2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tôi rủ nó cúp tiết.

Nhỏ chịu đi là một điều cực sốc, tôi sốc tới tận óc đây này, người chăm chỉ, nghiêm túc như nhỏ đó lại đồng ý trốn học với tôi ư?

Hoá ra là hồi sáng, bài kiểm tra của nó không được hạng nhất, nó buồn nên muốn trốn học cho khây khoả.

"Mẹ mày tao còn chưa làm qua trung bình". Tôi ngắt mông nó.

"Ai bảo mày không chăm chỉ, suốt ngày cúp học"

"Mày coi lại ai đang cùng tao cúp học nè?"

"Câm mồm đi". Nó hất mặt, tự giác ngồi sau yên xe đạp tôi.

Hết nói nổi, tôi ngồi lên, đưa nó lên thị trấn dạo vài vòng.

Thị trấn đúng là có khác, sung túc hơn hẳn cái vùng quê gà sủa chó gáy của chúng tôi.

Nhỏ nhìn mấy căn nhà được làm bằng đất, cát và xi măng, mặt nó buồn buồn.

"Gì thế? Đang đi chơi mà mày sao vậy?"

"Mày có thấy chán cái nhà lá, cứ mưa là dột không? Chứ tao là tao chán lắm rồi. Qua bao năm, cái không thay đổi giữa nhà tao và mày là nghèo kiết xác ra thôi."

Tôi không trả lời nó

"Nên tao mới cố gắng học giỏi, để sau này có tiền, tao sẽ xây nhà bằng gạch
cho chúng ta."

Cho chúng ta?

Chúng ta?

Tôi và nó?

Nhỏ này cũng thật tốt bụng quá, làm tôi cảm động rồi nè. Hoá ra nó quan tâm tôi nhiều như thế.

Bạn tốt, quả là bạn tốt.

"Thôi mày leo lên xe tao chở về, nếu không má mày ở nhà lại trông ngóng."

"Tối nay bả đi lau dọn trên xã, chiều mai mới về."

"Á à, thì ra mày nhân dịp má mày đi làm xa nên bỏ đi chơi."

"Thì sao chứ, dù bả không có đi làm xa bả cũng không mắng tao."

Tôi biết nhỏ nói vậy là có ý gì. Má nó bận bịu lắm, ít có thời gian quan tâm đến nó, bả đi kiếm cơm, nuôi nó, cho nó đi học đã là tốt lắm rồi. Bả một mình nuôi nó từ khi ba nó đi lính. Ba nó đi được ba năm rồi biệt tăm, nó lớn lên xinh đẹp giỏi giang bả cũng nhờ.

Tôi cười, nhìn nhỏ. Nó ngoan ngoãn ở đằng sau xe, tôi còng lưng đạp về nhà.

Cớ gì xui dữ thần, đang gần đến nhà thì trời mưa. Dù nhìn lên trời mây đen có kéo nhiều thế nào. Tôi vẫn không thể dự liệu trước được nó nhanh đến thế này.

Tất cả tại con June.

Người ta nói, học sinh chăm ngoan như con June, mà trốn học với tôi thì có nước trời mưa lớn.

Và giờ thì hay rồi, trời mưa lớn thật rồi, không khéo nữa nước tràn ngập ruộng luôn quá.

Đạp xe hụt hơi trong mưa như này không hẳn là cách hay, tôi đành dừng xe lại, kéo nhỏ June đang ôm chặt hông mình ra, kéo nó chui vào cái nhà lá giữa ruộng ông Tư. Mưa như này chắc ông với ba tôi đang tát đê hì hục ở ngoài kia rồi.

Chờ mưa tan bớt, rồi đi về, lạnh lắm rồi.

Mà con June nó còn lạnh hơn tôi nữa. Cái tướng nó nhỏ có chút xíu, nãy giờ nó xoa hai bàn tay trắng muốt vào nhau rồi thổi thổi. Con nhỏ này mày tưởng mày đang ở nước ngoài chắc.

Tôi và nhỏ ướt nhẹm nhèm nhem, ướt từ trên xuống dưới như con chuột lột.
Cái áo sơ mi của nhỏ, áp sát vào da, khắc hoạ từng đường nét cơ thể.

Mưa làm cái áo sơ mi trắng tinh hoá trong suốt, có mặt như không mặt đáy mắt tôi ngứa ngáy làm sao.

Tôi biến thái chăm chú vào nó, cái áo ngực màu trắng tinh khôi, sạch sẽ là thứ duy nhất ngăn cản ánh nhìn trần trụi của tôi lướt từ trên xuống dưới nó.

"Nè mày làm gì mà nhìn tao hoài vậy? Lạnh quá ngáo à?" Con June nó đẩy mặt tôi một cái, tôi sực tỉnh, "ừ" một cái.

Nó nắm cái tay tôi, to hơn nó một chút, vụng về xoa hai đôi bàn tay vào nhau, lại ra sức hà hơi nóng vào.

Đôi môi đỏ chúm chím cứ chu chu ra như thế, rồi nó nhìn lên tôi, mặt nó vẫn còn đanh đá lắm.

"Đỡ chưa?"

Mặt tôi và nó chạm nhau, một thứ gì đó nóng rực dân lên trong tôi.

Thật là biết cách làm người ta xao xuyến.

Chính lúc đó bản thân tôi cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ biết rằng khi nhận thức được thì môi tôi và môi nhỏ đang áp xát vào nhau, bàn tay tôi vững vàng nắm sau gáy nó, kéo đầu nó lại gần hơn.

Nó trố mắt nhìn tôi.

Tôi không quan tâm lắm, chỉ nhào tới, đay nghiến môi nó, chầm chậm mút hai cánh môi mềm, mọng nước đó, khẽ dứt ra rồi lại tiếp tục lao đến, liếm láp đôi môi hơi sưng tấy, cọ sát môi mình vào nó qua từng chuyển động cơ miệng, nhịp thở thở cũng gấp gáp hơn.

Tôi thề rằng, đó hoàn toàn là bản năng. Tôi thậm chí còn không nhận thức được mình đang làm cái quái gì đây nữa.

Con nhỏ đứng như trời trồng, nó đơ cả người ra và mặc kệ chuyện tôi đang làm.

Nó rụt rè hé hàm răng đang ngậm thật chặt ra, mắt nó chuyển từ nhìn chằm chằm vào tôi sang khép gờ. Tôi thấy bản thân nó cũng nhẹ run rẩy, không biết vì lạnh hay vì việc khác.

Nó mân mê, chân bủn rủn trượt hẳn xuống nền đất. Tôi nhoài người theo đá lưỡi với nó, quất quýt với nhau trao đổi chút hương phấn.

Tôi ôm nó vào lòng, vật mềm mềm ngự trị trên ngực nó vô tình cạy qua cạy lại với cái tương tự của tôi, tôi mò tay xuống áo nó, kéo vạt áo ra khỏi quần.

Bàn tay vuốt qua vuốt lại cái eo nhỏ nhắn của dáng người gầy gò này, một chút nữa lại một chút nữa tiến lên.

Đây rồi cái thứ nảy nở ẩn sau lớp sơ mi luôn khiêu khích ánh nhìn của tôi, giờ đang nằm gọn trong bàn tay này.

Hai khoả thân mềm đàn hồi sau mỗi cái bóp tay của tôi, tôi cảm nhận được rằng, nó đang sưng cứng lên từ từ trong bàn tay này, dùng lực tay mạnh hơn một chút, bấu vào cục bông này, June nó lại kéo căng người hơn.

Tôi nhìn lên con June, nó chống hai tay ra sau, thở từng hơi nặng nhọc như đang chạy bộ quãng đường dài 3km. Mưa dường như đã ngừng, và tất cả những gì tôi nghe được, chỉ là tiếng thở đứt quãng của nó.

Môi nó để không đó, tôi lại nhào đến cắn vài cái lên cặp môi này, bàn tay lần cởi nút áo của nó, kéo cái áo ngực xuống.

Đôi gò bông trắng phau, căng tròn đập vào mắt tôi, tôi chẳng suy nghĩ, dời môi xuống mà hôn lên.

Răng của tôi không cẩn thẩn, cắn một cái làm cho chỗ trắng nõn đỏ hồng, nó bắt đầu kêu 'ư ử' trong cuống họng.

Nó bặm môi ngăn chặn những âm thanh vô nghĩa đến từ chính mình.

Nhỏ nhắm nghiền mắt như đang tận hưởng loạt khoái cảm mĩ vị nào đó, khoé môi nhếch lên ánh cười nhẹ, cả thân nó đung đưa, như khát cần nhiều hơn nữa.

Tôi thuận theo lời nó, cắn nhẹ nhẹ xung quanh thịt non, lưỡi như có như không vụt qua đỉnh hồng.

Nó thở hắc một cái thoả mãn, đôi cánh tay nhỏ nhắn kéo đầu tôi sát vào hơn, cưỡng cầu nhiều hơn.

Tôi như bú sữa mẹ, mút chùn chụt đỉnh hồng, lại như em bé phá phách mà nhe răng qua lại.

"View,...tao ngứa."mặt nó nhiễm sắc hồng phấn, gò má lại cao hơn bình thường.
--------------
|Hơi bạo ha|=]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro