Because

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường S-star vào mùa mưa như một công viên nước thu nhỏ vậy.

Chỗ nào cũng bị nước xâm chiếm, học sinh đi trong khu viên thì phải xắn quần lên như đi ruộng, thời trang tất cả giáo viên trong những ngày này chỉ toàn màu đen u ám.

Trời lại nổi gió, bầu trời tối sầm xuống, tâm trạng View cũng không thể tốt hơn được bao nhiêu.

Em nhướng người lên đóng cửa sổ lại, kéo luôn cả rèm rồi nằm dài ra mặt bàn gỗ ép bóng loáng.

Quạt trần vẫn cứ xoay chậm rãi, theo cơn gió mà lúc lắc như chiếc lá mùa thu trên cành, chỉ chực chờ rụng xuống.

View thầm nghĩ rồi rùng mình, khẽ nhích nhích người ra góc bàn.

Bàn giáo viên trống không, ánh mắt View thì trống rỗng.

View khẽ thở dài rồi gục mặt lên cánh tay nhắm hờ mắt lại.

...

Tiếng chuông tan học vang lên giòn giã, kéo theo đám học sinh ùa ra hành lang đứng nheo nhóc, View lắc đầu ngao ngán.

"Ồn ào" Rồi lại nằm xuống.

Mấy đứa chạy xe thì đeo vội balo lên vai rồi bất chấp màn mưa xối xả mà chạy thục mạng về hướng nhà xe.

View cũng chạy xe nhưng em không muốn phải chen chúc, vừa đông lại vừa ướt nên em đợi cho bọn cấp hai về bớt rồi mới đi lấy xe.

"Cô June cô ở đâu vậy? Vậy là chúng ta hết duyên gặp nhau rồi phải không... Em nhớ cô"

"Là cô chẳng yêu em phải không? Nếu là vậy thì đừng làm em phải nhớ mong về cô nữa được không?"

View bực dọc, vì nhớ mong và chờ đợi June mỗi ngày.

Em ghét lắm, hờn lắm, tủi thân lắm, nhưng lại chẳng thể làm gì.

...

Và ông trời như đã nghe thấy lời trách móc của View.

Trời dần bớt mưa, gió cũng dịu lại, View đứng dậy tính rời đi thì ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng giày cao gót lanh lảnh, sau đó là tiếng hét của một cô gái.

View chợt bất động.

"Giọng nói này...!"

Em ôm balo, lao ra khỏi cửa lớp, chạy thục mạng về hướng phát ra âm thanh.
June đang đi xuống cầu thang để ra về, lúc đi cô có suy nghĩ lung tung về một vài thứ, thế là hụt chân, chới với chẳng biết nắm vào đâu, thế là té sõng soài trên sàn.

Thầm mắng đôi cao gót chết tiệt này. Đau quá. Nhìn xung quanh, chẳng có lấy một bóng người.

"Giờ này chẳng còn ai còn ở trường đâu mà gọi"

"Hở..."

View đi đến chỗ June, nhẹ giọng hỏi han cô.

"Cô có đau lắm không. Để em đưa cô lên phòng y tế nha"

Vốn là có thể tự đứng lên được, nhưng khi đối diện trước sự ân cần và vẻ mặt lo lắng của em làm June rưng rưng, cô úp mặt vào vai em mà bật khóc oan ức.

"Sao lại khóc rồi, có phải đau lắm không"

June trong lòng View vẫn còn nức nở, cô khẽ gật gật đầu. View đau lòng siết chặt cô hơn.

"Đưa em coi thử nha P'June"

June từ thả lỏng vòng tay, View vội cúi xuống xem xét tình hình.

"Au. Cổ chân sưng đỏ lên hết rồi này. Để em đưa cô lên phòng y tế"

View đứng dậy, đỡ eo cô, June khó khăn hít thở, mỗi bước đi làm chân cô nhói lên từng hồi. View thấy không ổn nên ngồi xuống, đưa lưng về cô.

"Cô lên đi, em cõng cô"

"Không được đâu! Cô nặng lắm, cô ráng đi thêm chút nữa là được mà"

Thấy cô không nghe lời, View trực tiếp vòng tay qua, nhấc bổng June lên như hoàng tử bế công chúa.

June bất ngờ, câu tay ôm lấy cổ View cứng ngắt.

"Nhẹ thôi P'June. Em tắt thở mất"

"À ừm..." June vội thả lỏng tay ra, khẽ ngước lên nhìn thì bắt ngặp ánh mắt ngập tràn sự sủng nịnh của View thì xấu hổ. June vội giấu mặt vào cổ em để tránh đi.

Hương kẹo ngọt cứ thoang thoảng nơi đầu mũi June, cô tham lam hít lấy, còn cọ cọ vào làm View dựng hết da gà. Nhưng em không nói, cứ để yên cho cô chơi đùa cần cổ thơm tho của mình.
...

"Cô nằm đây chút nha, để em lấy nước ấm cho"

View đặt cô xuống giường, cẩn thận đắp chăn lại cho June rồi mới đi tìm cô y tế.

Mà cô đi muốn hết cái trường rồi mà không thấy cổ nên đành chạy xuống căn tin xin một ly trà đường.

View vắt chân lên cổ mà chạy, đem ly trà nắm chặt trong tay, không để cho nó nguội.

"Thiệt luôn chớ! Lúc cần thì không thấy đâu. Riết rồi cái trường này tồi tệ hết biết"

View rủa hết dàn cán sự của trường, bình thường đi đâu cũng thấy, thiếu tiền học phí một cái là y như rằng vừa bước ra khỏi cửa lớp là đụng mặt đòi tiền.

Vậy mà khi đụng chuyện cần hỗ trợ là không thấy ai.

"Tức cái mình thiệt chớ!"

Cuối cùng View cũng thành công "hộ tống" ly trà về chỗ cô.

"Cô uống đi cho ấm người. Để em xem thử vết thương nha"

June nhìn con người vì cô mà tất bật chạy tới chạy lui này giờ mà đáy lòng dậy sóng mãnh liệt, June kéo View ngồi xuống cạnh cô.

"Em ngồi nghỉ tí đi! Chạy nãy giờ đổ mồ hôi quá trời"

June đưa tay áo chặm lên những giọt mồ hôi hoà lẫn nước mưa đang lăn dài trên gương mặt xinh đẹp ửng đỏ của em.

"Vất vả cho em rồi! Cảm ơn em nhiều nha View"

View nhìn June mê mang, em khẽ lắc đầu bảo không có gì.

"Có gì đâu cô, mấy chuyện này bình thường mà"

Cả hai nhìn nhau đắm đuối, June không thể rời mắt khỏi đôi môi trắng bệt vì lạnh của em, June bất giác đưa tay chạm vào môi em.

"Cô June... Humm"

Đầu June chợt loé lên một tia sáng, cô nhanh nhẹn nghiêng đầu áp môi mình lên môi em.

Hơi ấm từ khoang miệng June áp đảo lý trí View, em để mặc lưỡi cô tung hành khắp nơi.

Khi cảm thấy môi View đã có lại sắc màu, June mới thoả mãn mà nhả môi em ra.

View được thả ra nhưng cảm giác lâng lâng vẫn còn đó, tim View đang đập nhanh hơn bao giờ hết. View như bị hoá đá, ngại ngùng đến không thở nổi trước ánh nhìn cưng chiều của cô.

June thấy vẻ mặt ngơ ngác khi bị chiếm tiện nghi của View mà bật cười thành tiếng.

"Sao vậy? Cô chỉ muốn cảm ơn em thôi mà"

Mặt View ngờ ngệt trước cách cảm ơn kì lạ của cô.

"Vậy là cô cũng cảm ơn người khác như vậy hả"

June vội lắc đầu rồi mỉm cười.

"Chỉ với em thôi!"

"À. Mà khoan, chân cô đỡ hơn chưa"

"Chắc là bong gân thôi. Em không cần phải lo đâu"

"Sao mà không không lo được. Mai cô còn đi dạy mà"

"Ai ai bị thương? Em có sao không? Ao, sao cô June cũng ở đây vậy"

"Cảm ơn vì sự chậm trễ của cô. Cô June bị bong gân, cô băng bó lại giúp em nha"

View kìm nén cơn giận mà nói, khẽ hừ một tiếng cho bỏ ghét. Em lặng lẽ đăng nhập nick clone rồi lên trang chủ trường nhấn report văn phòng y tế.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#viewjune