vihung10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện tình tôi

Loại thư: Viết về cuộc tình của tôi

Còn nhớ không anh, 365 ngày trước lần đầu tiên em gặp anh. Ngày này của những năm về trước em buồn biết bao nhiêu. Và duyên số đã cho em gặp anh, trái tim em từ đó mới biết ngân lên những giai điệu tình yêu. Ngày anh đến, em như được sống với cuộc sống chỉ toàn sắc hồng.

365 ngày trôi qua, yêu thương, ghen tuông, nhung nhớ, giận hờn,.......... muôn vàn cung bậc của tình yêu. Em còn nhớ lần nụ hôn đầu tiên trong cuộc đời mình, thật ngọt ngào và say đắm. Anh bảo em nhìn lên bầu trời, anh sẽ chỉ cho em nhìn thấy sao băng. Anh nói sao băng vụt qua nhanh lắm, khi anh đặt nụ hôn lên bờ môi em cũng vậy, em ngượng ngùng vội vã quay đi. Thế mà em có chạy trốn được đâu, vì em chẳng biết hôn, vì môi anh ngọt quá, vì vòng tay anh chặt quá, vì tim em đập nhanh quá, và vì em biết mình đã yêu.

Khi em mơ hồ nhận ra bên cạnh anh, ngoài em còn có nhiều hơn 1 người con gái khác, là lúc em thấy trái tim mình rạn vỡ thành trăm mảnh đau thương. Thế rồi em giận anh, em khóc hàng đêm vì nhớ nhung anh quay quắt. Em không dám đi trên những con đường nơi ta đã đi qua, không dám đến những nơi mình đã cùng nhau đến, bất kỳ điều gì cũng làm em nhớ đến anh.Em nhung nhớ vì em yêu anh.

Khi em thấy trái tim mình khổ đau nhiều quá, không thể lạnh lùng từ chối cuộc gọi của anh là giây phút em nhớ anh đến quặn thắt trái tim mình. Em không thể sống trong nhớ nhung nhiều hơn nữa. Em bước qua đau khổ vì em yêu anh.

Em về bên anh, tận tuỵ và làm việc hết mình, chỉ mong có thể mang đến cho anh giây phút yên bình và êm ả, vì cuộc đời anh đã cay đắng quá nhiều. Anh đi bên cô ấy, cùng cô ấy toan tính những gì. Khi có cả em và cô ấy, anh lạnh lùng và cư xử thế nào với em? Có ai biết mối quan hệ của chúng ta, ngoại trừ em - anh - và gia đình em?

Em như cái bóng vô hình trong quãng thời gian ấy, chỉ biết quên đi bản thân mình vì anh. Bởi em thật sự không biết sự nhập nhằng giữa anh và cô ấy. Em bỏ qua tất cả vì em yêu anh.

Khi cô ấy đề nghị cùng em ngồi trò chuỵên, em mới biết thật ra giữa anh và cô ấy là thế nào. Em sẽ chẳng tin nếu như cô ấy không cho em xem những dòng tin giữa anh và cô ấy, em sẽ vẫn tin anh như trước nay nếu những gì em nhắn cho anh cô ấy thuộc lòng vanh vách đến thế, em sẽ mãi kính trọng tôn sùng anh nếu như những phút ái ân với anh qua lời cô ấy không nồng nàn như lúc ở bên em. Em chỉ nghe và không nói gì cả, nỗi đau không thể thốt thành lời.Thế giới như sụp đổ trước mắt em. Người em yêu thương là thế, lần đầu tiên em yêu một người, em đã trao anh niềm tin, hi vọng, ước mơ,............... bao nhiêu yêu thương, ái ân nồng mặn, rụt rè, e ấp, nồng nhiệt, say mê! Vậy mà, em thật sự giận vì em yêu anh.

Em đã đi, anh còn nhớ không?

Anh đã thế nào, anh còn nhớ không?

Em đã trở về, không phải em yếu đuối, mà vì em yêu anh.

Thế rồi em đã thêm một lần đau khổ, khi đứng đợi anh và cô ấy mãi, từ khách sạn đi ra. Em đã bảo cô ấy nếu yêu anh và có can đảm trao anh đời con gái, hãy thay em mang tình yêu và sự tận tuỵ đến cho anh. Thế nhưng không có em cô ấy lại day dứt, xin lỗi em, và thừa nhận anh đối với cô ấy không phải là tình yêu. Rằng anh chưa một lần nói yêu cô ấy.

Khi biết em tức giận, biết rằng có thể không còn em, anh đã đối xử thế nào với cô ấy, anh nhớ không? Cô ấy khóc với em, nhiều lắm anh ạ.

Em không cười, không mỉa mai cô ấy. Mà em thấy thương hơn. Vì em rất yêu anh.

Em vẫn biết ngoài cô ấy, anh còn những cô gái khác nữa.

Cô ấy rời xa anh, anh dắt em về ra mắt gia đình anh và xin phép cưới em. Em tưởng rằng sóng gió đã trôi qua.

Nhưng anh vẫn mải mê rong ruổi theo điều gì xa lắm, mà nơi đó em biết mình không đến được cùng anh. Anh ghen tuông vô cớ, nóng giận tức thời, anh tự ái cao và sĩ diện để đánh em đến ngã lăn bao lần. Em biết em sai, em có lỗi, vì chỉ biết yêu anh mà chẳng biết đúng sai thế nào.

Em biết, em lần đầu yêu nên còn vụng dại, không biết chấp nhận khi yêu yêu mình lại ôm hôn người khác. Rồi anh và cô ấy tình tự thế nào khi đi ăn cưới cùng nhau? Anh và một chị nữa đã thế nào khi ... bên nhau? Anh và bao nhiêu người con gái khác đã thế nào khi mà anh đã nói yêu em, cưới em..................?????

Em không trách anh, không hờn, không giận, bởi những điều anh làm tất phải có lý do. Có thể vì sở thích, có thể vì bè bạn, có thể vì anh giận em nên mới như vậy....... muôn vàn ngàn triệu lý do.

Em chỉ giận mình yêu anh nhiều đến vậy.

Anh nói anh là người đàn ông chung thuỷ

Anh nói anh yêu em thật nhiều

Anh nói em làm anh giận đến mấy anh vẫn không thể đánh mất đi tình yêu của mình.

Anh vẽ ra bao điều tốt đẹp khi mình cưới nhau

Ngôi nhà, những đứa trẻ

Tình yêu, hạnh phúc.............

Ngay lúc này đây, em vẫn ở bên anh.

Em không muốn nhắc đến điều anh làm là sai hay đúng. Em chỉ không hiếu sao anh không thừa nhận những điều anh làm?

Em cố chấp, trẻ con và bướng bỉnh, không hiểu gì nên cứ cãi lời anh. Nhưng em biết, trái tim em luôn thành thật và trong sáng, chung thuỷ với tình yêu của mình. Đau khổ nhiều, khóc nhiều, vì em yêu anh.

Em thật sự có lỗi với Bố Mẹ anh.

Em rất yêu gia đình anh, nhiều như em yêu anh vậy

Để Bố Mẹ thất vọng em thật không phải nhưng có thể nào em sống được cùng anh?

Đã bao lâu mà anh vẫn vậy, luôn tìm đến rượu bia khi buồn, luôn cặp kè người con gái khác vì mục đích của mình, .... Khi em yêu anh, em yêu một người đàn ông khác, và giờ đây anh đã là người khác.

Em xin lỗi vì đã làm cho anh tin tưởng rằng em bằng lòng với tất cả.

Em xin lỗi vì em không đủ thông minh để giúp anh trong công việc.

Em xin lỗi vì em không giàu có để giúp anh trong sự nghiệp.

Em xin lỗi vì em không đủ nhẫn nhịn để nhìn anh say mê bên người khác.

Em mong anh hãy thành thật với người anh sẽ cưới làm vợ, cho dù có vì mục đích gì, anh đừng làm người đó đau khổ như em.

Anh sẽ oán hận em đến bao nhiêu, nhưng rồi anh sẽ cảm ơn em.

Em chỉ muốn ở bên anh, cùng anh đi suốt cuộc đời như lời em hát "và như thế ta đã yêu nhau" . Nhưng điều đó chỉ xảy ra khi anh từ bỏ lối sống hiện nay, khi anh đơn giản hơn, không lừa dối, ... Em biết rằng ngày đó sẽ chẳng đến đâu, nhưng em vẫn đi, để chờ đợi...

Em xin lỗi vì biết anh yêu em là chân thật

Em xin lỗi vì em đã yêu anh, yêu anh nhiều đến thế.

Ngày mai trời lại sáng

Loại thư: Viết về cuộc tình của tôi

Chúng tôi đã chia tay nhau hai lần rồi cơ đấy! Thật chẳng hay chút nào, phải không? Tôi tự thấy mình là người không dứt khoát, không có lập trường.

Lần đầu tiên vì tôi cảm thấy quá mệt mỏi vì giữa tôi và anh luôn có một cái gì đó ngăn cản, không để tôi và anh trở nên " hai con người, một trái tim". Đó là chữ ĐẠO. Vì chữ đạo này mà tôi và anh đã chia tay nhau sau 1 năm quen nhau. Ngày ấy tôi ngây thơ nghĩ rằng với tình yêu tôi dành cho anh, rồi anh sẽ thay đổi thôi. Nhưng tôi đã lầm. Vì không thể hay không muồn thay đổi chính mình nên anh đã âm thầm rời xa tôi, đúng vào lúc tôi có ý định găp mặt anh lần cuối vào ngày sinh nhật thứ 26 của anh. Những ngày đầu tiên xa anh tôi cảm thấy mình như trút được gánh nặng trên vai mình. Lúc đó tôi tự hỏi, không biết mình có yêu anh thật không, tại sao xa anh cả tháng mà tôi chẳng hề mảy may nhớ anh. Cho đến bây giờ tôi mới biết không phải tôi không nhớ anh mà vì anh đã làm cho tôi bị quen đi cái cảm giác trống vắng, không có anh bên cạnh. Nhưng hình như tôi đã lấm! Sau 3 tháng không gặp anh tôi như người mất hồn, làm gì, đi đâu tôi cũng nhớ anh. Nhớ anh đến quay quắt... Tôi mong có một ngày được gặp lại anh chỉ để nghe lại giọng nói của anh, để biết anh sống như thế nào, công việc có tốt không, anh có nhớ đến tôi không, muốn nhìn lại gương mặt rám nắng, vầng trán cao cao và nói với anh rằng tôi yêu anh biết bao, tôi nhớ anh nhiều lắm ? Nhưng tôi không hề có ý định quay lại với anh vì với anh tôi biết rồi sẽ chẳng đi đến đâu cả, đến với nhau chỉ mang lại phiền muộn cho nhau mà thôi. Tôi cứ nhập nhổm, hồi hộp mỗi khi chuông điện thoại reo, mong đó là anh. Nhưng chỉ là thất vọng đến thất vọng. Cho đến khi tôi không còn kiên nhẫn nữa, thất vọng hoàn toàn thì lại là lúc anh quay về với tôi. Anh gửi tặng tôi bài hát " Lời của gió" cùng lời nhắn " dù ở đâu anh vẫn mãi mãi yêu em" qua tổng đài 1080. Tôi thầm trách anh, sao không trực tiếp gọi điện cho tôi? Tôi nghĩ có lẽ anh đã đi đến một nơi nào đó rất xa tôi. Nhưng hôm sau, như biết tôi trách anh, anh đã điện thoại cho tôi. Sau đó chúng tôi gặp nhau vào ngày 14/2. Đó là sau 10 tháng xa nhau. Và có lẽ đó là ngày lễ tình nhân đầu tiên chúng tôi bên nhau. Từ ngày quen anh đến nay đã 3 năm rồi nhưng tôi vẫn mong chờ anh mỗi tối thứ bảy, chủ nhật. Tôi luôn kiếm cái gì đó đề học thêm hoặc làm công việc gì đó để tôi lấp đầy những khoảng trống thời gian không có anh. Giờ ngôi đây, biết ra những dòng này tôi vẫn còn cảm nếm nỗi buồn tủi khi thấy từng đôi lứa họ dập dìu dắt nhau dạo phố, công viên, đi ăn kem, xem phim... Nghĩ lại mình, mình cũng có bạn trai mà, sao giờ này mình lại cô đơn thế này? Quen nhau bao lâu rôi mà những dịp lễ anh luôn có lý do để không ở bên tôi. Khi thì về nhà thăm gia đình, khi thì phải làm tăng ca, khi thì người em họ, anh họ, cậu họ gì đó mới lên... Qua mấy dịp lễ rồi mà thật sự tôi chỉ nhận được 1 cành hồng vào ngày 8.3 sau khi chúng tôi quay lại với nhau. 14.2 - ngày lễ tình nhân, tôi chưa hề biết nhận quà từ anh là gì! Có khi cả tháng anh không gọi điện, đến thăm tôi một lần! Có những khi tự mình an ủi rằng tính tình anh như thế, thật ra anh vẫn thương yêu mình, có điều anh không biết biểu lộ tình cảm đó thôi!

Sức chịu đựng của tôi có giới hạn, sự thờ ơ, khô khan, vô tâm của anh đã khiến tình yêu của tôi đối với anh ngày càng hao mòn. Tôi thật sự kiệt quệ. Sau chỉ vài tháng tôi lại nói lời tạm chia tay với anh, tôi muốn thử xa anh một thời gian xem sao, thử xem chúng tôi có thể sống mà không có nhau không?

Tôi thấy đầu óc không còn u uất, không còn buồn tủi vào mỗi ngày cuối tuần. Nhưng sau 3 tháng, tôi đã chủ động liên lạc lại với anh trong một lần tình cờ thấy anh online trên mạng. Lúc này, hình như tôi không còn nồng nhiệt, hứng khởi khi gặp lại anh. Tình yêu của tôi với anh không còn như trước nữa. Tôi không còn khóc nhiều như trước nữa. Anh nói càng xa, anh càng yêu, càng nhớ tôi. Nhưng tình yêu của anh chỉ là những lới nói, mà không có hành động. Anh đã làm được gì cho tình yêu của anh chưa? Tôi có cần anh có nhà cao cửa rộng đâu, tôi có cần anh có xe đẹp, xe xịn để đưa tôi đi đến những nơi sang trọng đâu, tôi đâu cần anh làm thật nhiều tiền, tặng tôi những món quà đắt tiền. Tôi chỉ mong anh dành cho tôi chút thời gian để quan tâm đến tôi, chăm sóc cho tôi. Và điêu tôi cần nhất ở anh là việc anh chấp nhận theo đạo thế thôi. Hình như mọi việc đối với anh quá khó, khó đến nõi anh không thể thực hiện được. Có lần anh nói với tôi, tôi nhớ như in ngày ấy. Tôi tưởng chừng như ngày ấy là ngày hạnh phúc nhất đời tôi. Nhưng sau đó, tôi nhận ra anh gạt tôi. Phải chăng vì thấy tôi nhẹ dạ, cả tin, quá ngây thơ nên anh nhẫm tâm gạt tôi. Hôm ấy, anh gọi điện nói muốn gặp tôi, có chuyện muốn nói với tôi. Anh nói, anh đồng ý theo đạo, anh đâu biết tôi vui như thế nào. Chờ đến ngày giáo xứ có mở khoá học giáo lý dự tòng là tôi nhắc anh đến đăng ký ngay. Nhưng anh hẹn lần hẹn lữa cho đến khi trễ khoá học....

Tôi đã tin anh bằng trái tim trong trắng của mình. Cho đến bây giờ tôi mới lờ mờ nhận ra câu trả lời, cũng trong một lần lên mạng. Anh dành thời gian cho một người con gái nào đó mà một lần tình cờ tôi đọc được những dòng tin người ấy gửi cho anh. Tất cả như sụp đổ. Đọc những dòng tin ấy mà tim tôi thắt lại. Tôi phải rất kiểm nén để giấu cảm xúc của mình trước mặt những người khác....

Mối tình đầu

Loại thư: Viết về cuộc tình của tôi

Anh và Tôi cùng nhau lớn lên trong bao kỉ niệm êm đềm của tuổi thơ. Tôi nhớ rất rõ lúc nhỏ anh đã từng vì tôi mà nhiều lần đánh nhau với bọn con trai trong xóm, có lần còn chảy cả máu nữa ...tôi biết anh đau lắmnhưng cũng cố gượng cười cho tôi vui, từ đó đến giờ chưa ai đối tốt với tôi thế cả, anh là người đầu tiên và trong tôi, anh là người duy nhất tốt với tôi...như thế. Cũng chính vì như vậy tôi đã mang trong tim mình một tình yêu, tình yêu đơn phương. Tình yêu của tôi dành cho anh cứ lớn mãi theo thời gian và đến một ngày tôi quyết định nói cho anh ấy hiểu tất cả những tình cảm của tôi nhưng chớ trêu thay ... trước lúc tôi định nói thì anh, người mà tôi yêu nhất lại cùng sánh bước, tay trong tay với một cô gái khác. Đứng trước mặt tôi, anh lại vờ như không biết, như giữa chúng tôi chỉ là tình bạn đơn thuần hoàn toàn không nghĩ đến những quá khứ tốt đẹp kia, anh ung dung nói

- Này Nhóc, giới thiệu với em đây là bạn gái của anh.

Tôi nghe tim mình như có một cảm giác đau, nó đau nhói một cách lạ lùng, tôi chưa bao giờ có cảm giác đau như thế

- Chào em , em là em gái của anh Nhân à ?

Thấy tôi vẫn im lặng , anh lại hỏi

- Em không sao chứ Nhóc ?

Mặc kệ lời hỏi thăm của anh, tôi đã bỏ chạy, chạy với những giọt nướcmắt trên mặt, tôi chạy như để trốn tránh tất cả, trốn cái sự thật phủ phàng đã đến với tôi .

Tôi lê la khắp nơi mỗi ngày như để quên anh, nhưng tôi không thể làm được chuyện ấy. Và trong lúc tôi đau đớn và tuyệt vọng nhất thì tôi đã gặp Vinh. Vinh có rất nhiều nét giống anh và đặc biệt là Vinh đã nói thích tôi, điều mà tôi đã mong ở anh nhưng không thể nào xảy ra. Thế rồi chỉ sau 2 tháng giữa tôi và Vinh đã có một tình yêu đẹp, tôi không biết là nó có thật sự đẹp hay không nữa nhưng tôi đã cố làm cho nó thật đẹp trước mặt anh. Tôi kể nhiều về Vinh cũng như tình yêu của chúng tôi cho anh nghe, những lúc ấy tôi thường chú ý đến vẻ mặt của anh, tôi mong mỏi ở nó một sự khó chịu, bực bội bởi như thế có nghĩa là trong tim anh, anh vẫn dành một chút gì đó cho tôi nhưng không, hoàn toàn ngược lại những gì tôi mong đợi anh vẫn vui vẻ nói cười, vẫn chúc phúc cho tình yêu của tôi và Vinh. Và tôi lại khóc mỗi khi từ ký túc xá của anh về, dường như nó đã trở thành thông lệ tôi thừa biết sẽ nhận được đáp án nhưng tôi vẫn cứ đi đến đó, vẫn kể cho anh nghe về Vinh và vẫn luôn nhận từ anh những lời nói tốt đẹp như của một người anh trai. Biết phải làm sao đây khi tôi đã quá yêu anh, không một giây phút nào hình ảnh của anh rời khỏi tâm trí tôi. Tôi đã đi trong cơn mưa này lâu lắm rồi như muốn tìm cho mình một câu trả lời tôi phải làm gì? quên anh ?tôi chắc rằng mình sẽ không làm được chuyện này đâu, còn nói cho anh biết là tôi yêu anh ư? để làm gì cơ chứ, khi trong tim anh hoàn toàn không có tôi. Giờ đây tôi chỉ biết rằng tôi phải làm một việc, việc mà tôi nên làm, đó là chia tay với Vinh bởi tôi không hề yêu Vinh, tôi không thể nào tiếp tục lừa dối Vinh nữa .

Vào một ngày chủ nhật đẹp trời tôi đã nói lời chia tay với Vinh và nhận được sự đồng ý của Vinh bởi Vinh cũng không thể chấp nhận một người yêu mà suốt ngày cứ nghĩ về một người khác .

Tôi lại đi lang thang trên con đường, con đường quen thuộc ngày nào anh đã dẫn tôi đi chợt tôi trong thấy anh, tôi định chạy thật nhanh đến bên anh. Nhưng ý nghĩ của tôi sớm bị dập tắt bởi anh không đi một mình, anh đang đi cùng cô gái hôm nọ. Nước mắt tôi lại rơi và tôi lại bỏ chạy, tôi vẫn không thể nào quen được với cái cảnh này. Dường như phía sau ,tôi nghe thấy tiếng của anh mặc kệ tôi vẫn chạy, chạy mãi và ....tôi bất chợt nhận ra phía trước mình chiếc xe tải đang đến rất gần, nhưng mặc kệ giờ tôi không cần biết gì nữa có khi chết lại tốt hơn cho tôi, chợt...

- A !

Tôi có cảm giác như ai đã đẩy tôi sang phía bên kia đường. Khi tôi đã định thần và quay người lại tôi mới hốt hoảng nhận ra rằng người đó là anh, người cứu tôi là anh. Tôi chạy đến thật nhanh bên anh, người anh toàn máu là máu

- Anh Nhân, anh có sao không? sao anh lại làm vậy? Tôi nói trong nghẹn ngào

- Em lại đi sang đường mà không nhìn rồi, Nhóc à, lần sau đừng thế nữa nhé. Anh chỉ nói với tôi một câu thế thôi rồi ngất đi.

Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu mà đôi tay của tôi lạnh ngắt, tôi sợ, sợ lắm, sợ anh sẽ rời khỏi tôi mãi mãi. Không! Tôi không thể mất anh được, tôi mong thời gian có thể quay trở lại tôi sẽ không bỏ chạy, sẽ không có ý nghĩ điên rồ đó.

- Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi ạ? Tôi như nhảy sổ vào người ông bác sĩ.

- Cô là người nhà của anh ta à?

- Dạ, cháu là em gái của anh ấy, anh ấy như thế nào rồi bác sĩ.

- Xin chia buồn cùng cô nhưng vì vết thương quá nặng nên không thể cứu được.

Tôi như hóa đá bởi câu nói của ông, sao lại như thế, sao chuyện này có thể xảy ra với tôi kia chứ, tôi lại thấy tim mình đau, nhưng lần này nó đau hơn gấp trăm lần, tôi lặng người với những giọt nước mắt ...

3 tháng sau ngày anh mất, tôi lại đi trên con đường ngày nào con đường đã khiến anh phải ra đi mãi mãi

- Xin lỗi , em có phải là ......

- Là chị? Tôi hơi bất ngờ khi gặp chị ấy, người yêu của anh

- Chúng ta vào đâu nói chuyện được không? Chị có cái này muốn đưa cho em.

Tôi khe khẽ gật đầu, khi đã tìm được chỗ ngồi, chúng tôi bắt đầu câu chuyện. Chị ấy lấy trong giỏ của mình một cuốn sổ gì đó đưa cho tôi.

- Đây là gì ?

- Nhật ký của Nhân

- Sao nó lại ở chỗ chị ?

- À, là do lần trước chị cầm nhầm định trả lại cho Nhân nhưng không còn dịp nữa nên chị đưa nó cho em.

Dường như thấy được ánh mắt của tôi chị nói tiếp

- Em đừng hiểu lầm chị chỉ đọc được trang đầu thôi

- Có gì quan trọng nữa hả chị, dù sao người cũng đã chết rồi còn gì là bí mật nữa

- Tùy em vậy, giờ chị phải đi chọn áo cưới đây

- Chọn áo cưới? Tôi khẽ chau mày

- Sao chị lại có thể làm như thế? Anh Nhân mất chưa được 100 ngày mà

- Em nói thế là sao? Chị và Nhân chỉ là bạn thôi mà

- Là bạn? Thế tại sao lần trước anh ấy lại giới thiệu chị là bạn gái của anh ấy

- Chị cũng không hiểu vì sao Nhân lại giới thiệu như vậy nữa, thôi chị trễ rồi chị phải đi, chào em

Chị đi rồi còn mỗi mình tôi với nỗi khó hiểu, sao lại như thế, sao anhlại làm thế. Chợt tôi nhớ đến quyển nhật ký của anh. Tôi giở từng trangra

Ngày...tháng...năm...

Hôm nay là ngày tôi cảm thấy vui nhất bởi tôi thấy được nỗi đau khổ của em khi tôi giới thiệu Phương là bạn gái của mình, điều đó chứng tỏ em đã yêu tôi. Ôi! tôi muốn hét lên cho mọi người biết rằng tôi đang rất hạnh phúc.

Rồi một trang khác

Ngày...tháng...năm...

Có lẽ ngày hôm nay là ngày tôi buồn nhất, tôi đã lầm, một sự hiểu lầm tai hại bởi em, người mà tôi yêu nhất trên đời này lại hoàn toàn không yêu tôi. Em đã có người yêu, một chàng trai tốt, tôi đoán vậy. Tôi đã nghe rất nhiều về người đó từ em, những lời của em như ngàn mũi tên đâm thẳng vào trái tim của tôi không chút xót xa, thế nhưng em vẫn cứ vô tư cười nói trên sự đau khổ của tôi. Và tôi vẫn phải diễn hết vai diễn là một người tốt trước mặt em, tôi đã chúc phúc cho cuộc tình của em cũng như đặt dấu chấm hết cho cuộc tình của chính mình. Nhóc ơi! Khi nào thì em mới hiểu cho anh đây?

Khép trang nhật ký lại mà nước mắt tôi cứ tuôn rơi, vì sao? Vì sao cơ chứ? Vì sao anh không nói với tôi sớm hơn, vì sao ? Vì sao trời lại khéo trêu người như thế, những câu hỏi vì sao cứ bao quanh lấy tôi. Đêm ấy tôi đã khóc, khóc rất nhiều, chợt tôi giật mình khi nhận ra rằng mặc cho tôi có khóc bao nhiêu đi chăng nữa và tôi có trả lời được tất cả câu hỏi đó thì anh, người tôi yêu cũng chẳng bao giờ sống lại. Người ta thường nói đến vị ngọt và vị đắng của tình yêu, còn tôi, tôi chẳng biết vị ngọt của tình yêu là thế nào? Nhưng giờ tôi hiểu rất rõ vị đắng của nó. Tôi phải trách ai đây? Trách anh không nói sớm hơn? Trách tôi vì ý nghĩ điên rồ đó? Hay trách ông trời đã khéo đùa với chúng tôi?

Đêm đó tôi đã mơ thấy anh, anh bảo tôi hãy sống thật tốt bởi cuộc đời của tôi hiện giờ của anh. Tôi thức dậy và nước mắt lại trào ra, tôi nhớ anh, nhớ thật nhiều .... Có lẽ với nhiều người chuyện tình của chúng tôi thật buồn nhưng với tôi anh là mối tình đầu, là một kỉ niệm đẹp trong tôi.

St by Thanh diep

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vihung10