Chương 1.4: Tôi là tự động thủ ký Hình nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một cô gái trèo lên con đường núi. Mái tóc mềm, thắt bím của cô được giữ bởi một sợi dây buộc màu đỏ đậm, bọc lên cơ thể mảnh mai là bộ váy trắng như tuyết đính ruy băng. Chiếc váy lụa diềm xếp đung đưa gọn gàng mỗi lúc cô bước đi, đồng thời hạt ghim màu ngọc lục bảo trên ngực cô toả sáng lấp lánh. Cái áo vét cô gái khoác bên ngoài mang một màu xanh phổ tương phản. Và đôi bốt cao bằng da, một phần cũng vì tính thực tiễn của nó, có màu nâu cacao.

Giữ một cái túi đẩy trông có vẻ nặng, cô bước qua cánh cổng vòm trắng trước căn nhà của Oscar. Vừa ngay khoảnh khắc cô đặt chân vào khoảng sân trước nhà, một cơn gió mạnh mùa thu thổi ngang ồn ào. Những chiếc lá rụng màu đỏ, vàng và nâu nhảy múa xung quanh nơi cô đứng.

Có lẽ bởi do bức rèm của lá rụng mùa thu, khiến cho tầm nhìn của cô tạm thời bị che phủ. Cô gái nắm chặt hạt cài áo trên ngực mình. Cô lẩm bẩm điều gì đó bằng giọng rất nhỏ - nhỏ hơn cả âm thanh rung động của cơn mưa hay những chiếc lá, lời thì thầm của cô cứ thế tan vào thinh không mà chẳng một ai có thể nghe thấy được.

Khi cơn gió tinh nghịch kia dịu lại, bầu không khí cảnh giác của cô gái cũng biến mất theo, rồi không chút ngần ngừ, cô ấn chuông bằng ngón tay bọc trong chiếc găng tay màu đen. Tiếng chuông rên rỉ vọng lại như tiếng thét từ sâu thẳm địa ngục, sau một hồi ngắn, cánh cửa mở ra. Chủ nhân căn nhà, con người tên Oscar có mái tóc đỏ lộ khuôn mặt ra sau cánh cửa. Ông mặt quần áo lượm thượm trước mặt khách, cứ như vừa mới thức dậy, hoặc hoạ chăng là không ngủ lấy chút nào.

Khi Oscar nhìn vào cô gái, ông có chút bối rối. Có phải do cô ăn mặc kỳ lạ? Hay là do cô quá đỗi lộng lẫy? Dù là gì, ông cũng đã phải hít lấy một hơi sâu.

"Cô là... Búp bê tự động ghi chép?"

"Đúng vậy. Tôi sẽ lao ngay đến bất kỳ đâu để phục vụ khách hàng. Tôi là Búp bê tự động ghi chép Violet Evergarden." Cô gái tóc vàng mắt xanh sở hữu vẻ đẹp dường như đến từ một câu chuyện cổ tích cất giọng đáp lại đều đều, không hề trưng lên một nụ cười giả tạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro