Chương 1.2 : Mang giày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ta bắt đầu làm điều đó vì thực tế là họ gặp khó khăn trong giao tiếp, nhưng Dietfried không có nhiều tài năng như một nhà giáo dục. Anh ta đã có thể leo lên đến vị trí thuyền trưởng hải quân do thành tích cá nhân của mình. Anh ta rất giỏi trong việc dẫn dắt và hướng dẫn mọi người, nhưng để dạy một đứa trẻ như thế này một chọi một, anh ấy thực sự không thích hợp.

“Tiếp theo, đôi giày. Mang giày vào cho ta”.

“giày…”

"Đây, hãy nhìn cách miệng ta di chuyển."

"Tôi là."

“Giày. Thôi, thử nói xem. ”

"Gi...ày "

“Nói năm lần. Giày, giày, giày, giày, giày. ”

“'Giày, giày, giày, giày, giày'.”

“Được rồi. Bây giờ, hãy xỏ giày vào cho ta”.

"Đội trưởng, ý ngài là 'giày, giày, giày, giày, giày'."

Rõ ràng là không thích hợp.

"Đội trưởng."

"Đồ rác rưởi."

"'Rác'."

"Này, đừng nói 'rác rưởi' với tôi."

"'R...ác' có nghĩa là gì?"

Dietfried cảm thấy muốn nằm lên chiếc giường mình đang ngồi và cứ thế nằm để hờn dỗi. Trên thực tế, anh ấy đã cúi đầu và lăn lộn trên đó.

Ai biết rõ về anh đều đánh giá rằng, đối với một người như anh, anh đang dạy cô rất kiên nhẫn. Vì bản chất anh ấy là kiểu đàn ông có thể làm bất cứ điều gì hoàn hảo nên thái độ của anh ấy đối với những người không thể lạnh lùng. Một người đàn ông như vậy đang cố gắng giáo dục một đứa trẻ mồ côi không biết nói. Anh ấy đang ở trong trạng thái mà người ta có thể nói rằng anh ấy đang nỗ lực.

"Đội trưởng, trời đã sáng."

“Ta biết… ta không ngủ. Ta đang nằm úp mặt xuống vì ta thất vọng về nhóc đấy. "

"Ngài có chỉ thị  nào cho 'tôi' không?"

"Nhóc biết đấy, ta gọi nhóc con là 'nhóc', nhưng đó không phải là tên của nhóc."

"Nếu không," tôi "sẽ ở chế độ chờ."

Mặc dù nắm bắt tốt các từ như “chờ” hoặc “đặt hàng”, cô ấy tiếp thu chậm các thuật ngữ được sử dụng trong cuộc sống hàng ngày. Sự khác biệt giữa những việc cô ấy làm và không hứng thú thể hiện rõ ràng trong kết quả học tập của cô ấy.

Con gái hoang dã này quả thực không cần lời nói.

Dù vậy, Dietfried vẫn quyết định cấp chúng cho cô. Quay lại một quyết định thật đáng xấu hổ đối với anh. Anh tin rằng anh không bao giờ nên làm điều như vậy.

—Tôi ít nhất phải khiến cô ấy tiến hóa từ động vật hoang dã thành chó trông nhà. Nếu không, cả tôi và cô ấy sẽ gặp rắc rối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro