CHAP4 : OSIN CẤM CÃI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tít...tít...tít....

- Nó với tay tắt đồng hồ báo thức, xếp chăn gối lại đàng hoàng, rồi đi bào tolet làm vscn và thay đồ, tuy nhà nó nghèo nhưng đồ nó mặc không phải loại hàng hiệu nhưng không hề bị lỗi thời. Nó mặc 1 chiếc quần đùi jean và 1 chiếc áo thun màu trắng in hình chú gấu, tóc búi lên với ngố, nhìn rất cute tuy gương mặt nó không được đẹp cho lắm, nhưng cũng dễ thương. Nó bắt tay vào việc làm osin của mình, đang làm thì.

- Được đấy, cứ phát huy tiếp đi nha - hắn từ trên lầu đi xuống

- Cảm ơn, quá khen - nó gằng từng chữ

- Làm gì mà muốn ăn tươi nuốt sống tôi thế, cô cố gắng làm đi để không thôi tôi đá cô ra khỏi nhà bây giờ - hắn lạnh lùng hân dọa

- Nó phi cái chổi vào mặt hắn, hên hắn né được nếu không thì mặt của hắn tiêu rồi.

- Cô làm gì vậy hả? tôi không né kịp thì khuôn mặt đẹp ttai của tôi bị thương rồi - hắn nhăn nhó nói

- Khuôn mặt đẹp trai? ọe ọe, muốn ói quá, xuống lẹ đi đừng trèo cao té đau đấy cưng à - nó vênh mặt nói

- cô cô .... - hắn tức xì khói

- Tội nghiệp bé con chưa kìa, còn nhỏ tuổi vậy mà bị cà lâm rồi, ôi cuộc đời sao bất hạnh và trớ trêu thế này- nó

- Cô nín cho tôi - hắn tức giận

- Kêu tôi nín thì anh đưmg có sủa bậy, ngoan tí đi chúc nữa cho cục xương chà bá gặm - nó

- Cô dám nói tôi là chó - hắn gằng từng chữ

- Ấy! tôi không có hề nói nha, chính anh tự mk thừa nhận mk là dog thôi - nó dửng dưng đáp

- Được lắm, dám cãi lời tôi - hắn từ từ tiến lại gần

- Nè anh làm gì vậy, nói chuyện đứng đó nói được rồi, tiến lại gần không được - nó run sợ khi thấy khuôn mặt tức giận của hắn từ từ tiến lại gần mk

- Tôi cho cô biết thế nào là lễ độ - hắn vẫn tiến lại gần

- Nè tôi có nói anh là ....ưm ưm - nó chưa kịp nói hết câu thì hắn đặt môi mk lên môi nó, bá đạo chiếm đoạt nó, nó đơ vài giây nhưng sực nhớ rồi vội vàng đẩy hắn ra, nhưng do hắn giữ chặt tay nó nên không thể nào chống cự lại được, nó vùng vằng đá chân vào hắn thì trượt chân do nó mới lau xong, nên cả hai té xuống ghế sofa kế bên, nó đang nằm dưới thân hắn.

- Ấy, anh đứng dậy cho tôi - nó sợ hãi nói

- Là do cô, đừng trách tôi - hắn nói rồi gậm vành tai của nó, từ từ tiến xuống cổ nó, chiếc áo nó mặc cũng được kéo lên và vứt xuống đất, áo ngực cũng đã cởi ra.

- Nè, đừng mà tôi xin anh - nó khóc

- Hắn không nghe nó nói, từ từ tiến xuống bầu ngực căng tròn đầy đà của nó

- Đừng mà tôi xin anh - nó nói, nước mắt rơi lã chã, hắn thấy vậy nên cũng ngồi dậy, nó bât dậy mặc vội đồ vô, dùng ánh mắt căm hận, tức giận nhìn hắn.

- Tên khốn, anh làm gì vậy hả? - nó hết lên

- Là do dô thôi, tôi nói rồi " osin cấm cãi" mà cô thích cãi thì tôi chỉ cho cô biết hậu quả đó thôi mà - hắn lạnh lùng nói

- Tên khôn kiếp nhà anh - nó tức giận lấy dép văng vào mặt hắn, hắn nhẹ nhành né được, rồi dửng dưng đi lên lầu, còn nó khỏi nói thì cũng biết tức cỡ nào.

- Tối đó, nó vẫn nấu cơm cho hắn cũng như mọi ngày, nó còn ngại chuyện hồi sáng nên không dám đối diện với hắn, với lại vẫn tức giận nên bỏ vào phòng trước, hắn cũng chỉ biết lắc đầu rồi cũng đổ hết vào sọt rác rồi bước lên phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro