vihung3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CÔ HÀNG XÓM ( Nguyễn Bính ) Nhà nàng ở cạnh nhà tôi, Cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn Hai người sống giữa cô đơn, Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi Giá đừng có dậu mùng tơi, Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng... Có con bướm trắng thường sang bên này Bướm ơi! Bướm hãy vào đây! Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi... Chẳng bao giờ thấy nàng cười, Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên Mắt nàng đăm đắm trông lên... Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi! Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi, Tôi buồn tự hỏi: "Hay tôi yêu nàng?" -- Không, từ ân ái lỡ làng, Tình tôi than lạnh gio tàn làm sao? Tơ hong nàng chả cất vào, Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang Mấy hôm nay chẳng thấy nàng, Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong Cái gì như thể nhớ mong? Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng! Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng, Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa Tầm tầm giời cứ đổ mưa, Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm Cô đơn buồn lại thêm buồn, Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi? Hôm nay mưa đã tạnh rồi! Tơ không hong nữa, bướm lười không sang. Bên hiên vẫn vắng bóng nàng, Rưng rưng... tôi gục xuống bàn rưng rưng... Nhớ con bướm trắng lạ lùng! Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng. Hỡi ơi! Bướm trắng tơ vàng! Mau về mà chịu tang nàng đi thôi! Đêm qua nàng đã chết rồi, Nghẹn ngào tôi khóc... Quả tôi yêu nàng. Hồn trinh còn ở trần gian? Nhập vào bướm trắng mà sang bên này! -----o0o----- Bóng người trên sân ga Những cuộc chia lìa khởi từ đây Cây đàn sum họp đứt tuôn dây Những lời bèo bọt, thân đơn chiếc Lần lượt theo nhau suốt tháng ngày Có lần tôi thấy hai cô bé Sát má vào nhau khóc sụt sùi Hai bóng chung lưng thành một bóng - Đường về nhà chị chắc xa xôi Có lần tôi thấy một người yêu Tiễn một người yêu một buổi chiều ở một ga nào xa vắng lắm Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu Hai chàng tôi thấy tiễn đưa nhau Kẻ ở sân ga kẻ cuối tàu Họ giục nhau về ba bốn bận Bóng nhòa trong bóng tối từ lâu Có lần tôi thấy vợ chồng ai Thèn thẹn chia tay bóng chạy dài Chị mở khăn trầu anh thắt lại - Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi! Có lần tôi thấy một bà già Đưa tiễn con đi một chốn xa Tàu chạy lâu rồi bà vẫn đứng Lưng còng đổ bóng xuống sân ga Có lần tôi thấy một người đi Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì Cân bước hững hờ theo bóng lẻ Một mình làm cả cuộc phân ly Những chiếc khăn màu thổn thức bay Những bàn tay vẫy những bàn tay Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt Buồn ở đâu hơn ở chốn này Tôi đã từng chờ những chuyến xe Đã từng đưa đón kẻ đi về Sao nhà ga ấy sân ga ấy Chỉ để cho lòng dấu biệt ly -----o0o----- Tương Tư Thôn Ðoài ngồi nhớ thôn Ðông Một người chín nhớ mười mong một người Gió mưa là bệnh của trời Tương Tư là bệnh của tôi yêu nàng Hai thôn chung lại một làng Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này Ngày qua ngày lại qua ngày Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng Bảo rằng cách trở đò giang Không sang là chẳng đường sang đã đành Nhưng đây cách một đầu đình Có xa xôi mấy mà tình xa xôi Tương tư thức mấy đêm rồi Biết cho ai hỏi ai người biết cho, Bao giờ bến mới gặp đò Hoa khuê các bướm giang hồ gặp nhau Nhà em có một giàn trầu Nhà tôi có một hàng cau liên phòng Thôn Ðoài thì nhớ thôn Ðông Cau thôn Ðoài nhớ trầu không thôn nào -----o0o----- Đàn tôi Đàn tôi đứt hết dây rồi Không người nối hộ, không người thay cho Rì rào những buổi gieo mưa Lòng đơn ngỡ tiếng quay tơ đằm đằm Có cô lối xóm hàng năm Trồng dâu tốt lá, chăn tằm ươm tơ Năm nay biết đến bao giờ Dâu cô tới lứa, tằm cô chín vàng ? Tơ cô óng chuốt mịn màng Sang xin một ít cho đàn -----o0o----- Truyện Cổ Tích Em ạ! Ngày xưa vua nước Bướm, Kén nhân tài mở Điệp lang khoa . Vua không lấy Trạng, vua thề thế . Con bướm vàng tuyền đậu Thám Hoa . Vua liền gọi gã con gái yêu, Nàng đẹp như em, chả nói điêu . Vua nuông hai vợ chồng phò mã, Cho nhỡn xem hoa sớm lại chiều . Một hôm hai vợ chồng quan Thám, Mê mãi xem hoa lạc lối về . Vợ khóc: "Mình ơi! Em hãi lắm!" Trời chiều lạc lối tới vườn lê . Vườn đầy hoa trắng như em ấy, Bỗng một bà tiên hiển hiện ra . Sao mà đẹp thế! Tiên mà lại! Nữ chúa vườn lê đi thăm hoa . Bà thấy vợ chồng con bướm dại Sụt sùi ngồi khóc dưới hoa lê . Đến bên âu yếm, bà thương hại: "Ý hẳn hai con lạc lối về ?" "Đây về nước Bướm đường thì xa, Về tạm nhà ta ngủ với ta . Có đủ chăn thêu cùng gối gấm, Có nhiều bánh ngọt ướp hương hoa ..." Đêm ấy chăn êm và gối êm, Vợ chồng ăn bánh với bà tiên . Ăn xong thoát chốc liền thay lốt, Chồng hóa làm anh, vợ hóa em . -----o0o----- Cô Hái Mơ Thơ thẩn rừng chiều một khách thơ, Say nhìn xa rặng núi xanh lơ, Khí trời lặng lẽ và trong trẻo, Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ. Hỡi cô con gái hái mơ già! Cô chửa về ư ? Đường thì xa Mà ánh trời hôm dần một tắt Hay cô ở lại về cùng ta? Nhà ta ở dưới gốc cây dương Cách động Hương Sơn nửa dặm đường Có suối nước trong tuôn róc rách. Có hoa bên suối ngát đưa hương. Cô hái mơ ơi! Chẳng trả lời nhau lấy một lời. Cứ lặng rồi đi, rồi khuất bóng. Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi. -----o0o----- Đêm Sao Sáng Đêm hiện dần lên những chấm sao Lòng trời đương thấp bỗng nhiên cao Sông Ngân đã tỏ đôi bờ lạnh Ai biết cầu Ô ở chỗ nào Tìm mũ Thần Nông chẳng thấy đâu Thấy con Vịt lội giữa dòng sâu Sao Hôm như mắt em ngày ấy Rớm lệ nhìn tôi bước xuống tầu Chòm sao Bắc Đẩu sáng tinh khôi Lộng lẫy uy nghi một góc trời Em ở bên kia bờ vỹ tuyến Nhìn sao thao thức mấy năm rồi Sao đặc trời cao sáng suốt đêm Sao đêm chung sáng chẳng chung miền Trời còn có bữa sao quên mọc Tôi chẳng đêm nào chẳng nhớ em -----o0o----- Mùa Đông Đan áo Đã quyết không ... không ... được một ngày Rồi yêu mất cả buổi chiều nay Chiều nay bướm trắng ra nhiều quá! Không biết là mưa hay nắng đây ? Lâu nay tôi thấy ở lòng tôi Như có tơ vương đến một người Người ấy , nhưng mà tôi chả nói Tôi đành ngậm miệng nữa mà thôi . Tôi quen ngậm miệng với tình xưa Tình đã sang sông đã tới bờ Tình đã trao tôi bao oán hận Và đem đi cả một thuyền mơ . Mơ có năm năm đã vội tàn , Có nàng đan mãi áo len đen . Có nàng áo đỏ đi qua đấy , Hương đượm ba ngày hương chưa tan . Mà hương đượm mãi ở hồn tôi , Tôi biết là tôi yêu mất rồi ! Tôi biết từ đây tôi khổ lắm , Chiều nay gió lạnh đấy , nàng ơi ! Tất cả mùa đông đan áo len Cho người cho tất cả người quen Còn tôi người lạ , tôi người lạ , Có cũng nên mà không cũng nên . Oán đã bao la, hận đã nhiều Cớ sao tôi vẫn chả thôi yêu ? Tôi đi mãi mãi con đường ấy Qua lại hôm nay, sáng lại chiều . -----o0o----- Khăn Hồng (Gửi Chị) Chị cho em chị chiếc khăn thêu, Ý chị thương em khóc đã nhiều. Khóc chị ngày xưa, giờ lại khóc, Cho mình khi tắt một tình yêu... Em nhớ mùa thu năm ngoái đây, Em sang thăm chị ở hai ngày. Vắng người em có thưa cùng chị: "Em đã yêu và đã đắm say!" Đưa ảnh người yêu cho chị xem, (Cả thư người ấy gửi cho em). Chị cười: "Đáng sợ là đôi mắt, Chưa khóc bao lần đến trắng đêm. Em cứ yêu đi thực thuỷ chung, Yêu đi rồi chị tặng khăn hồng. Bao giờ ... vui nhỉ! Về ăn cưới, Chắc chả như khi chị lấy chồng." Em đi theo đuổi mãi tơ duyên, Dò mãi lòng sông, sắm mãi thuyền. Cho đến một hôm em mới nhớ: "Lòng người...." Chị Trúc nhớ hay quên? Người ta đi lấy cái giàu sang, Rời cả keo sơn, bỏ đá vàng. Mới nửa đời người, em đã khóc, Hai lần hai truyện bước sang ngang. Em đi mất tích một mùa xuân, Đi để chôn vùi hận ái ân. Không hiểu nghe ai mà chị biết, Em về, chị gởi một vuông khăn. Em đã dùng khăn chị để lau Bao nhiêu nước mắt của u sầu. Em còn sợ nữa mùa thu tới, Người ấy còn đan áo nữa đâu! Em vẫn nghe lời chị: ..."thuỷ chung ..." Cho nên khăn chị vẫn phai hồng. Đem thân về ở vườn dâu cũ, Buồn cũng như khi chị lấy chồng. Lỡ bước sang ngang 1. "Em ơi, em ở lại nhà Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương Mẹ già một nắng hai sương Chị đi một bước trăm đường xôi xa Cậy em, em ở lại nhà Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương. Hôm nay khói pháo đầy đường Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng Chuyến này chị bước sang ngang Là tan vỡ giấc mộng vàng từ đây. Rượu hồng em uống cho say Vui cùng chị một vài giây cuối cùng. Rồi đây sóng gió ngang sông Ðầy thuyền hận, chị lo không tới bờ. Miếu thiêng vụng kén người thờ Nhà hương khói lạnh chị nhờ cậy em. Ðêm qua là trắng ba đêm Chị thương chị kiếp con chim lìa đàn, Một vai gánh lấy giang san... Một vai nữa gánh muôn vàn nhớ thương Mắt quầng tóc rối tơ vương Em còn cho chị lược gương làm gì! Một lần này bước ra đi Là không hẹn một lần về nữa đâu Cách mấy mươi con sông sâu Và trăm nghàn vạn nhịp cầu chênh vênh. Cũng là thôi cũng là đành Sang ngang lỡ bước riêng mình chị đâu? Tuổi son nhạt thắm phai đào Ðầy thuyền hận có biết bao nhiêu người! Em đừng khóc nữa, em ơi! Dẫu sao thì sự đã rồi, nghe em Một đi bảy nổi ba chìm, Trăm cay, ngàn đắng, con tim héo dần. Dầu em thương chị mười phần, Cũng không ngăn nổi một lần chị đi". Chị tôi nước mắt đầm đìa, Chào hai họ để đi về nhà ai Mẹ trông theo, mẹ thở dài. Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran. Tôi ra đứng ở đầu làng Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa... 2. Giời mưa ướt áo làm gì? Năm mười bảy tuổi chị đi lấy chồng. Người ta pháo đỏ rượu hồng Mà trên hồn chị một vòng hoa tang. Lần đầu chị bước sang ngang Tuổi son sông nước đò giang chưa tường. ở nhà em nhớ mẹ thương. Ba gian trống, một mảnh vườn xác xơ. Mẹ ngồi bên cửi xe tơ Thời thường nhắc: "Chị mày giờ ra sao?" Chị bây giờ nói... thế nào? Bướm tiên khi đã lạc vào vườn hoang. Chị từ lỡ bước sang ngang Trời giông bão giữa tràng giang lật thuyền. Xuôi dòng nước chảy liên miên Ðưa thân thế chị tới miền đau thương. Mười năm gối hận bên giường Mười năm nước mắt bữa thường thay canh. Mười năm đưa đám một mình Ðào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên Mười năm lòng lạnh như tiền Tim đi hết máu cái duyên không về. Nhưng em ơi! một đêm hè. Hoa xoan nở, xác con ve hoàn hồn. Dừng chân bên bến sông buồn. Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang Ðoái thương thân chị lỡ làng Ðoái thương phận chị dở dang những ngày. Rồi... rồi ... chị nói sao đây? Em ơi! nói nhỏ câu này với em... ... Thế rồi máu trở về tim Duyên làm lành chị duyên tìm về môi. Chị nay lòng ấm lại rồi. Mối tình chết đã có người hồi sinh. hị từ dan díu với tình, Ðời tươi như buổi bình minh nạm vàng Tim ai khắc một chữ Nàng Mà tim chị một chữ Chàng khắc theo... Nhưng yêu chỉ để mà yêu Chị còn dám ước một điều gì hơn Một lầm hai lỡ keo sơn Mong gì gắn lại phím đờn ngang cung Rồi đêm kia lệ ròng ròng, Tiễn đưa người ấy sang sông chị về. Tháng ngày qua cửa buồng the Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa. 3. úp mặt vào hai bàn tay Chị tôi khóc suốt một ngày một đêm. - Ðã đành máu trở về tim Nhưng không buộc nổi cánh chim giang hồ. Người đi xây dựng cơ đồ... Chị về giồng cỏ nấm mồ thanh xuân Người đi khoác áo phong trần Chị về may áo liệm dần nhớ thương Hồn trinh ôm chặt chân giường Ðã cùng chị khóc đoạn đường thơ ngây. Năm xưa đêm ấy giường này Nghiến răng... nhắm mắt chau mày... cực chưa? Thế là tàn một giấc mơ Thế là cả một bài thơ não nùng Tuổi son má đỏ môi hồng. Bước chân về đến nhà chồng là thôi Ðêm qua mưa gió đầy giời Trong hồn chị có một người đi qua Em về thương lấy mẹ già Ðừng mong ngóng chị nữa mà uổng công Chị giờ sống cũng bằng không, Coi như chị đã ngang sông đắm đò.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vihung3