2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là phần ngoại truyện của phần một. Mình sẽ cảnh báo trước vì đây là ABO, mà ở ABO thường nếu viết nhiều hơn quan hệ bình thường thì sẽ dẫn đến việc có con cái. Nên có ai chưa quen hoặc không quen thì có thể coi số 1 thôi ạ, còn mình dịch để hoàn thành nhiệm vụ với phần trước mình đã dịch.

















0
Son Siwoo bất ngờ tuyên bố giải nghệ.

Vào thời điểm đó, Park Dohyeon vừa kết thúc một trận đấu tập luyện gian khổ, và hắn đã kiệt sức từ trong ra ngoài. Hắn và Lee Seungyong nằm trên ghế sô pha và cùng nhau lướt điện thoại, thỉnh thoảng nhắc tới Son Siwoo đã lâu không gặp mặt. Mặc dù một cả đội đã tan rã và chuyển đến các đội khác nhau, nhưng vào ngày nghỉ, họ vẫn sẽ gặp nhau một cách riêng tư và rất dễ dàng gặp trong bảng xếp hạng.

Nhưng đã lâu không thấy Son Siwoo xuất hiện, anh không có trong xuất phát danh sách của trò chơi, cũng không có mặt trên video thường ngày của trang web chính, phía dãy núi Targon đã lâu không có thấy ID của Lehends.

Lee Seungyong và Park Dohyeon thực sự hơi có chán. Suy cho cùng, con trai với nhau thường không trò chuyện hay tương tác bằng các biểu tượng mỗi ngày. Họ quen làm mọi việc theo nhịp sống của mình hơn. Nhưng hai người càng phân tích lại càng cảm thấy có gì đó không ổn, Son Siwoo đã vào nghề được sáu năm, cho dù phản xạ có thể không nhanh bằng lúc mới vào nghề. Nhưng ngồi trên băng ghế dự bị cũng là không thể ngăn anh không chạm vào con chuột chơi game được. Ngay khi hai người đặt điện thoại xuống và đang trò chuyện sôi nổi, thì Jeong Sanghyeon (Irove) đang ngồi trên máy tính đột nhiên la lên.

"Trời ạ! Anh...... anh ấy, Anh Siwoo sao lại đột nhiên tuyên bố giải nghệ rồi!"

1
Park Dohyeon ngồi bên cạnh Lee Seungyong vô cùng u sầu. Sau khi Seungyong cúp điện thoại, hắn lắc đầu bất lực nói: "Không, điện thoại cố định cũng không, điện thoại di động cũng không." Cả nhóm người ngồi quanh hắn thở dài bất lực, và tóc tai hắn rối um lên như cái ổ gà, đủ để thấy sự khó chịu của chủ nhân. Cảnh nhóm alpha nổi giận trong phòng huấn luyện đã đủ đáng sợ. Có một cuộc đối đầu thầm lặng giữa pheromone và những cuộc chiến sắp nổ ra. Shin Hyung-seop, người vừa kết thúc cuộc họp phân tích và tóm tắt chiến thuật, đẩy mở cửa ra. Beta này thiếu chút nữa bị pheromone áp chế quỳ mọp xuống, đành nắm chặt nắm đấm cửa gào thét: "Mấy đứa nhóc thối này tính phản loạn sao!"

Bọn trẻ la hét về việc tiền bối Lehends đột ngột nghỉ hưu, đứa nào cũng nói khiến khung cảnh vô cùng hỗn loạn và ồn ào, nhưng bộ ba từng là đồng đội cũ đều im lặng và lần lượt cúi đầu. Shin Hyung-seop nhận ra chuyện gì đã xảy ra và ngay lập tức nhắc nhở bọn trẻ về chỗ ngồi để tiếp tục tập luyện, nhưng lại bảo ba người đồng đội cũ về phòng mà nghỉ ngơi.

Đặc biệt là ông nhìn Park Dohyeon một cách phức tạp.

Park Dohyeon rõ ràng là đã đãng trí trong quá trình đào tạo sau đó, anh ấy liên tục mắc lỗi và không sử dụng được kỹ năng. Sau khi AD bắn flash ngược trong combat then chốt thì Sanghyeon - người đang là hỗ trợ hiện tại cho bộ đôi đường dưới, không thể chịu đựng được nữa và đã gửi một tin nhắn riêng cho hắn, nói rằng cậu ấy đã quá mệt mỏi nên sẽ đi nghỉ ngơi trước . Em trai không còn là một hỗ trợ nhỏ cần được động viên, Sanghyeon đã trở thành người có kinh nghiệm và có thể dạy dỗ ADC trẻ một cách khéo léo.

Shin Hyungseop vừa cúp điện thoại khi Dohyeon bước vào cửa, người bên kia cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy hắn đến một mình, ngồi xuống và nói: "Tôi đã nói chuyện với người chịu trách nhiệm chính cho nhóm của Siwoo, và họ cũng thấy bối rối với quyết định nghỉ hưu của cậu ấy".

"Còn các đồng đội thì sao? Họ không nhận thấy điều gì không ổn sao?" Park Dohyeon hơi tức giận và vô thức cao giọng, Shin Hyungseop đã nhanh chóng dỗ dành ông tướng này hạ giọng xuống, đừng để mấy đứa trẻ nhỏ nghe được.

"Những người khác cũng không phản ứng gì nhiều, và Jihoon lẫn Jinseong cũng không có tin tức gì. Nhưng ADC trong đội của họ nói rằng gần đây có điều gì đó không ổn với Siwoo." Shin Hyung-seop hạ giọng nói: " Do dù hiện tại là mùa đông thật, nhưng Son Siwoo ngay cả khi vào trong nhà cũng không chịu cởi cái áo khoác dày cộp ra, và không ăn uống gì mấy, thường xuyên nôn mửa khi chưa ăn, và cậu ấy hiện rất gầy." Park Dohyeon sau khi nghe điều này đã cau mày, nghĩ là ông anh này lại bắt đầu tự dằn vặt bản thân.

Dù thế nào đi nữa, ông ấy cũng là một game thủ đã chiến đấu nhiều năm, nên tất nhiên Shin Hyungseop biết Park Dohyeon đang nghĩ gì nên ông ấy tiếp tục: "Người đó nói rằng, có vẻ không phải mang áo do bị lạnh. Và điều quan trọng nhất là..."

Shin Hyungseop nuốt nước bọt và lắp bắp, "Pheromones của Siwoo có vẻ đã thay đổi....."

Khuôn mặt của Park Dohyeon bay giờ đã trở nên xanh mét.

2
Park Dohyeon đã gắn bó với Son Siwoo từ khi hắn mới ra mắt với Griffin. Có vẻ như bộ đôi đường dưới này phải được gắn chặt với nhau. Cả hai có thói quen giống nhau và hành động thống nhất. Để phát triển sự ăn ý ngầm của họ, đội mong muốn cả hai ngủ chung giường. Khi cả hai chìm vào giấc mộng, đối phương luôn xuất hiện ở đó. Vào thời điểm đó, họ có tuổi trẻ và sự năng động, một nhóm thanh niên tràn đầy năng lượng đã cố gắng hết sức để tranh cúp, và Park Dohyeon cũng không ngoại lệ. Để đạt được mức độ ăn ý cao hơn, các bộ đôi đường dưới thường sử dụng việc đánh dấu tạm thời đã trở thành truyền thống mặc định của LCK. Vì vậy, vì lợi ích của đội, Park Dohyeon đã gặp riêng anh để hỏi liệu hắn có thể tạm thời đánh dấu anh không. Không chỉ mình nghĩ như vậy mà cả đội cũng đề xuất điều này.

Hắn luôn nhớ đến khuôn mặt tái nhợt và cơ thể cứng đờ của Siwoo vào lúc đó. Người hỗ trợ luôn hùng hùng hổ hổ bỗng vấp ngã cầu xin hắn đừng đánh dấu, giọng anh run rẩy. Park Dohyeon đã nhìn thấy nhiều biểu cảm của anh, nhưng lại chưa bao giờ thấy một Son Siwoo sợ hãi như vậy.

Anh gần như khóc lóc và cầu xin hắn đừng đánh dấu tạm thời, khiến Park Dohyeon mềm lòng không dám ép buộc, đành phải từ bỏ.

Họ là bộ đôi đường dưới duy nhất trong LCK không bị ràng buộc bởi việc đánh dấu. Khi được hỏi, chỉ có thể nói rằng sự ăn ý đã rất cao và họ không cần pheromone để hỗ trợ. Nhưng rồi họ lại thua hết trận chung kết này đến trận chung kết khác, mặc dù mọi người đều biết rằng ai cũng có sai lầm, và việc bộ đôi đường dưới chưa đánh dấu không có lỗi, nhưng Son Siwoo dường như đặc biệt lo lắng. Anh thậm chí còn tránh nhìn Park Dohyeon , cả ngày vùi đầu vào luyện tập tại khu vực Targon, và rất im lặng khi xếp hạng đôi.

Một đêm khi anh ấy trở lại, Son Siwoo gõ cửa phòng và nói với đôi mắt đỏ hoe rằng sẽ tốt hơn nếu cả hai được đánh dấu. Có vẻ như anh ấy đã thực sự quyết tâm. Park Dohyeon nhớ lại, bởi vì LCK thường chỉ ràng buộc bằng đánh dấu tạm thời, nhưng cả hai người họ đã lăn lộn trên giường rất lâu để đánh dấu vĩnh viễn. Trừ khi anh đi phẫu thuật và cắt bỏ đánh dấu, còn không thì xạ thủ và hỗ trợ sẽ thực sự gắn bó với nhau cả đời, vì thế hầu hết hỗ trợ chỉ đồng ý đánh dấu tạm thời.

Sự quyết tâm và thái độ của Son Siwoo đã khiến hắn lầm tưởng rằng cả hai sẽ là đôi đường dưới gắn kết đến hết sự nghiệp. Đương nhiên, hắn cũng thực sự yêu thích hỗ trợ độc quyền đầu tiên của mình.

Kể từ đó, Son Siwoo chỉ động dục với hắn, cả khi họ ở cùng một đội hay sau khi họ tách ra. Trước sự ngạc nhiên của Park Dohyeon, sau khi Siwoo rời Griffin, anh đã không xóa bỏ đánh dấu, thay vào đó, anh vẫn yêu cầu họ Park đến nhà anh đúng thời điểm kì phát tình hàng tháng và chuyện đó kéo dài đến vài ngày. Sau đó để thuận tiện, Park Dohyeon được anh đưa chìa khóa sơ cua và căn hộ nhỏ này trở thành nhà của họ.

Nhưng trong sáu tháng qua, Son Siwoo đã không tiếp cận hắn nữa, mỗi lần Dohyeon gọi điện cho anh để hỏi về kỳ động dục, Omega đều viện đủ mọi cớ để lảng tránh chủ đề này. Đội mới của Son Siwoo luôn đăng video và mọi video đều có sự tương tác giữa Siwoo và đồng đội của anh. Chiếc hộp ghen tuông của Park Dohyeon bị mở ra và cả hai rơi vào chiến tranh lạnh kéo dài nửa năm.

"Nửa năm..." Park Dohyeon lập tức nghĩ ra điều gì đó, cầm chìa khóa nhà Son Siwoo. Hắn dừng lại, mở cửa căn nhà đã nửa năm không vào.

Vừa vào tới huyền quan, mùi sữa nồng nặc tuôn ra như thủy triều.

3
Park Dohyeon cảm thấy như mình sắp mất kiểm soát. Trong phòng khách, Son Siwoo xinh đẹp trần như nhộng nép vào ổ do chính mình làm ra, thở hổn hển gọi tên hắn, alpha nào có thể giữ bình tĩnh khi nhìn thấy omega của mình như vậy?

Omega của hắn bị tình triều bao vây, thậm chí không chú ý có người xuất hiện. Gậy mát xa ở trong lỗ nhỏ kịch liệt rung lên, anh còn đắm chìm trong khoái cảm tự mình làm ra. Park Dohyeon từng bước tiến gần, tỏa ra pheromone tức giận tràn ngập căn phòng nhỏ. Son Siwoo trong ổ lập tức biết có Alpha đến, kinh hãi ngồi dậy, đôi mắt đỏ hoe nhuốm đầy dục vọng đáng thương nhưng lại quyến rũ.

Tay của hỗ trợ vô thức đặt lên bụng, hình dạng của nó đã nói cho Park Dohyeon biết rằng quả đào xinh đẹp này đã mang trong mình một mầm sống mới.

"Em, em làm sao đột nhiên tới đây!" Thanh âm Siwoo mang theo âm khóc nức nở, phỏng chừng anh đột nhiên trở nên căng thẳng, hoa huyệt siết chặt khiến gậy mát xa thọc vào điểm mẫn cảm. Khiến Siwoo xuất tinh ngay trước mặt hắn. Nhưng Park Dohyeon không có phản ứng, thay vào đó hắn bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha, dựa đầu vào ghế, nhìn Son Siwoo với ý cười trong mắt và nói: "Em đến để xem Omega tội nghiệp sống sót qua cơn động dục một mình như thế nào."

Son Siwoo không thể không rơi nước mắt vì xấu hổ và ngượng ngùng. Đúng vậy, anh ấy là một Omega tội nghiệp. Thân thể bị tiểu gia hỏa trong bụng bắt nạt đến gầy sọp, nhưng bụng thì càng lúc càng to khiến cho việc thủ dâm rất bất tiện. Estrogen tiết ra mạnh mẽ khiến ngực anh sưng tấy và đau đớn trong ba tháng đầu, bây giờ đã chảy sữa trắng và mềm mại khi chỉ mới sáu tháng. Ngực anh sưng lên, và quầng vú lộ ra màu đỏ tím, và đầu ngực lớn lên giống như quả việt quất. Trước đây, anh ấy vẫn có thể mặc áo khoác ngoài để che bụng bầu, nhưng bây giờ bụng đã lớn hơn, thật khó để giấu, và sữa cứ chảy ra làm ướt áo của anh. Mỗi khi có alpha nào đi ngang qua bên cạnh đều khiến anh sợ hãi. Mấy đứa em vây quanh bảo anh cởi áo khoác ngoài làm anh hoảng sợ. Nếu họ phát hiện ra cơ thể bé nhỏ và cái bụng lớn, và phần ngực áo vẫn còn lưu lại vết trắng khô thì sẽ như thế nào? Siwoo sợ đến mức muốn chỉ cần nghĩ về nó là khóc.

Nhưng phải làm sao đây? Anh ấy khóc với ai đây? Các em trai trong đội còn quá bé để có thể hiểu được sự thay đổi của anh, và những người bạn khác nhất định sẽ hỏi ba đứa trẻ là ai. Hàng đêm anh đều khó ngủ, mỗi khi tỉnh dậy đều che mặt khóc lóc thảm thiết, oán hận tại sao khi mới biết mình mang thai lại không xử lý. Nhưng mỗi chuyển động của thai nhi đều mang lại cho anh sự ngạc nhiên và hạnh phúc, khiến anh cảm thấy rằng việc có thể thụ thai là thành công chứ không chỉ là mơ tưởng.

Cuối cùng, hôm nay Son Siwoo đã đưa ra quyết định và lặng lẽ đăng tin giải nghệ trên SNS. Anh ấy đã chơi chuyên nghiệp nhiều năm, và đã sử dụng thuốc ức chế trong một thời gian dài, sau khi gặp Park Dohyeon, anh ấy mới ngừng sử dụng các loại thuốc làm tổn thương cơ thể mình. Son Siwoo đã bị tổn thương khắp cơ thể, khiến phản xạ của anh không còn nhanh nhạy như trước. Bác sĩ cũng nói với anh ấy trong quá trình kiểm tra rằng mặc dù ban đầu anh ấy có thể chất dễ thụ thai, nhưng nhiều năm sử dụng thuốc ức chế quá nhiều khiến anh ấy khó có thai lần nữa. Ba của đứa trẻ còn rất nhiều thời gian để chiến đấu cho giấc mơ của mình, Son Siwoo đã suy nghĩ rất lâu, cho rằng mình có thể sẽ không thể mang thai lần nữa, vậy tại sao không toàn tâm toàn ý bảo vệ đứa trẻ.

Anh nghĩ rằng mình đã che giấu mọi thứ tốt đẹp, nên anh hoảng sợ khi ba của đứa trẻ mở cửa và bước vào.

4

"Mấy tháng rồi?" Thân thể Park Dohyeon vẫn không có phản ứng, cho dù Siwoo có cố gắng giải phóng pheromone như thế nào, hay tiếng nước do sự rung động của gậy mát xa, Park Dohyeon cũng không phản ứng một chút nào.

Son Siwoo hơi cúi đầu, xoa xoa bụng, thấp giọng có chút sợ hãi nói: "Khoảng hai mươi bốn tuần, sáu tháng." Việc mang thai thật sự khiến Siwoo mềm mại đi rất nhiều, khuôn mặt anh không còn cứng nhắc như trước đây, mà dịu dàng vô cùng. Phần da ở các khớp trở nên hồng hào, và nước da cơ thể trở nên trắng và non nớt.

Không ai nói gì nữa, không khí dần trở nên lạnh lẽo, chỉ còn lại tiếng sụt sịt yếu ớt của Son Siwoo và âm thanh rung động của chiếc gậy mát xa.

Một lúc lâu sau, Park Dohyeon cuối cùng cũng đổi tư thế, đặt hai chân gác trên bàn xuống và dùng tay ra hiệu. "Anh Siwoo, lại đây nào." Hắn nói, vẻ mặt u ám khi mới vào nhà đã biến mất, nhìn Siwoo và cơ thể thay đổi lớn của anh một cách giễu cợt. Anh vừa đỡ bụng vừa đứng dậy, muốn kéo cây gậy mát xa ra khỏi lỗ nhỏ thì thở hổn hển một tiếng, khi anh đỏ mặt đưa tay muốn lấy vật đó ra, Park Dohyeon cười nói: "Đừng nhúc nhích, không phải nói mang thai càng hứng nhiều hơn sao?" Muốn thì cứ đút vào."

Son Siwoo không còn cách nào khác là khập khiễng tiến lại gần ghế sô pha, dâm thủy phía sau chảy xuống gậy mát xa, do rung động mà bắn tung tóe ra nơi khác. Khi anh đến gần, Park Dohyeon đã ngửi thấy mùi pheromone do anh tiết ra cùng với mùi của hắn. Son Siwoo không hề xóa đánh dấu, anh luôn là Omega của mình. Bởi vì pheromone, alpha đã có thể khống chế omega mà hắn đánh dấu, dưới thời kỳ động dục này, có thể nói Siwoo hoàn toàn bị Park Dohyeon khống chế trong lòng bàn tay.

Hắn yêu cầu Siwoo ngồi bên cạnh mình, và hỗ trợ với cái bụng to nghi ngờ quỳ trên ghế sofa, anh muốn tránh phần gốc của gậy mát xa chạm vào đệm sofa, nhưng Park Dohyeon đã đẩy cây gậy vào sâu hơn bằng tay của mình. Son Siwoo khóc lên và trực tiếp ngã vào người hắn.

Bộ ngực mềm mại và sưng phồng của anh cọ vào cánh tay, khiến phía dưới Dohyeon cứng đến phát đau.

Nhưng đối mặt với một Omega ngỗ ngược, người giấu giếm kế hoạch sinh con một mình sau lưng hắn, thì Omega không nên bị trừng phạt sao?

5
Son Siwoo cảm thấy bản mình sắp chết.

Lúc này đây, anh ấy đang thận trọng cúi xuống trong khi đỡ bụng để khẩu dâm cho hắn, và Dohyeon liên tục chơi đùa với bộ ngực sưng tấy của anh ấy. Sau khi có thai năm tháng, sữa bắt đầu chảy ra từ ngực, thậm chí chiếc áo lót anh đang mặc cũng ướt sũng. Ban đầu, Son Siwoo nghĩ rằng thật tốt khi đứa trẻ sau khi sinh ra sẽ không bị đói, nhưng hàng đêm anh tỉnh dậy vì đầu vú sưng tấy do tắc sữa. Anh cố gắng hết sức để mút dương vật của Alpha, mùi tanh trộn lẫn với mùi pheromone nồng nặc mang đến cho anh một cảm giác quen thuộc và an toàn.

Những ngón tay mảnh khảnh và xinh đẹp của Park Dohyeon tùy ý chơi đùa với ngực anh, và bộ ngực sưng lên đến mức có thể dùng tay ôm lấy, cảm giác mềm mại lan từ đầu ngón tay đến tim hắn khiến Dohyeon ngạc nhiên và thích thú. Dùng ngón tay véo nhẹ núm vú, chất lỏng màu trắng chảy xuống, Park Dohyeon bất giác kêu lên: "Siwoo à, anh đang lãng phí sữa của con này?" Hắn vỗ mông Siwoo để anh đứng dậy và hút sữa từ ngực trái của anh, khiến Siwoo phải bịt miệng hét lên, cơ thể anh run rẩy. Ngoại trừ sự thoải mái khi được mở lỗ núm vú, Park Dohyeon còn cầm gậy mát xa ướt đẫm dâm dịch trong tay và bắt chước động tác giao hợp, đâm từng cái vào lỗ nhỏ của anh.

"Do, Dohyeon à..." Anh khóc muốn đẩy hắn ra. Nhưng hắn lại tập trung hút sữa như trẻ con, một khi sữa đã chảy ra thì khó mà dừng lại được. Huống chi là đây là lần đầu anh có thai, Park Dohyeon há hốc miệng, núm vú vẫn còn rỉ sữa. Cả người anh ướt sũng, với nhiều chất lỏng khác nhau trộn lẫn.

Nhưng thứ omega cần nhất trong thời kỳ mang thai vẫn là tinh dịch của Alpha, Siwoo vẫn chưa có được nó. Anh thút thít như một con mèo con, cầu xin Alpha tưới tinh dịch thật kỹ trong khoang sinh sản, nhưng đối phương không hề đáp lại, mà nhìn anh một cách thờ ơ và trêu chọc.

"Dohyeon à... Anh biết sai rồi, anh không nên giấu em." Siwoo quỳ trên người Dohyeon, vì không có gậy mát xa chặn lại nên dâm dịch chảy xuống chân, thấm ướt quy đầu dưới đũng quần. Anh ôm bụng và vặn eo để dương vật sượt qua giữa hai đùi hết lần này đến lần khác. Siwoo lại muốn khóc rồi, anh lấy lòng hắn như vậy mà sao hắn vẫn chưa vừa ý. Rõ ràng đâu phải do anh cố ý có thai đâu, vì vậy đây cũng đâu phải lỗi của anh.

Siwoo càng nghĩ về điều đó, anh càng trở nên buồn bã, anh dừng lại mọi hành động, che mặt và bắt đầu khóc.

Park Dohyeon gỡ tay anh ra, nâng mặt anh lên nhẹ nhàng hỏi tại sao anh lại khóc. Trên hàng mi dài của Siwoo vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt, anh ấy đang khóc vô cùng oan ức. "Anh có thể chất đặc biệt, rất dễ mang thai, vì vậy mới không muốn tùy tiện đánh dấu với xạ thủ ... Em đã rất tuyệt vọng khi còn ở Griffin, và anh lên giường với em vì anh thích em mà." Trái tim của Park Dohyeon đột nhiên mềm đi, dùng đốt ngón tay xinh đẹp lau nước mắt cho anh, hỏi: "Em cũng thích anh, tại sao anh không đến tìm em trong kì phát tình?"

Siwoo khóc to và trở nên hung dữ hơn, anh nắm chặt tay, đấm vào ngực hắn và hét lên: "Con mẹ nó tao đang mang thai! Làm sao tao tìm mày được!"

"Anh đã ra mắt nhiều năm và không sợ việc giải nghệ, nhưng Dohyeon à..." "Em đang ở đỉnh cao sự nghiệp, làm sao anh có thể để đứa trẻ hủy hoại con đường..." Nửa sau của câu nói đã bị Park Dohyeon luôn vào bụng. Sau sáu tháng đằng đẵng, Son Siwoo cuối cùng cũng có alpha của riêng mình để hôn và an ủi khi anh sợ hãi.

"Em là ba của đứa bé, em có tư cách biết đến sự tồn tại của nó. Hơn nữa đây là chuyện của nhà chúng ta, sao anh phải gánh chịu một mình được? Tụi mình là người một nhà."

Son Siwoo sụt sịt, lao về phía Park Dohyeon và vòng tay qua cổ hắn.

6
Khi lỗ nhỏ bị nhồi đầy bởi dương vật quen thuộc, Siwoo thoải mái khịt mũi. Sau sáu tháng có thai thì việc quan hệ là phù hợp, omega trong thời kỳ mang thai cần chất dịch cơ thể alpha như thuốc an thần, nhưng Park Dohyeon vẫn rất sợ làm tổn thương cả hai. Hắn yêu cầu anh nằm ở giường đỡ lấy bụng và dạng chân ra rồi đút vào từ từ. Nhưng đưa đẩy chậm rãi và không hề lút cán khiến dương vật chỉ đụng chạm bề mặt. Cái anh cần bây giờ là bị chịch thật mạnh, nhưng không dám nói vì sĩ diện.

"Dohyeon à.... Làm ơn... nhanh lên..." "Được." Sau nhiều năm ở cùng anh, nhất cử nhất động trên giường của Son Siwoo hắn đều có thể dễ dàng hiểu được, hắn đương nhiên biết Omega rất không hài lòng. Ác ý ưỡn eo, khiến dương vật to lớn đột nhiên đâm vào khoang sinh sản, dọa Son Siwoo ôm bụng chửi: "Mẹ nó! Mày muốn anh bị hư à!" Park Dohyeon nhún vai giải thích "Anh à, anh rõ ràng thích đến mức đầu ngón chân co quắp." Hắn còn chưa nói xong, lại đụng phải khối thịt mềm kia, thanh âm Siwoo cũng thay đổi, một tay ôm bụng, tay còn lại nắm lấy gà giường

"Anh Siwoo, anh nên nhìn lại chính mình, thật dâm đãng." Siwoo xấu hổ quay mặt đi, nhưng vô tình nhìn thấy chính mình trong gương treo ở phòng.

Bụng bầu nhô cao, bầu ngực trắng sữa, dương vật to dài của Alpha lần lượt đập vào thành ngoài của khoang sinh sản. Omega mang thai trong gương khẽ há miệng, hai tay vẫn mân mê ở phía trước tìm kiếm cực khoái.

Son Siwoo xấu hổ xuất tinh, anh không còn sức hét lên nữa, chỉ có thể ôm bụng thở dốc, hai chân kịch liệt run rẩy. Chất lỏng nóng hổi từ phun ra, đổ lên dương vật của Park Dohyeon.

Hắn cũng kinh ngạc dừng lại, không thể tin nhìn Siwoo. "Anh, anh bắn rồi..." Anh nước mắt giàn giụa, không nói gì, run rẩy đứng dậy muốn rời đi, đồng thời nói rằng anh sẽ con mẹ nó ôm đứa trẻ trốn vào một nơi nào đó mà Park Dohyeon không thể tìm thấy anh. Hắn chỉ có thể vừa hôn vừa dỗ dành Siwoo trong lòng mà an ủi, có vẻ như tâm trạng thay đổi thất thường của omega khi mang thai là có thật. Một Siwoo rất lạc quan và thích cười đã bị hành hạ như thế này, anh đã bắt đầu khóc từ khi hắn vào nhà .

Không phải anh khổ sở như vậy vì sinh con cho hắn sao, Park Dohyeon tự mắng mình, dịu dàng hôn lên đôi mắt sưng húp vì khóc của Son Siwoo.

Thứ mà Alpha có thể mang lại gậy mát xa chắc chắn không so sánh được, Siwoo ngây người nghĩ. Anh bị lật lại và quỳ xuống dựa vào người hắn, đối phương vừa ôm bụng anh vừa đẩy vào, không quên hôn lên má anh. "Anh à, anh có nghĩ rằng cục cưng biết anh đang làm gì không?" Chỉ một câu nói như vậy đã khiến lỗ nhỏ của anh thắt chặt
"Đứa bé tỉnh dậy sẽ hỏi tại sao có người gõ cửa?" "Em đang đâm vào khoang sinh sản của anh, có giống như gõ cửa không nhỉ?"
"Em. . . Em đừng nói nữa..." Son Siwoo mệt mỏi, nhưng vì nửa năm không có quan hệ nên cơ thể phối hợp với tiết tấu của hắn, nỗ lực hết sức đáp ứng đối phương. Khi lên cao trào, giọng nói anh trở nên khàn khàn, ngực thì bị véo, dòng sữa chảy ra, Park Dohyeon cắn vào tuyến mùi sau gáy và phun đầy tinh dịch vào lỗ nhỏ

Hài lòng, omega ướt sũng quay lại để yêu cầu alpha cho một nụ hôn ngọt ngào.

7
Cả căn phòng đầy mùi pheromone còn sót lại và mùi sữa và chất dịch cơ thể nồng nặc. Park Dohyeon giúp anh tắm rửa sạch sẽ và mặc cho người yêu bộ quần áo mặc ở nhà rộng rãi trước khi cả hai đi vào trong phòng phụ. Bởi vì, phòng ngủ chính trông không như một bãi chiến trường.

Rất hiếm khi Siwoo nằm cuộn tròn trong vòng tay hắn một cách chặt chẽ như vậy, và anh nhất quyết để hắn vòng tay qua ôm chiếc bụng bầu để không gây rắc rối. Trong ấn tượng của bản thân, Siwoo luôn là người điều hành đội, là người khiến hắn được trấn an. Hắn đã ở bên anh kể từ khi ra mắt, nếu không phải bắt gặp một Siwoo trốn dưới gầm bàn khóc nức nở trong trận đấu đầu tiên của LCK, Dohyeon sẽ quên mất rằng hỗ trợ của mình cũng là một người hay sợ hãi và lo lắng.

Trong sáu tháng không gặp anh, một mình giận dỗi mà không biết rằng anh đã mang thai. Bây giờ khi đã ôm người yêu của mình, hắn nhớ lại lần cuối cùng cả hai gặp nhau, khi đó hắn cũng ôm anh từ phía sau, và nói đùa rằng anh đang mang thai và bụng đang phình ra.

Siwoo đã trả lời như thế nào nhỉ?

Anh dường như đánh cái tay hắn và bật ra một tiếng cười, nói rằng anh nên làm gì nếu có con với hắn.

Lúc đó mình đã trả lời thế nào?

Hình như mình đã nói, có thì sinh ra thôi.

Park Dohyeon thì thầm với bản thân rằng anh Siwoo đúng là đồ ngốc, thực sự đã thực hiện lời hứa của mình. Đột nhiên, anh Siwoo tát hắn một cái và thì thầm rằng im đi cho anh ngủ, nhưng anh ấy đã trở mình và hướng cái bụng to của mình về phía hắn. Dohyeon nghe nói rằng một omega đang mang thai cực kỳ cảnh giác và thường sẽ không hướng bụng về phía người khác, kể cả alpha của chính họ.

"Anh tin tưởng em biết bao nhiêu..." Park Dohyeon vô thức thở dài, lại bị Son Siwoo cho một cái tát. Biết đối phương thật sự buồn ngủ, Dohyeon nắm lấy tay anh nắm trong lòng bàn tay, cùng nhau áp vào bụng.

Dưới lòng bàn tay của hai người họ, một mầm sống khác đang nở rộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro