Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, không khí se lạnh, sương khói bao phủ xung quanh tiểu viện, giống như mây nhẹ nhàng, mênh mông sương mù ẩn giữa non xanh nước biếc, tựa như mộng ảo.

Cửa sổ gian phòng phía đông đã sớm mở ra, không khí mát mẻ tràn vào trong phòng.

Trên giường, một nam tử đang im lặng ngủ, mặt mày như họa, cả người giống như sen trắng trong sương mù, bớt đi vẻ chật vật tối qua, nhiều thêm vài phần rực rỡ như hoa.

Đột nhiên mở cặp mắt đen sáng quắc, ánh mắt trong suốt, thâm u lạnh lẽo.

Hắn cúi đầu nhìn quần áo trên người, lại kiểm tra một chút vết thương được băng bó cẩn thận, nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, chợt tỉnh mộng, nghĩ đến nữ tử kia có dung mạo bình thường thậm chí có thể nói là xấu xí, nhưng hai tròng mắt lại vô hồn như màn đêm lạnh lẽo, hắn cưỡng hôn nàng sau đó ngất đi ko bt bâyh nàng ra sao rồi. Chắc có ai đó thấy hắn bị thương nên cữu đỡ.

Hàm Thương đang tập trung suy nghĩ, bên ngoài chợt vang lên một đạo boong boong âm thanh rất êm tai, thanh thoát nhẹ nhàng, trong trẻo như châu ngọc, giống như mỹ nhân đang ca hát, Yến Kỳ kinh ngạc, chậm rãi đứng dậy từng bước đi ra ngoài, qua cửa sổ hắn nhìn thấy bên hồ nước cách đo không xa, trên bè gỗ màu son một nữ tử đang ngồi thiền, sương mù lượn lờ quanh người nàng, tóc bay bay trong gió, ngón tay lướt trên huyền cầm tạo ra bản nhạc êm tai, nước trong hồ như ngừng chảy, xa xa mấy đôi sâm cầm yên tĩnh giống như đang chăm chú nghe khúc, cảnh vật xung quanh như ngưng lại trước tiếng đàn, tưởng như ảo mộng lại rất chân thật.

Hàm Thương không nhịn được bước ra cửa, muốn đi tới xóa tan màn sương mù để nhìn khuôn mặt kia.

Vân Nhiễm ngồi ngắn ngắn trên bè gỗ màu son, toàn bộ tinh thần và cảnh giới đều lầm vào vô định, vạn vật trong thiên đều không tồn tại, chỉ còn lại âm thanh tiếng đàn, nước dừng, cá vẫy đuôi, chim muông yên tĩnh di chuyển lại gần, lắng nghe nàng tấu khúc. Nàng cũng vui vẻ đánh đàn, cùng muôn loài chia sẻ tiếng đàn êm dịu.

Sương mù mờ ảo, âm thanh phiêu lãng trong hồ, nước nổi lên ngọn sóng nhè nhẹ, khúc đàn từ cao trào đến khoan thai, cho tới khi kết thúc, xung quanh chỉ còn một mảnh yên tĩnh.

Dư âm lượn lờ trong hồ nước cây cỏ, kéo dài không dừng, mãi đến khi một tràng vỗ tay vang lên.

Cá chìm vào đáy nước, sâm cầm vỗ cánh bay đi, chim muông trong rừng bị hoảng sợ run cánh bay nhanh.

Bất Ly tự mình đàn. Từ bé nàng đã mù lại bị đuổi đến ám ni cô. Chịu mọi sự khi dễ hành hạ, nói nàng ko hận là giả. Sau này lúc nàng suýt bị hành hạ đến chết thì sư phụ đến. Người thấy nàng còn nhỏ lại trầm tĩnh đến chết lặng liền coi nàng như nữ nhi của mình giao bang phái cho nàng. Thấy nàng ko kiềm chế đc nỗi hận thấu tâm gan, người dậy nàng đàn để tĩnh tâm. Tuyejt học cả đời của người truyền hết cho nàng.

Ngón tay thon dài của Bất Ly chợt dừng lại. Sát khí lạnh thấu xương tỏa ra nhưng nhớ đến trong viện còn người nữa liền ngừng lại. Tuy vậy nhưng sắc mặt vẫn không tốt lên đc

"Xem ra ngươi hồi phục rất tốt."

"Uh,"

"Tinh thần xem như cũng ổn, có thể đi rồi."

"Uh."

"Thế thì rời đi thôi, đừng mang phiền phức đến cho ta. Ko tiễn"

"Uh.Ta cảm tạ mỹ nữ đã ra tay tương trợ, ngày sau nếu có duyên, tại hạ chắc chắn sẽ báo đáp."

Lời nói vân đạm phong khinh, nói xong liền xoay người rời đi.

Phía sau Bất Ly buồn bực, bất quá cũng không quan tâm đến hắn, nàng ko quên vc hắn cưỡng hôn nàng, hắn vẫn nên rời đi sớm mới tốt, đỡ ở đây làm nàng phiền lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro