Chương 1.2: Nhà soạn kịch và Búp bê tự động ghi chép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái ngày cô bé ra đi, tiết trời rất đẹp - một mùa thu trưng ra màu sắc của vạn vật. Bầu trời thì trong xanh. Những hàng cây nhuộm đỏ và vàng hiện ra trước khung cửa sổ bệnh viện.

Trong cái bệnh viện đề cập ở trên, có một dòng suối trông như ốc đảo, và trên mặt nước của nó, những chiếc lá rụng xuống từ xung quanh lặng lẽ nổi lênh đênh. Khi rơi xuống, chúng trôi dập dờn trên mặt nước, tụ lại với nhau như bị nam châm hút lấy. Con gái ông đã bảo rằng nó 'đẹp'.

"Màu vàng của lá hoà với màu xanh của nước đẹp quá. Ba này, liệu con có thể đi lên nó mà không ngã được không?"

Một ý tưởng ngây ngô. Rõ ràng rằng những chiếc lá sẽ chịu thua trọng lực từ sức nặng của cô bé mà chìm xuống. Thế nhưng, Oscar không nói điều ấy ra.

"Nếu con cầm một chiếc dù, con có thể lợi dụng gió và khả năng làm được điều ấy sẽ tăng lên đấy, nhỉ?" Ông đã đùa cợt đáp lại, với ý muốn nuông chiều đứa con không còn có thể được cứu của mình, dù chỉ là chút ít.

Nghe thấy thế, con gái ông cười lên, đôi mắt lấp lánh.

"Một ngày nào đó con hãy làm cho ba xem nhé? Ở cái hồ cạnh nhà mình ấy, khi những chiếc lá rụng mùa thu tụ lại trên mặt nước."

Một ngày nào đó.

Một ngày nào đó, cô bé sẽ biểu diễn cho ông xem.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro