Vịnh Biển Xanh: chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19

Ngày thứ hai

            Sáng hôm ấy tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của bố. Bố gọi về dặn dò nếu có ra ngoài thì phải đóng hết cửa sổ lẫn cửa ra vào, dự báo thời tiết nói sáng nay ở đây có mưa lớn nên bố lo nước sẽ hắt hết vào nhà.

            “Ok mà bố, con nhớ rồi.” Tôi ngáp một cái ngoác cả miệng, đờ đẫn nói vào ống nghe điện thoại. Sao bố không dặn từ tối qua chứ, hoặc chí ít muộn một chút, ai lại đi gọi vào sáng sớm thế này, mất hết cả giấc ngủ của mình.

            Tôi có thể nghe thấy tiếng con bé Miu đang là lá la thao thao bất tuyệt ở đầu dây bên kia, hình như nó đang hát bài nó tự sáng tác, nghe chẳng ra cái thể loại gì. Bố bảo cả nhà chuẩn bị đến thăm vườn nho của một người quen. Nhắc đến vườn nho tôi lại nhớ đến album ảnh cưới của chị Huyền hàng xóm, phải gọi là đẹp mê li. Cứ như vườn địa đàng của Adam và Eva ấy, mỗi tội thay vì có táo chín đỏ mọng thì trong ảnh là hàng tá những chùm nho lúc luỷu dưới vòm lá xanh mướt. Kiểu gì mẹ cũng thích mê cho coi, thì nho vốn là loại hoa quả giúp chống lão hóa da mà, cái này mẹ rành lắm.  

Tôi dặn bố nhớ chụp thật nhiều ảnh để xem khu vườn nho ở đó có giống trong trí tưởng tượng của mình không. Rất có thể một ngày nào đó trong tương lai tôi sẽ đến đấy chụp ảnh cưới, sao lại không nhỉ?

            Chào bố xong tôi liền gác máy, tính leo lên giường ngủ tiếp, nhưng lại chẳng tài nào ngủ nổi. Tôi vốn là đứa chẳng dễ ngủ gì cho cam, thật khác hẳn với ngày bé, chỉ cần đặt lưng độ mười phút là đã ngủ say li bì. Lật qua lật lại một lúc, tôi quyết định xuống nhà đi giày thể thao, đội mũ lưỡi trai rồi tiến thẳng ra biển chạy bộ. Mới vào hè chưa được một tháng mà tôi đã lên cân rồi. Cứ đà này đến khi quay lại trường học, tôi sẽ chẳng mặc vừa nổi mấy chiếc quần đồng phục mất thôi.

          Ra biển buổi sáng thế này thật thích, nhất là mùa hè. Hầu như các khoảng thời gian khác trong ngày bãi biển đều chật kín người, ban ngày thì họ tắm, nằm dài tán gẫu trên những hàng ghế vải, còn đến đêm thì chơi đủ mọi trò chơi, đi dạo và thậm chí lại nhảy ào xuống biển tắm tiếp đến khi nào người teo hết thì thôi.

         Thế nhưng lúc sáng sớm mọi thứ thật yên ắng, tất nhiên quanh đó vẫn có người, thế nhưng so với những lúc khác thì chẳng thấm vào đâu. Chạy được một lúc mà cát chui hết cả vào giày khiến tôi thấy cồm cộm, bèn dừng lại, ngồi phịch xuống tháo giày, khẽ nghiêng cho cát rơi ra ngoài. Chán chẳng buồn chạy, tôi ghé vào cửa hàng nhỏ gần đó mua cho mình bánh kẹp và một cốc sữa ngô, vui vẻ tìm chỗ để ăn mặc dù biết hai thứ mình đang cầm trên tay sẽ chỉ làm cho mình mập hơn mà thôi.

          Khi tôi đang cố gắng tẩu tán nốt phần bánh mì cuối cùng thì đột nhiên một bàn tay đặt bộp cái lên vai khiến tôi giật bắn cả mình, tí nữa thì nghẹn.

           “Chào Kiki.” Chưa cần ngẩng đầu lên, chỉ cần nghe thấy tiếng “Kiki” ấy thôi là tôi đã đoán ra ai đang gọi mình rồi.

            Là cậu ấy, Anh Dã. Anh Dã đang đứng trước mắt tôi, với nụ cười rạng rỡ quen thuộc. Nụ cười mà có đi đến tận cùng thế giới đi chăng nữa, tôi sẽ vẫn nhớ đem theo nó, cẩn thận đặt nó ở một góc trong kí ức, chẳng một ai có thể xóa nhòa hay lấy chúng đi từ tôi, chẳng thể nào.

           Tôi vội lấy tay gạt vụn bánh mì đang lấm lem trên miệng, đứng dậy phủi quần rồi tươi cười chào lại cậu ấy.

          “Chào cậu.” Tôi nói, và khi nhận ra cô bạn Anh Đào đang lấp ló sau lưng Anh Dã, tự nhiên tâm trạng của tôi lại chùng xuống, thế mà không hiểu sao bàn tay vẫn nhấc lên vẫy tay chào Anh Đào một cách tự nhiên cứ như thể tôi đang vui lắm ấy.

         Hôm nay Anh Dã mặc một chiếc áo phông màu trắng đơn giản, trên áo có in logo đội bóng cậu ấy thích. Hình như cậu mặc gì cũng hợp cả, đều trông rất ra dáng một anh chàng chững chạc. Còn Anh Đào vận quần short ngắn đến nửa đầu gối, nhìn cậu ấy khiến tôi liên tưởng đến nữ vận động viên quần vợt xinh đẹp và duyên dáng. Anh Đào không buộc tóc, cậu ấy để chúng xõa ngang bờ vai, thỉnh thoảng mấy lọn tóc cậu ấy bay lòa xòa, mỗi lần như thế cậu ấy lại đưa tay lên vén tóc, hất ngược chúng ra sau.

      “Cậu chạy bộ đấy hả Kiki?”

      “Ừm, thế hai cậu?”

      “Cũng thế, dạo gần đây hôm nào bọn tớ cũng dậy sớm tập thể dục.” Anh Dã đáp, cái cách cậu ấy nói “bọn tớ” khiến lòng tôi nặng trĩu. Sao cậu không rủ tớ đi cùng hả Anh Dã? Chỉ cần cậu hỏi một câu thôi là tớ sẽ đồng ý ngay mà…

            “Thế à?” Tôi ậm ừ đáp, hai chân mềm nhũn cứ như không chống nổi, sắp đổ đến nơi.

            “Sao trông cậu ủ rũ thế? Đi ăn gì đó với bọn tớ nhé?”

            “À, tớ ăn sáng rồi. Các cậu đi ăn đi, giờ tớ phải về dọn dẹp nhà cửa.”

            “Thế… gặp cậu sau nhé.” Anh Dã lúng túng đáp.

            “Ừ.” Tôi gật gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt hai cậu ấy. Tôi cứ thế nhìn theo bóng hai người đến khi nhận ra mình đã ngồi xuống nền cát từ lúc nào chẳng biết. Quờ tay lấy một nắm cát, tôi khẽ thổi nó khỏi tay mình, hướng về phía Anh Dã. Nắm cát bay lấp lánh trên không trung trong vài giây thật ngắn ngủi, rồi vụt tan biến.

♥  ♥  ♥

            Tôi trông thấy Grey khi anh đang chạy bộ từ đường lớn rẽ về khu nhà chúng tôi. Trên vai anh là chiếc khăn bông mềm – luôn luôn là vậy. Có lẽ anh cũng đã thấy tôi, có lẽ không. Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại dừng lại, nép mình vào góc tường như muốn trốn tránh điều gì đó. Thật không may, Grey đã sớm nhận ra và chạy lại gần. 

            “Làm gì thế?”

            “Chẳng gì cả.” Tôi nhún vai đáp. “Ngắt hoa chơi ấy mà.” Vừa nói tôi vừa ngắt bông hoa giấy trên đầu.

            “Giờ có rảnh không Kiki?”

            “Sao ạ?” Tôi nhăn nhó nhìn Grey, tất nhiên là tôi rảnh rồi, anh ấy thừa biết còn hỏi gì kì cục.

            “Chờ anh một chút.” Grey búng tay tách một cái rồi rời khỏi đó. Lát sau anh đem từ nhà ra hai tấm ván trượt giơ ra trước mắt tôi.

            “Em muốn thử không?”

            “Em không nghĩ mình hợp với trò này.” Tôi lắc lắc đầu từ chối.

            “Hợp hay không không thành vấn đề, miễn thích là được.” Rồi không để tôi phân bua thêm lời nào, Grey dắt tay tôi ra giữa lề đường, đặt hai tấm ván trượt xuống, đoạn anh bước lên đó và bắt đầu lướt đi trông chuyên nghiệp chẳng khác gì anh Vani. Thật lòng mà nói tôi cũng muốn thử lắm chứ, nhưng tôi mà trượt kiểu ấy thì trông buồn cười chết. 

            “Come on!” Grey gọi với lại. “Thử đi Kiki!”

            Đắn đo một lúc, tôi quyết định đặt chân lên tấm ván xem sao, nhưng loay hoay mãi không biết phải di chuyển thế nào. Toàn thân cứ chao đảo, có cảm giác không vững kiểu gì ấy.

            “Ít ra anh phải quay lại hướng dẫn em chứ!” Tôi hét lên, đáp lại là tiếng cười thích thú của Grey.

            “Nhìn và làm theo này.” Đoạn Grey trượt về phía tôi, anh nhảy xuống hẳn tấm ván và dạy tôi cách đặt chân sao cho thật vững. “Một chân đặt lên ván, một chân bước lấy đà, nhìn thấy không?”

            “Okay.”

            “Khi đã lấy được đà rồi, bước nốt chân kia lên, hơi sát mép ván một chút, đầu gối hơi cong. Nếu em muốn dừng lại thì dùng chân sau gập mép ván xuống mặt đường, hoặc bước hẳn một chân xuống. Có khó hiểu lắm không?”

            “Từ từ đã, em không cân bằng nổi.”

            “Trông em cứ như người say ấy.” Grey bật cười khi nhìn thấy tôi nghiêng ngả trên tấm ván mãi không đi được. “Được rồi, nắm lấy tay anh này.”

            Rất từ tốn, Grey nhẹ nhàng nắm lấy một tay tôi để tôi có điểm tựa. Anh bước về phía trước và tôi cũng từ từ trượt theo anh, chậm hơn cả ốc sên.

            “Cong đầu gối xuống, nếu không em sẽ chẳng cân bằng nổi đâu.”

            “Ái!” Anh ấy nói chưa dứt lời thì tôi trượt chân đổ rạp người về phía trước, còn ván trượt bắn tít cả ra sau. Mặc dù tí thì vập cả mặt xuống nhưng tôi vẫn ôm bụng cười như nắc nẻ trong khi Grey thì chạy ra sau nhặt lại tấm ván.

            “Bỏ của chạy lấy người đấy à?” Grey vừa nói vừa thở hồng hộc.

            “Em sẽ không bao giờ trượt được cái này đâu. Vì thế anh không cần phải tốn công dạy em làm gì. Rất có thể em sẽ lao hẳn xuống cống hoặc đâm đầu vào cột điện.” 

            “Em chỉ cần đâm đầu vào cột điện khoảng mười lần là sẽ biết trượt ngay thôi.”

            “Không đời nào! Em sẽ vỡ đầu mất! Anh thật điên quá đi!” Tôi trố cả mắt lên nhìn Grey, chắc chắn tôi sẽ không vì môn thể thao này mà mang thương tích đầy mình đâu! Tôi vẫn chưa thật sự say mê và sẵn sàng với nó.

            “Được rồi. Vậy chúng ta có thể làm cách khác.”

            Grey bèn cúi người xuống và bảo tôi có thể lên và anh ấy sẽ cõng tôi. Không biết anh ấy định bày ra trò gì.

            Khi quàng hai tay qua cổ Grey, tôi cảm thấy một mùi hương thật đặc biệt toát ra từ người anh, nó là sự hòa quyện của cỏ vetiver và bạc hà thơm mát. Có thể là mùi dầu gội đầu, sữa tắm, mùi nước hoa, hoặc cái gì đi nữa – chỉ biết tôi gần như nghẹt thở khi ở trên vai anh như thế này. Thật sự đấy.

            “Khoan đã! Anh định cứ thế này mà trượt á?” Tôi hoảng hốt xua tay khi thấy Grey bước một chân lên ván.

            “Yên tâm đi, anh đã thử nhiều lần rồi.” Mặc cho tôi ngăn cản, Grey tiếp tục lấy đà.

            Và điều gì phải đến cũng đã đến, vì trọng lượng của cả hai bị dồn về phía sau nên chỉ trượt chưa được 2 giây, anh ấy đã trượt chân khiến anh ngã túi bụi còn tôi bị văng ra trông thê thảm vô cùng.

            Rốt cuộc anh ấy đã từng chơi trò này, nhưng là với cậu em trai ba tuổi nhẹ bẫng chứ không nặng kí như tôi. Haizz.

            Thế nhưng bọn tôi vẫn có thể tiếp tục trượt mà không phải cõng kiếc gì hết. Grey muốn thử nghiệm cảm giác mạnh, thay vì ván ai người nấy trượt thì bọn tôi trượt chung trên một chiếc. Grey sẽ điều khiển tấm ván, còn tôi đứng sau bám chặt lấy vạt áo anh ấy. Thỉnh thoảng bọn tôi có hạ cánh đôi chút, nhưng chẳng sao cả, bởi tôi thấy vui, cực vui là đằng khác. Có lẽ chưa bao giờ tôi được chơi trò nào hay như thế này.

            “Woohoo! Các bạn đang theo dõi phiên bản Titanic kiểu ván trượt. Grey trong vai nàng Rose xinh đẹp, và Kiki trong vai chàng Jack lãng tử.”

            “Nghe hâm quá.” Grey phì cười. “Anh không tưởng tượng được Rose với Jack mà trượt ván thế này liệu sẽ buồn cười thế nào nhỉ?”

            “Tất nhiên sẽ không có chuyện đó đâu. Hai người họ làm sao biết trượt ván như anh được?”

            Kèm theo đó, tôi ghé tai hỏi Grey rằng liệu tôi có thể tựa đầu mình vào vai anh ấy không, bởi đứng kiểu này làm người tôi mỏi quá chừng. Grey chẳng hề phiền lòng, anh chỉ mỉm cười và hỏi lại tôi bằng cái giọng trầm ấm như ly trà mật ong.

            “Kiki…”

            “Sao ạ?”

            “Kiki, đừng ngủ quên trên vai anh.”

             Và rồi anh lại lướt đi êm ru băng qua những đồng cỏ đuôi chồn cao ngút…

            Grey vừa nói gì cơ… Anh nói với tôi rằng đừng ngủ quên trên vai anh ư? Vẫn biết chỉ là một câu nói bình thường, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy tim mình như đang tan chảy ra vậy… Tan chảy như cái cách bịch kẹo socola bọc đường tan ra dưới ánh mặt trời vì tôi lỡ để quên chúng ở giỏ xe đạp hồi tám tuổi…

♥  ♥  ♥

            Hệt như dự báo thời tiết tối hôm trước, cơn mưa đến nhanh tới nỗi bọn tôi chẳng kịp chạy về nhà, đành ngậm ngùi bị mắc kẹt lại trong trạm điện thoại công cộng ven đường.

            “Chán quá, em còn nhiều thứ cần làm trong ngày thứ hai lắm, mà mưa thế này…” Tôi thở dài thườn thượt.

            Tôi đang định lấy điện thoại ra để viết bucket-list thì Grey ngăn lại. Anh bảo không cần đến một cái bucket-list nào hết, hãy cứ làm những gì tôi thích, bất cứ khi nào có thể. Nó cũng giống như việc bạn chẳng thể lên kế hoạch chi tiết cụ thể cho tương lai của mình được. Ví dụ như bạn nghĩ ngày mai mình sẽ thế này, nhưng chưa chắc đến ngày mai bạn vẫn còn ý định ấy.

            Và tôi nói với Grey rằng ngay bây giờ tôi muốn chơi trò đố bài hát với anh ấy. Nhưng thế này đúng là múa rìu qua mắt thợ, anh ấy quá am hiểu về âm nhạc và đoán được hết các bài hát mà tôi có. Đến lượt Grey, anh lôi tai nghe từ trong túi quần jeans ra, đưa cho tôi một chiếc và ấn nút play một bài hát lạ lẫm nào đó.

            “Down của Jason Walker.” Grey giải thích và rồi anh tựa lưng vào cửa kính trạm điện thoại, nhắm mắt lại.

            Tôi im lặng lắng nghe từng lời, từng chữ của bài hát. Nghe nhạc trong mưa thế này quả là một trải nghiệm tuyệt vời.

            Ôi Chúa ơi, tôi nghĩ mình đã biết mình muốn làm gì trong ngày thứ hai rồi.

            Tôi muốn ngồi bên anh mãi thế này. Với tiếng mưa rơi tí tách ngoài kia, và cả bài hát mà chúng tôi đang nghe chung nữa. Chỉ vậy thôi. Chỉ thế đã quá đủ rồi.

            Tôi ước mưa cứ rơi mãi thế này, đến bao giờ cũng được, chỉ cần mưa còn rơi thì tôi vẫn sẽ được ngồi bên anh.

            Những suy nghĩ rối ren cứ nhảy nhót không ngừng trong đầu tôi, phải rồi, những câu chữ lộn xộn không có trật tự, thế nhưng khi im lặng sắp xếp lại chúng một cách cẩn thận, tôi chỉ còn biết ngồi đó mà mỉm cười ngây ngô.

            Bởi khi những suy nghĩ, cảm xúc rời rạc ấy được chắp nối với nhau, trở nên rõ ràng và liền mạch hơn, tôi biết, hình như mình đã bắt đầu thích Grey mất rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro