Chap 15 Ăn cắp bản quyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đám tang bà Quyên kết thúc. Bây giờ, chính là thời khắc quan trọng đối với Ngọc Nhi. Nếu cô ta không ăn cắp được bản thảo dự án dự thi triển lãm của Văn Khánh thì Hoành Trung nhất định sẽ giết cô ta. Thà phản bội Văn Khánh còn hơn đem cái mạng nhỏ này ra làm trò đùa với tử thần.

Sáng sớm cùng ngày, Ngọc Nhi đến D.C tìm Văn Khánh. Trước mắt, cứ thám thính xem cái bản thảo đó rốt cuộc ai giữ rồi tính sau.

– Xin chào! Tôi có thể giúp gì được cho cô! – Nhân viên tiếp tân niềm nở.

– Cho hỏi Văn Khánh có ở đây không ạ! Tôi là Khởi My – vợ anh ấy!

Cô nhân viên kia không khỏi ngạc nhiên. Đã từ lâu, trong công ty bàn tán rằng tổng giám đốc đã có vợ, chỉ là chưa tổ chức lễ thành hôn thôi. Thực hư chuyện này không ai biết. Nhưng cô từng thấy anh ôm một cô gái trong lòng, liên tục gọi tên Khởi My. Tuy không nhìn được rõ mặt cô gái đó, nhưng dáng dấp của người đứng trước mắt có phần rất giống.

– À xin lỗi cô! Tổng giám đốc không có ở đây! Hay là cô lên phòng tổng giám đốc chờ cũng được?

Ngọc Nhi khẽ mỉm cười với cô nhân viên ngốc nghếch, rồi bước đi. Thật may mắn! Anh không có ở đây. Cơ hội này nhất định không được bỏ qua.

Phòng anh rất ngăn nắp, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng. Ngọc Nhi ngó ngang ngó dọc, đóng kín cửa. Sau đó, cô ta lục tung tất cả ngóc ngách bàn làm việc của anh lên. Vừa làm vừa sợ, hai bàn tay cô ta run lẩy bẩy, sợ anh trở về.

Ngọc Nhi xem qua mọi tài liệu, đều không liên quan đến cuộc triển lãm. Chả nhẽ bốn ngày sau là bắt đầu rồi, D.C lại chưa hề chuẩn bị gì.

Cô ta đảo mắt quanh phòng, phát hiện một chiếc USB cắm vào CPU máy tính, nghi ngờ nó, vội bật máy tính lên kiểm tra. Trúng phóc! Dự án mang tên "căn nhà yêu thương" cùng toàn bộ danh mục mã nguồn đều ở trong đó. Cô ta như muốn hét lên trong sung sướng, tìm được rồi. Để anh không phát hiện, Ngọc Nhi cẩn thận sao chép toàn bộ tài liệu đó chuyển sang USB của mình, sắp xếp bàn làm việc của anh như cũ, sau đó rời đi. Trước khi đi, ra đến bàn tiếp tân, còn không quên nói cô nhân viên tiếp tân:

– Đừng nói với anh ấy tôi đến đây nhé! Anh ấy không thích tôi đến công ty đâu. Nếu anh biết hôm nay tôi đến, thảo nảo cũng mắng cho một trận.

– Cô yên tâm! Chắc tại cô xinh đẹp quá, tổng giám đốc sợ cô đến đây hút hồn nhân viên nam của anh ấy khiến họ không làm việc được nên không cho tới

Ngọc Nhi cười, cảm giác mang lênh danh vợ anh thật thích thú, rồi nhanh chóng đi gặp Hoàng Trung.

Lúc đó, ông ta đang ở nhà hưởng thụ cùng một đám "chân dài", tay trái ôm một cô, tay phải một cô.

– Trung! Em làm xong rồi!

Hoàng Trung nghe giọng Ngọc Nhi hiểu ra vấn đề, vẫy tay ra hiệu đám phụ nữ kia ra ngoài.

Ngọc Nhi sắp nổi da gà vì sở thích bệnh hoạn của ông ta. Đã đến tuổi nào rồi còn ham mê gái trẻ.
– Đâu? Mau đưa đây! – Hoàng Trung đưa tay ra.

Một chiếc USB được lấy từ túi xách của Ngọc Nhi ra. Hoàng Trung cầm lấy nó, cắm vào chiếc laptop đặt trên bàn, mở ra, xem qua một lượt, ánh mắt không ngừng sáng lên từng phút từng giây.

– Tốt! Tốt! Không hổ danh là con trai Nguyễn Hưng, ý tưởng lẫn mã nguồn đều rất tuyệt!

– Vậy giờ anh tha thứ cho em nhé!

Hoàng Trung ngước mặt lên cười cười, kéo Ngọc Nhi vào trong lòng:

– Làm tốt lắm! Việc này tôi giao cho em. Lập tức đổi tên dự án rồi công bố nó sẽ là sản phẩm tham gia triển lãm của chúng ta. Đến lúc đó, Văn Khánh trở tay không kịp, nhất định sẽ rút khỏi cuộc thi.

Giọng cười man rợ của Hoàng Trung vang lên khắp căn phòng. Sở dĩ lão ta phải ăn cắp ý tưởng bên D.C, vì lão ta biết D.C được ban giám khảo cuộc thi kỳ vọng nhất trong cuộc triển lãm này. Hơn nữa, mấy bộ não tàn phế của đám nhân viên K.R lại không tài nào nghĩ ra một ý tưởng mới lạ. Cuối cùng chỉ còn cách này. Ông ta rồi cũng sẽ khiến D.C sụp đổ như năm năm trước mà thôi.

****************

Khởi My vẫn nằm trong bệnh viện, tâm trạng cô đã ổn hơn nhiều. Nhưng chỉ ổn khi ở bên Thái Uy Vũ, còn nếu có mặt Văn Khánh, mọi triệu chứng bất bình tĩnh trở lại.

Văn Khánh cũng bắt đầu nản lòng, anh không dám xuất hiện trước mặt cô nữa, chỉ dám nhìn cô qua ô cửa kính phòng bệnh.

Anh căn dặn Thái Uy Vũ đủ điều.

– Bác sĩ Vũ, tôi cho phép anh chăm sóc vợ tôi, không có nghĩa tôi đồng ý để cô ấy đi.

Mỗi lần đến thăm cô, anh mang rất nhiều đồ ăn, toàn những món khoái khẩu của cô, rồi đưa cho Uy Vũ:

– Khởi My thích ăn thịt, đặc biệt là gà rán! Nhưng anh cũng phải bắt em ấy ăn rau. Đừng nuông chiều em ấy quá!

Cứ thế hai ngày qua, Văn Khánh chỉ chăm chăm canh chừng Khởi My và Thái Uy Vũ, nhẫn nhịn nhìn cái cách Uy Vũ đút cho cô ăn, kể chuyện rồi hát cô nghe. Tại sao trước kia anh không nghĩ ra mấy chiêu này chứ? Thái Uy Vũ đúng hơn anh ở điểm này.

Văn Khánh nhận được một cuộc điện thoại từ trợ lý của anh:
– Tổng giám đốc! Không xong rồi! Hôm nay, K.R đã công bố sản phẩm dự thi của họ tại triển lãm! – Giọng kẻ bên kia vô cùng hốt hoảng.

– Thì sao chứ? Các người phải có niềm tin rằng dự án của chúng ta hơn hẳn họ.

– Không phải giám đốc! Dự án bên đó giống hệt chúng ta. Nhất định có kẻ đã tiết lộ thông tin mật ra ngoài rồi giám đốc. Anh mau về giải quyết đi! Chỉ còn hai ngày nữa là phải thi rồi mà...

Anh nghe xong, cúp máy, vội khoác áo vest vào, miệng vẫn không ngừng nhắc nhở Thái Uy Vũ:

– Tôi nói anh biết! Trong hai ngày tôi đi vắng, anh nhất định không được nhân cơ hội rồi bắt cóc vợ tôi đi! Nghe rõ chưa!

Sau đó, vội vàng rời khỏi bệnh viện. Hoàng Trung chết tiệt đó lại sắp chơi anh một vố đau đớn.

Anh vừa đến nơi, lập tức lên phòng làm việc. Trợ lý Phúc Hải đi theo anh, tâm trạng cũng lo lắng không kém.

– Tạm thời chuyện bị ăn cắp dự án này là bí mật, ngoài tôi và anh ra, không ai được phép biết chuyện này. Đi kiểm tra camera phòng làm việc của tôi.

Trợ lý Hải dạ dạ vâng vâng, rồi đi làm việc ngay lập tức.

Văn Khánh ngồi vào bàn, phát hiện chiếc USB của anh đang cắm vào CPU máy tính. Cũng tại anh lo lắng chuyện Khởi My mà quên mất không cất nó đi.

"Tít...tít...". Trợ lý Hải gọi cho anh.

– Sao rồi? Có tìm thấy gì mới không?

– Giám đốc, camera ghi lại hai ngày trước có một cô gái đến phòng anh lục lọi, rồi mở máy tính của anh lên. Tôi gửi anh ảnh cô gái đó rồi, anh mở ra xem đi.

Anh xem hình xong, đương nhiên nhận ra người trong hình. Ả Ngọc Nhi đó, ngủ được với anh một đêm thì gan đã to bằng trời, dám đến tận đây ăn cắp dự án của công ty. Ngoài miệng thì nói yêu anh, bên trong thì mưu mô xảo quyệt.

– Không sao hết! Giữ kín đoạn ghi hình đó, sắp có kịch hay để xem rồi!

Giongj Văn Khánh vô cùng đắc ý nói với trợ lý Hải. Ngọc Nhi rất thông minh, rất nham hiểm, chỉ có điều làm gì cũng bất cẩn, không tính toán kĩ càng. Nhưng anh sẽ không tố cáo K.R ăn cắp bản quyền vội. Chờ D.C giật được giải "sáng tạo xuất sắc" trong cuộc triển lãm, đến lúc đó tính toán với họ sau. Như vậy, mọi chuyện càng trở nên hấp dẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro