1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau trận đấu cuối cùng của Giải mùa xuân 2023, Park Dohyeon yếu ớt ngồi trên ghế nhìn hai chữ Thất bại trên màn hình, quay đầu lại thì thấy các tuyển thủ KT đang đi về phía mình. Chỉ có Son Siwoo, người đi phía trước, hiện hữu trong mắt hắn. Họ nhìn nhau và mỉm cười, hắn đứng dậy và ôm chầm lấy người nọ.

Park Dohyeon chợt nhớ lại cách đây rất lâu, khi tiền tố trước tên hai người vẫn còn là GRF, cái ôm mà họ có khi lần đầu tiên bước vào trận chung kết LCK 2018. Thật ra, khi xem lại cảnh tượng đó, hắn ta cũng cảm thấy mình có chút phấn khích quá mức, nhưng khi ấy hắn đang tràn đầy niềm vui và muốn chia sẻ nó với người khác, nên hắn đã kéo Son Siwoo khỏi chỗ ngồi như một củ cà rốt.

Khi đó bọn họ đều còn trẻ, họ có khát vọng vô địch không nói nên lời. Ai có thể nghĩ rằng một đội đột phá từ giải hạng hai lên lại có thể lọt vào trận chung kết LCK? Đáng tiếc hiện thực phũ phàng, không chỉ mùa hè 2018 mà cả mùa xuân và hè 2019 đều chỉ là á quân, như thể họ bị nguyền rủa với định mệnh không đoạt được cúp.

Nhưng lời nguyền này chỉ xuất hiện khi họ ở cùng một đội. Sau năm 2021, cả hai tách riêng ra phát triển, Park Dohyeon giành chức vô địch LPL mùa hè 2021 và chức vô địch thế giới, còn Son Siwoo giành chức vô địch LCK mùa hè 2022. Mỗi lần hắn nhìn thấy người đứng bên cạnh Son Siwoo không phải là mình, Park Dohyeon sẽ âm thầm thất vọng. Nhưng hắn ta sẽ không nói với anh vì họ chưa bao giờ thể hiện rõ ​​ràng sự quan tâm và ghen tuông của mình, và rồi họ sẽ chỉ nói chuyện một cách cứng ngắc và phủ nhận nó hết lần này đến lần khác.

Họ đều biết rằng người hâm mộ thường chỉnh sửa các clip trực tiếp của cả hai và đoán ý nghĩa thực sự đằng sau những câu từ, chẳng hạn như câu "Ai là Viper?", hay "Khi anh và em nghỉ hưu, hãy cùng nhau đi du lịch", nhưng cho dù người hâm mộ có suy ngẫm bao nhiêu đi nữa cũng sẽ không bao giờ tìm được câu trả lời chính xác. Bởi tình yêu của họ là sự tồn tại được ẩn giấu trong sâu thẳm nhất, chỉ có họ mới biết cách giải mã và phiên dịch, chỉ có họ mới hiểu nhau, thấu hiểu điểm mấu chốt của nhau và cố gắng dỗ dành nó.

Park Dohyeon lại không nhịn được mà cười, khi nghĩ đến việc có rất nhiều người thân cận với Son Siwoo nhưng chỉ có mình hắn là người thực sự bước vào trái tim anh, hắn liền cảm thấy mình như đã có được cả thiên hạ. Park Dohyeon đã rất vui, thế nên hắn ta không kìm được thì thầm một cách mê hoặc bên tai Son Siwoo: "Siwoo-hyung, hãy vào chung kết và giành chiến thắng trở về cho em nhé, bất kể là 2019 hay năm nay."

Son Siwoo bị sự yếu ớt đột ngột của hắn làm cho sợ đến mức muốn buông cái ôm ra, nhưng hắn đã lợi dụng ưu thế về kích thước của mình để khóa chặt người anh thấp hơn trong vòng tay, chỉ khi nhìn thấy nụ cười không thể kiểm soát của Kim Haram ở phía sau mới miễn cưỡng buông tay.

Sau khi chạm nắm đấm và cúi đầu, Son Siwoo thu dọn thiết bị của mình. Trong khi cuộn mouse pad, anh thoáng nghĩ về sự chủ động ​​​​vừa rồi của Park Dohyeon - bởi vì lần thứ nhất và lần thứ hai, Park Dohyeon là người nắm chặt tay trước và Son Siwoo sẽ dang tay ra để kết thúc, nhưng hôm nay lại là một cái ôm tự nhiên hiếm hoi, khiến Son Siwoo có ảo giác rằng đứa trẻ đã trưởng thành.

Park Dohyeon cuối cùng cũng không khiến mọi chuyện quá khó xử, Son Siwoo mừng thầm trong lòng, Kim Haram ở bên cạnh nhanh chóng cảm nhận được tâm trạng của người hỗ trợ đã tốt hơn, quay sang nhìn ba đồng đội còn lại tỏ ra chán ghét những kẻ có tình yêu.

Son Siwoo là người cuối cùng rời khỏi hiện trường, để đợi cuộc phỏng vấn cá nhân của anh kết thúc, những người khác bèn ở lại phòng chờ tán gẫu, Kim Kiin, người đã chung đội với Son Siwoo suốt một năm, nói rằng anh ấy đã quen với điều đó. Moon Woochan và Gwak Boseong chỉ biết họ ở bên nhau chứ không biết rõ về quá trình dây dưa của hai người đó, Kim Haram thường xuyên tiếp xúc với Son Siwoo nhất, vì vậy cậu trở thành nạn nhân hàng đầu.

Khi họ đang phàn nàn đến một điểm nhất định, Son Siwoo mở cửa phòng chờ và bước vào. Anh ấy ngồi lên ghế sô pha với nụ cười trên môi và ôm vai Kim Haram. Sau khi thấy các tuyển thủ đã có mặt đầy đủ, huấn luyện viên xem xét sơ qua những sai lầm đã mắc phải trong trận đấu hôm nay, rồi họ thu dọn đồ đạc cùng nhau rời đi.

Sau khi trở về ký túc xá, Son Siwoo lập tức chạy đi tắm rửa sạch sẽ, và thay vì ở yên trong phòng khi anh đã đổi sang quần áo mỏng manh, Son Siwoo lại ra ban công nghe điện thoại. Vì tính tò mò nên Kim Haram đã lén trốn sau tường, cố gắng nghe được chút đầu mối.

"Haram, sao em không đi tắm mà làm gì vậy?"

Sau khi nghe thấy giọng nói của Gwak Boseong đang gọi ai đó, Son Siwoo lập tức quay đầu lại và nhìn thấy AD của mình đang cuộn tròn sau bức tường với tư thế khó xử, anh nhìn cậu ta với nụ cười đầy sát khí, vì vậy Kim Haram lặng lẽ chuồn đi.

"Sao đột nhiên anh lại không nói chuyện nữa?" Giọng nói có chút bất mãn của Park Dohyeon từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến, âm thanh trầm thấp khiến người ta có cảm giác đặc biệt an tâm trong bóng đêm.

"Không có gì, bắt được một đứa nhóc nghe lén anh nói điện thoại thôi." Son Siwoo cười khẽ một tiếng, "Em gọi anh làm gì? Dohyeon của chúng ta là đứa trẻ cần tìm người an ủi sau khi thua trận sao?"

"Ừ, là em." Park Dohyeon bất ngờ trả lời, tựa như cái ôm ngay sau trận đấu, Son Siwoo sửng sốt đến mức không biết phải phản ứng thế nào, một lúc sau mới lắp bắp đáp lại "À?"

Park Dohyeon đã phải rất cố gắng mới có thể nhịn cười, hắn ta đặc biệt thích phản ứng của Son Siwoo. Anh ấy có vẻ đa tình nhưng thật chất lại ngây thơ, anh sẽ không kìm được mà biểu lộ cảm xúc của mình.

"Muốn an ủi em sao?"

"Tiểu tử thúi này bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn người ta an ủi, anh đây là người đang bận rộn chuẩn bị cho trận đấu với GEN.G vào tuần sau đấy, hãy đi ngủ và nghỉ ngơi đi. Đừng nghĩ mãi về trận đấu ngày hôm nay nữa. Em đã làm rất tốt rồi. Chỉ là anh còn làm tốt hơn so với em mà thôi." Son Siwoo nói rất nhiều thứ, nhưng khóe môi vẫn nhếch lên, "Bất quá vẫn là AD Aiming tốt nhất, thật đáng tiếc cho Viper nha."

"Đó là bởi vì em không có hỗ trợ như anh. Nếu có Lehends, em chắc chắn sẽ chơi tốt hơn."

"Em đây là đang ghét bỏ tuyển thủ Life phải không? Wow, anh muốn nói với những người khác rằng bộ đôi đường dưới của HLE đang rất bất hòa."

"Hyung thực sự là một người xấu xa như vậy sao? Em buồn quá, vừa thua trận đấu vừa bị đối thủ chế giễu, trái tim em như muốn tan vỡ. " Park Dohyeon giả vờ nghẹn ngào nói: "Son Siwoo sẽ phải chịu trách nhiệm với em."

"Sao ngay cả kính ngữ cũng không thèm nói nữa rồi, có tin anh qua đó đánh em bây giờ luôn không?"

"Được thôi, hyung đến tìm em đi, dù sao anh cũng đánh không lại em, để em ôm anh coi như an ủi."

Cuộc điện thoại của họ kết thúc bằng một cuộc chí chóe kiểu học sinh tiểu học. Park Dohyeon cất điện thoại và nằm xuống giường. Mỗi khi nói chuyện với Son Siwoo, hắn luôn nghiền ngẫm lại từng lời nói của đối phương rất nhiều lần. Hôm nay hắn ta đặc biệt quan tâm đến cách đối xử và những lời khen ngợi của anh dành cho những người chơi AD khác.

Thật ra đây không phải là lần đầu tiên, Son Siwoo thích tán tỉnh mọi người, anh ấy sẽ gọi Park Jinsung là jagiya, sẽ quá mức thân thiết với Park Jaehyuk, sẽ nhiều lần bày tỏ khao khát được quen biết Kim Hyukkyu trong buổi phát sóng trực tiếp, và sẽ nói rằng mình là con chó của Lee Sanghyuk - nhưng anh ấy chưa bao giờ bày tỏ tình yêu của mình với Park Dohyeon một cách cuồng nhiệt như vậy.

Nhưng Park Dohyeon luôn có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Son Siwoo, hắn biết rằng Son Siwoo đang ỷ lại vào sự yêu thích của mình để gây rắc rối, và hắn không tức giận, bởi vì Son Siwoo biết đâu là giới hạn, anh cuối cùng cũng sẽ trở về bên hắn sau khi lang thang bên ngoài mà thôi.

Son Siwoo thuộc về Park Dohyeon, và Park Dohyeon không thể sống thiếu Son Siwoo.

_____

Đã đến trước thềm loạt trận BO5 giữa GEN.G và KT để quyết định ai sẽ là đối thủ của T1 trong trận chung kết mùa xuân. Dự đoán trước trận đấu, hầu hết mọi người bỏ phiếu cho KT, bao gồm cả Park Dohyeon. Hắn không đến hiện trường xem mà coi phát sóng trực tiếp trên máy tính ở nhà, lý do đơn giản là vì hắn lười.

Sau khi thắng ván đầu tiên, hắn cho rằng phần còn lại sẽ diễn ra suôn sẻ, nhưng kết quả lại là 1-3, hắn tắt phát sóng trực tiếp, không muốn nghĩ đến nội dung trận đấu vừa rồi. Hắn ta chỉ muốn biết Son Siwoo đang nghĩ gì vào lúc này.

Người anh luôn mỉm cười ấy liệu có buồn không? Cho dù có, anh nhất định sẽ không nói ra, anh đã quen là sự hiện diện mạnh mẽ nhất trong đội. Cho dù thế giới có sụp đổ, anh cũng sẽ chắn trước mặt những người đồng đội, để cho tất cả ác ý sẽ chỉ có mình anh nhận lấy, và không một ai chú ý đến những vết thâm tím trên khắp cơ thể anh.

Park Dohyeon nhấp vào trang trò chuyện với Son Siwoo, nhập một dòng chữ vào hộp thoại, xóa, xóa, xóa và xóa mọi thứ. Cuối cùng, hắn ta tắt điện thoại và mở Liên minh huyền thoại, cống hiến hết mình cho trò chơi.

Sau khi chơi liên tiếp hơn chục ván, vào lúc một giờ sáng, Park Dohyeon nhận được một tin nhắn mới trên điện thoại, sau khi thoát khỏi phòng xếp hạng, hắn bấm vào thì thấy đó là tin nhắn của Son Siwoo, anh gửi cho Park Dohyeon một địa chỉ cách nhà hắn không xa.

Hắn không biết tại sao, nên hắn đã gọi điện cho anh, nhưng khi cuộc gọi được kết nối, hắn chỉ nghe thấy giọng nói của Kim Haram.

"Xin lỗi, có phải là tuyển thủ Viper không ạ? Tôi là Aiming, tôi thực sự xin lỗi đã làm phiền anh khi gửi tin nhắn trên điện thoại của Siwoo-hyung, nhưng Siwoo-hyung đang say rượu và liên tục đòi anh đến đón. Dù tôi có thuyết phục thế nào, anh ấy cũng không chịu bắt taxi về lại căn cứ, tôi có thể nhờ anh đón anh ấy không?" Kim Haram nhanh chóng tuôn ra một tràng lời nói, và Park Dohyeon, người vốn đang tức giận, đã bình tĩnh lại vì lời giải thích của cậu, thậm chí còn có chút mất tập trung và cảm thán rằng không hổ danh là rapper của AEGIS, ngay cả khi cậu ta nói nhiều thì vẫn có thể phát âm rõ ràng mấy từ ngữ.

"Không sao, tôi sẽ ra ngoài ngay bây giờ, khoảng mười phút nữa tôi sẽ đến đó." Park Dohyeon trả lời trong khi mặc áo khoác, "Hãy để anh ấy đợi ở công viên gần đấy, xin lỗi vì sự bất tiện này, tuyển thủ Aiming."

"Không, không, phiền anh muộn như vậy rồi mà còn phải ra ngoài đón Siwoo-hyung, dù là đồng đội tôi cũng cảm thấy xấu hổ thay cho anh ấy." Sau vài lời khách sáo, Kim Haram cúp điện thoại. Rồi kéo Son Siwoo, người mặt đang đỏ như quả táo đến công viên đối diện quán ăn và buộc anh ngồi xuống băng ghế dài.

________

fic này đáng ra là oneshot thôi nhưng dài quá nên tui tách ra cho dễ edit với đọc hơn. fic hay lắm mng ạ 😭🤌🏻 tui sẽ ráng edit nốt phần còn lại trước 7/6 để hôm đó nhìn hai anh đánh nhau ☺️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro