Vận mệnh đã an bài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng ra lệnh bắt giam Hồ Quý Phi người con gái hắn xem trọng nhất đồng thời cũng là người hại nàng mất đi đứa con của mình. Nàng âm thầm tra tấn nàng ta trong cung của mình nhưng lại ra lệnh cho cung nữ đi báo cho hắn biết là mình đang giam giữ Hồ Quý Phi...Đây cũng chính là ván cờ cuối cùng mà nàng đặt ra cho hắn.
-" Con tiện tì to gan ,ngươi dám bởn cợt với bổn cung ,ngươi nghĩ mình được người sủng ái sẽ có hy vọng sao ? Ko đâu , rồi ngươi sẽ thấy hậu cung cả trăm ngàn mỹ nữ trước sau thứ đồ vật chơi chán sẽ bỏ đi . Bổn cung một thời thất thế nhưng ko thất thế mãi mãi , bổn cung khôn ngoan ko ngu ngốc đần độn như ngươi tin vào lời ngon tiếng ngọt của nam nhân . Ta bảo ngươi chết ngươi sẽ phải chết , ta cho sống ngươi mới được sống nghe rõ chưa , ngươi chưa đủ khôn ngoan để đấu với bổn cung . À mà quên...dù sao ngươi cũng chỉ là một con tì nữ ở Thái Thượng Cục , nhờ may mắn mà lọt được vào mắt xanh của hoàng thượng một bước lên trời , cũng khá khen cho ngươi .Một quý phi được hắn ca ngợi là ngây thơ , trong sáng, ngoan ngoãn như ngươi lại có thể dễ dàng giết chết được đứa con trong bụng của ta thì xem ra cuộc sống trong cung cũng tôi luyện cho ngươi nhanh quá nhỉ ? Ta nên trách ngươi hay nên khen ngươi diễn kịch quá giỏi đây hả ? Bây giờ ta nên làm sao đối với đứa con ngươi đang mang đây ? Hồ Quý Phi ? "
Vị Hồ Quý Phi trên người đầy vết thương chi chít đang chảy máu vẫn ngoan cố đáp lời...
-" Đúng là ta đã cho người hại chết con của ngươi đó thì sao . Ta vốn dĩ muốn cả ngươi và nó cùng chết nhưng số mạng của ngươi cũng đủ lớn mới có thể thoát được. Còn ngươi , ngươi nghĩ khi người biết được chuyện này người sẽ tha tội chết cho ngươi sao ? Con đàn bà ngu ngốc ? "
Nàng nhẹ nhàng phát ra tiếng cười khẽ.-" Miệng lưỡi ngươi cũng đủ độc ác lắm nhưng mà ngươi nói cũng đúng ta quả thật rất ngu ngốc...bất quá ko còn bao lâu nữa đâu ván cờ này sẽ hạ màn. Ta và ngươi cùng chờ đón kết thúc của nó nhé...Hồ Quý Phi !"
-"Hàn sẽ ko tha cho ngươi đâu đồ ti tiện . Làm hoàng hậu mà ngay cả tôn ti cũng ko giữ nổi , ta sẽ mãi mãi là người thắng cuộc thôi". Ả phá lên cười to đầy tự tin
-" Hàn ? Ngoài ta ra hắn cũng cho phép ngươi gọi thẳng tục danh của hắn như vậy sao ? Quả nhiên hắn rất yêu thương ngươi. Thế thì ta sẽ cho ngươi biết định nghĩa của hai từ ngươi vừa nói , ta thấy nó hợp với ngươi hơn là ta . Còn tôn ti ?" Nàng nắm tóc của ả giật lên.
-" Ngươi biết thế nào là ti tiện ko ?Thế nào là tôn ti ko ? Chắc ngươi ko biết nên mới dùng từ này để đặt lên người khác , còn bản thân thì lại ko nhận ra hai từ này ngược lại rất hợp với mình. Muốn nói chuyện tôn ti trước mặt ta à ? Ta sẽ dạy ngươi thế nào là tôn ti . Ta là TÔN , ngươi là TI ! ". Rút từ ngực ra một cây chủy thủ rạch một đường lên má̀ phải của ả ta.
Tiếng la thất thanh của Hồ Quý Phi vang vọng cả tẩm cung. Ả ta đau đớn vùng vẫy tránh thoát khỏi tay nàng. Đến khi nàng đặt dao lên má ả rạch đường thứ hai thì hắn đến .
- " Dừng tay..." . Hắn - Hiên Viên Hàn hoàng đế bệ hạ vừa đăng cơ ko lâu của đất nước này đã đến . Con cờ quan trọng nhất trong ván cờ của nàng ,nàng cuối cùng cũng đợi được hắn xuất hiện.
Theo sau lưng hắn là rất nhiều rất nhiều binh lính đang đồng loạt chỉa kiếm về phía nàng.
-" Băng Nhi nàng dừng tay được rồi...nàng ấy đang mang con thai con của ta , ta sẽ ko để cho nàng làm tổn thương nàng ấy thêm nữa. Tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay ta đều ko truy cứu, chỉ cần nàng thả nàng ấy ra là được. " Hắn nhìn nàng ánh mắt trầm xuống .
-" Ngươi nghĩ ta đã đi đến bước này rồi thì sẽ dừng lại được nữa hay sao ? Hiên Viên Hàn...tất cả những gì ngày hôm nay ta làm đều là do ngươi ép ta .Ngươi từng hứa sẽ bảo vệ ta...Từng hứa sẽ luôn bên cạnh ta .Nay ngươi đã có giang sơn , ta là con cờ ngay từ đầu ngươi lợi dụng , từng bước từng bước trở thành con rối trong tay ngươi. Ngươi nghĩ ngôi vị hoàng hậu này ta cần sao ? Ta là hoàng hậu mà ngay cả một đứa quý phi xuất thân thấp kém cũng ko bằng, ta có quyền lực thì sao , có quyền lực mà ngay cả con mình ta cũng ko giữ được thì ta cần quyền lực để làm gì ? Nỗi đau của ngươi có đau như nỗi đau mất đi đứa con của ta ko ? Trong lúc ta đau đớn nhất ngươi đã ở đâu...à...lúc đó ngươi đang rất hạnh phúc khi biết tin ả có con mà nhỉ! Ta quên...tình cảm 17 năm qua ta dành cho ngươi còn ko đủ lớn bằng một đứa nô tì trong cung thân phận thấp kém như ả. Có lẽ ngay từ đầu ta đã sai , sai vì đã yêu ngươi, sai vì đã trao cho ngươi quá nhiều. Ta đã lãng phí tuổi thanh xuân ở trong cung này cũng đủ lâu rồi .Bây giờ ta muốn được tự do ". Nàng đặt cây chủy thủ lên cổ Hồ Quý Phi tiến từng bước đến gần chỗ Hiên Viên Hàn.
-" Ngươi rất yêu thương và quý trọng đứa con trong bụng ả đúng ko ? Vì quý trọng ả mà ngay cả đứa con đã mất trong bụng ta ngươi cũng ko thấy đau lòng đúng ko!?"
-" Hàn , cứu thiếp ".
-" Băng Nhi nàng dừng lại , đừng tiếp tục gây thêm sai lầm nữa ". Hắn nắm chặt thanh kiếm treo bên hông.
-" Nếu ta nói ngươi biết người hại chết con của ta là ai , ngươi liệu có tin ko ?".Băng Nhi đau lòng nhìn về phía Hiên Viên Hàn .
-" Là ai ? Nàng nói đi , ta sẽ giết chết hắn cho nàng..."
-" Nếu ta nói người đó là Hồ Quý Phi ngươi tin ko ?".Nhìn thẳng vào mắt hắn.
-" Ko thể nào...Hồ nhi nàng ấy ko thể nào làm ra chuyện ác độc như vậy được !". Hiên Viên Hàn ko tin.
-" Đấy...ta bảo ngươi rồi ngươi có tin ta đâu ".Băng Nhi lắc đầu tuyệt vọng.
-" Nếu ta giết ả , giết đứa con trong bụng ả ngươi sẽ như thế nào nhỉ ? Ta thật muốn xem vẻ mặt lúc ấy của ngươi !!!".
-" Nàng đừng ép ta...". Hiên Viên Hàn rút kiếm ra chĩa về phía nàng.
-" Ta muốn giết chết ngươi...chết đi...".Nàng vung chủy thủ vào người Hồ Quý Phi .
...... Xoẹt.......
Hiên Viên Hàn đâm thẳng kiếm vào ngực nàng .Hồ Quý Phi chạy ra phía sau lưng Hiên Viên Hàn .Nàng nhìn hắn mỉm cười phun ra một ngụm máu. Hắn đỡ lấy nàng ngã vào lòng mình.
-" Con của ta thật sự bị Hồ Quý Phi hại chết...mà ngươi thà tin ả chứ ko chịu tin tưởng ta một lần...khụ khụ...".
-" Băng Nhi , nàng nói đi chuyện là sao ? Xin nàng ,nói đó ko phải là sự thật đi!". Tiếng nghẹn ngào bất lực của nam nhân truyền ra trong đêm tối . Trong đó là sự thật hối hận , bất lực và đau khổ.
Trong tẩm cung rộng lớn hắn ôm nàng đang nằm bất động trên mặt đất. Máu chảy thấm ướt cả bộ trang phục trắng muốt của nàng ấy.
Từng giọt lệ muốn trào ra nhưng được ai đó cố kìm nén ko cho chảy xuống. Từng tiếng nấc trong đêm tịch mịch càng thêm rõ ràng.
-" Chàng hận ta đi , nhưng đừng quên ta .Nói ta ích kỉ cũng được, đừng quên ta , hãy hứa , lấy lời hứa của quân vương để giữ! Ta đã cho chàng toại nguyện giấc mộng giang sơn , vậy hứa với ta được ko ?"
-" Thời gian của ta ko còn , ở lại chàng hãy nhớ .Ta yêu chàng , tình yêu đó là chân thật nhất."
Nàng vươn tay vuốt khuôn mặt của người mình yêu lần cuối. Mãn nguyện mỉm cười , cơ thể đã ko còn hơi ấm, giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi trên khuôn mặt tái nhợt lạnh băng , ko thể kiềm nén cứ thế mà tuôn rơi ko còn ko còn kiêng kị , nó là bi , là hối , đầy vị mặn đắng chát của ái thương , yêu là bên nhau , là hy sinh cho nhau mọi thứ , nhưng để tới lúc mất đi hắn mới hiểu , hiểu một điều rằng hắn cũng rất yêu nàng , yêu đến ko dứt ra được nhưng mọi sự đã quá muộn để hối hận rồi. Phải...là muộn mất rồi !!!"
-" Ta sai rồi Băng Nhi , xin nàng..."
Hắn sai rồi , thật sự sai rồi. Có được giang sơn thì sao ? Mất đi nàng mọi thứ còn ý nghĩa sao , nàng vì hắn bày mưu tính kế , nàng vì hắn củng cố địa vị , nàng vì hắn tìm mọi cách giành lấy quyền lực , vậy còn hắn , hắn đã làm gì , yêu nàng nhưng nghi ngờ nàng , yêu nàng nhưng dùng nàng làm quân cờ giành ngai vị , dùng nàng làm bàn đạp để đạt được mục đích . Để rồi khi hắn có mọi thứ, hắn để nàng sang một bên để đi tìm hạnh phúc bên người con khác, thậm chí hắn còn ko hề biết nàng có con với mình . Ngày nàng mất đi đứa con...hắn biết ! Nhưng hắn chỉ lặng lẽ gạt sang một bên , quên đi mất vì hắn còn bận chăm sóc cho người con gái hắn yêu và đứa con của họ.
Còn gì nữa đây , nàng biết nhưng vẫn làm , nàng hiểu nhưng ko nói một lời oán thán , mà hắn lại coi như đó là tài giỏi , cho đó là đúng đắn , từ khi nào hắn có cái quyền lấy đi tính mạng nàng đi đánh đổi. Đến cái giây phút nàng bị hắn đâm một đao xuyên tim , hắn mới bàng hoàng hiểu rõ mọi chuyện , nàng ko thua ai , hắn đã yêu nàng , tình yêu đó nảy nở bén rễ trong tim hắn từ lúc nào ko hay , mà nàng thua bởi vương vị, tham vọng của hắn, nữ nhân của hắn , thua chỉ bởi cái bước cuối cùng của đế vương gọi là phế tâm mà thôi.
Mà nàng...cũng muốn thành toàn cho hắn!!!
- " Kiếp này , ta trả lại chàng lời hứa vĩnh tuyền của kiếp trước , yêu ko chút đúng đắn đo dù chàng chỉ coi ta là quân cờ tranh đấu..." . Một ngụm máu đỏ tươi từ trong miệng nàng phun ra ngoài.
- " Đừng nói , ta sẽ gọi ngự y...nàng sẽ ko sao. Đừng nói nữa xin nàng. Là ta sai , ta có lỗi ! Cho nên...xin nàng . "
- " Hàn , ta ko trách chàng , ngày này ta đã đoán trước rồi sẽ đến thôi...Đừng khóc , chết tâm rồi chàng mới làm được nghiệp lớn hiểu ko .Con của ta cũng mất rồi, ta cũng ko còn luyến tiếc gì nữa...chàng ở lại phải sống hạnh phúc cho lựa chọn của chàng. Chăm sóc tốt cho người con gái chàng yêu...đừng để nàng ấy giống như ta. Một người như ta là quá đủ rồi...".Nhìn về hướng Hồ Quý Phi .
" Ta mệt quá...khụ khụ khụ...ôm ta ". Nàng mệt mỏi nhắm mắt lại , trúc hơi thở cuối cùng.
Hắn còn nhớ lúc nàng nói với hắn những điều chân thật nhất hắn lại cho đó là vô nghĩa , là vu vơ , nghĩ rằng nàng ko biết cái hắn đang làm. Thật ra hắn thật khờ, nàng sao lại ko biết cơ chứ .
-" Đáng lẽ ra ta đã có một cuộc sống vô âu vô lo mà ta ao ước, nhưng để bên chàng ta sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ thậm chí ta đã định sẵn nữa đời còn lại của ta sẽ sống trong âm mưu , lừa dối , tại cái nơi tình yêu ko tồn tại này".
Kí ức bị lãng quên dần hiện về trong tâm trí , từng lời nói, hành động, cử chỉ đều rõ ràng hơn bao giờ hết. Có ai ở đây sẽ ngạc nhiên khi tân vương vừa đăng cơ ko lâu ngồi trong tẩm điện mà khóc , khóc như một đứa trẻ vừa mất thứ quý giá nhất cuộc đời hắn. Hồi ức như vở kịch chiếu chậm từng giây ko hẹn mà cùng nhau xuất hiện.
Màn đêm , đứng nơi tường thành cao cao kia có thể nhìn thấy toàn bộ quan cảnh kinh thành , vẻ đẹp hoành tráng hùng vĩ của nó là câu trả lời cho nỗ lực của một bậc quân vương . Giờ đây nơi kia có một nam nhân và nữ nhân cùng sóng vai nhìn về nơi xa , ánh mắt xa xăm mỗi người mỗi suy nghĩ , yên bình làm sao , cả hai cứ đứng đó , ko ai lên tiếng chỉ để mặc cho gió đêm khẽ thổi xen lẫn trong đó là vị đất , vị của cây thoáng qua đầu chóp mũi , vốn là hè nhưng vẫn cảm thấy hơi se lạnh.
- " Hàn, chàng nói xem cảnh đêm kinh thành so với ban ngày sao khác nhau đến thế". Cô gái đi tới sau lưng nam nhân vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn vững chắc phía trước. Người nam nhân ko nói , chỉ trên khoé môi ẩn hiện nét cười, đôi tay to mạnh mẽ đầy vết chai vì luyện võ nắm lấy bàn tay mảnh khảnh trắng nõn đang ôm từ phía sau , thặt chặt.
-" Chàng nói , nếu cho chàng lựa chọn! Chàng có muốn cùng ta làm dân tình bình thường nơi rừng sâu hẻo lánh , có nhà, có bảo bảo , ta nấu cơm giặt giũ , chàng chăn gia súc , chàng đánh đàn còn ta làm thật nhiều món ngon cho chàng , sống cuộc sống tiêu dao ". Cô gái cứ thế thủ thỉ , càng về sau giọng nói càng nhỏ dần nếu ko chú ý lắng nghe sẽ chẳng rõ có phải nàng đang nói hay tiếng gió thổi qua.
-" Đời ta sẽ mãi chẳng có cái gì gọi là nếu ".
- " Chàng thật chả có tí lãng mạn nào!". Nàng thở dài , môi mím chặt...lặng .
  Chàng trai định xoay lại ôm cô nhưng lại bị nàng ghì lại ko cho hắn nhúc nhích .Ánh mắt nàng đượm buồn nhìn vào khoảng ko xa xăm , hắn ko nhìn được biểu cảm của nàng , mà nàng cũng ko nhìn được đôi mày của hắn đang hơi nhíu lại . Hôm nay nàng có gì đó ko đúng nhưng hắn vẫn đứng vậy ko nhúc nhích chỉ có bàn tay thêm nắm chặt lấy tay nàng biểu hiện sự bất an trong lòng .
- " Cứ thế này thêm chút nữa , chàng cứ ngắm Giang Sơn của chàng , ta sẽ đứng phía sau tuỳ tuỳ tiện tiện nhìn theo chàng. " Nàng nói có thêm chút gì đó xa xăm , bức tranh thật yên bình , cớ sao ko như vậy mãi thì thật tốt.
   NGỰ THƯ PHÒNG
- " Nàng đang viết gì vậy ? "
- " Chàng xem , nếu ta ko làm công chúa , chàng sẽ tìm ta chứ ? "
- " Nàng cứ nghĩ cho hiện tại và tương lai , đừng nghĩ nhiều về những chuyện bé nhỏ như thế..."
  Mày khẽ nhăn lại , thời gian gần đây hắn thấy được sự khác biệt từ nàng , nàng hay hỏi những thứ vô nghĩa , hiện tại đến hắn cũng ko hiểu nàng đang nghĩ gì. Nam nhân ôm lấy vòng eo mảnh mai thêm chút lực siết chặt biểu hiện sự bất an trong lòng hắn , hắn ko dám nghĩ quá tiêu cực sợ nó thành sự thật hắn biết làm sao.
- " Ta đã yêu chàng , gặp chàng ta thật ko hối hận " . Nỉ non chỉ mình nàng nghe rõ.  Hắn nghi hoặc càng siết chặt vòng tay hơn.
  Kế hoạch của hắn là mượn thế lực của nàng để tạo tiền đề vững chắc cho hắn khi ngồi lên ngai vị , có sự đảm bảo đó , hoàng vị sẽ thuộc về hắn là điều đương nhiên , còn về phía nàng hắn biết nàng yêu hắn , vậy hắn cũng ko ngại yêu nàng , mọi sự đã định nàng là người phụ nữ của hắn vậy hắn sẽ đảm bảo cho nàng những thứ tốt nhất , những thứ của bậc mẫu nghi thiên hạ . Vì Giang Sơn này,hắn đã phải hy sinh rất nhiều , thật ko cam tâm đứng lại khi đã sắp đạt được mục đích , nguyện vọng của nàng hãy để hắn bù đắp bằng ngai vị hoàng hậu khi lên ngôi.
- " Băng Nhi , nàng yêu ta , ta biết điều đó , ta cũng ko biết ta yêu nàng từ bao giờ , ta chỉ biết ta muốn những thứ tốt nhất cho nàng , dung túng cho sự bướng bỉnh của nàng , bên nàng bảo vệ nàng thật tốt , cùng nàng bước lên đế vị cao nhất , sóng vai nhau cai trị đất nước của mình.  Nhưng ai biết ta thật sự sai rồi , những thứ đó có là gì , ko phải thứ nàng thật muốn có , nàng coi thường chốn hoàng cung vây kín đôi cánh của nàng , lạnh nhạt với vương quyền địa vị , nàng lặng lẽ nhìn ta quan tâm chăm sóc những người con gái khác , nàng im lặng chỉ vì yêu một nam nhân là ta mà nàng nguyện ý ở lại. Vì để sinh tồn trong cung , nàng phải thay đổi , trở nên tàn nhẫn và ác độc vì vậy mà ta bắt đầu chán ghét nàng. Rồi ta gặp Hồ Nhi , tuy nàng ấy chỉ là một tì nữ nhưng ta lại bị thu hút bởi sự hồn nhiên ngây thơ của nàng ấy để rồi ta quên bén đi mất từng có một người con gái hồn nhiên như thế bên cạnh mình , quên đi mất điều gì làm người con gái ấy thay đổi ko còn như xưa nữa. Đến giờ ta vẫn thật ko hiểu nàng bảo yêu ta , là từ lần đầu tiên lúc giao kèo thành lập , hay đến sau này mới có , ta mê man trong nghi ngờ , muốn hỏi nhưng lại sợ câu trả lời ko như ý muốn. Ta hiểu bày mưu tính kế , ta cũng hiểu điều binh khiển tướng lại ko hiểu nỗi lòng của một nữ nhân là nàng.  Nàng có hiểu ko Băng Nhi của trẫm . Phải làm sao đây , Băng Nhi nàng thật tàn nhẫn. "
  ' Hiên Viên Hàn phu quân của ta !
Khi chàng đọc được mật thư này là lúc giấc mộng vương vị của chàng đã thành sự thật và e rằng cũng sẽ là lúc ta phải rời khỏi nơi trần tục lắm vấn đục thị phi này , rời đi chàng. Ta cũng thật ko cam tâm ...Nhưng...
Chàng có biết !
Phải mất nghìn vạn năm mới chờ được duyên phận của mình , nhưng để yêu một người chỉ cần một ánh mắt . Ta đã như vậy , đã yêu chàng, có thể chàng sẽ ko tin đâu vì chàng chỉ làm việc , suy nghĩ theo một chuẩn mực , chuẩn mực của một vị vua , lý trí và rất thực tế , ta hiểu , vì hiểu nên ko oán than cho tình yêu này chút nào .
Khi chấp nhận bên chàng ta đã biết đó như một ván cược đầy mạo hiểm, rồi ta vẫn cam tâm tình nguyện .
Chỉ cần chàng lại xuất hiện...
Vì chàng mà sống chính là lời hứa của ta kiếp này. Hàn, ta đã từng nghĩ sẽ cùng chàng tiêu dao. Nhưng từng thay đổi trong đôi mắt chàng làm ta đau khổ và khó xử. Giang sơn này, đất nước này, ngai vị kia ko phải thứ ta thật muốn có chỉ có chàng là điều ta mong mỏi mà thôi.
Một năm, hai năm , một đời rồi một kiếp của ta vẫn là ko thể thay đổi, là ko sao thay đổi được chàng.
Vì chàng là phúc hay bi khi đầu thai vào đế vương chi vị . Vậy để chàng hạnh phúc , có bị đọa đầy thì tình yêu này cũng xứng đáng phải ko ?
Vì thế?
Hãy chờ ta ở kiếp sau , nhưng xin chàng đừng là ai trong nơi thâm cung thị phi ko tình yêu này được ko . Chăm sóc tốt cho những đứa con sau này của chàng , cũng đừng trách Hồ Quý Phi . Mỗi một người sống trong cung đều sẽ thay đổi như nàng ấy , nếu có trách phải trách ta vì ko bảo vệ được con mình.  Đừng để nàng ấy lâm vào vết xe đổ như ta...
Ta trao cho chàng giang sơn của chúng ta , ta mong chàng ko hối hận !!
--Ái thê-- '

Hắn đọc bức thư cuối cùng nàng để lại cho hắn, tay run run , trái tim đau như vỡ ra từng mảnh vụn .
Là ái thê chứ ko phải hoàng hậu của hắn , là thê tử cùng chăn gối một đời , là nương tử được thiên địa tam cõi thừa nhận . Sao đến tận bây giờ hắn mới chịu hiểu. Từng tiếng nấc nghẹn to dần trong đêm tối , của vương , của người nam nhân đã từng rất mạnh mẽ , có phải chăng chỉ vì một nữ nhân , có phải chăng là bởi một chữ tình mà yếu lòng, mà đau đớn xé nát tim can.Khóc , hắn cứ khóc , gào khóc cho số phận hắn và nàng thật trớ trêu làm sao .
- " Nàng đi , được ta để nàng đi, ta cũng sẽ ko bao giờ quên đi người con gái đã hy sinh mọi thứ vì ta .Ta cũng ko hứa với nàng sẽ để cho Hồ nhi còn sống vì nàng ta dám giết đi đứa con của nàng - của ta , dù trong bụng nàng ta có máu mủ của ta đi chăng nữa . Nhưng ta sẽ để cho ả hiểu được cảm giác của nàng là như thế nào khi mất đi chính đứa con của mình . Những gì nàng ta đã làm với nàng , ta sẽ trả lại cho ả gấp bội.  Ta ko cần đứa con trong bụng nàng ta , ta cần nàng cần đứa con của ta và nàng .
Nàng là người con gái ta yêu hơn mạng sống và cũng là người con gái ích kỉ nhất đã chiếm trọn trái tim ta , nhưng nàng hãy nghe rõ hỡi hoàng hậu của trẫm , ta lấy danh nghĩa vua một nước , lấy tín ngưỡng với thần linh tối cao nguyền rủa linh hồn nàng . Kiếp sau , kiếp sau nữa nàng vẫn sẽ phải là đế hậu , là thiên hậu hoàng triều , trong tiếng hò vang của toàn dân , số mệnh của nàng sẽ gắn liền với vương vị , người con gái quyết định sự tồn tại của quân vương ". Tiếng gào trong chính cung , trong đó là bi thương tới tột cùng , hận cho hắn , hận cho nàng , luyến tiếc thấu tận trời xanh .
Hắn lại đi cầu khẩn thần nguyền rủa người con gái hắn yêu nhất , phải đau như thế nào để tâm người sinh hận bây giờ hắn đã hiểu. Đến cuối cùng kiếp này của Hiên Viên Hàn cũng chỉ dừng lại ở năm hắn 40 tuổi . Ko con - ko người kế vị- ko một vị thị thiếp nào bên cạnh. Đơn giản vì khi nàng chết hắn đã tra tấn Hồ Quý Phi đến chết rồi giải tán cả hậu cung mặc kệ lời phản đối của các chư hầu . Hôm đó , ngày hắn mất, mưa rơi tầm tả suốt bảy ngày đêm ko ngơi . Thật cô độc...
Kiếp này của hắn cũng thật buồn !!!
    
"Vương tơ trời , phận người khó đoán...
Ái thương , tình hận số kiếp vương
Bi là hận , là luyến thấu thiên thương". 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro