Chương 33:Có thể nói yêu em được chứ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên có cảm giác kích động, cô bò dậy, đến giày cũng không đi, chạy chân đất lao ra ngoài.

Trước khi Taehyung rời đi, cô chạy đến trước mặt ngăn anh lại.

Jennie dang cánh tay ra, ngăn ở trước cửa chính “Taehyung, em không để anh đi!”

Nét mặt Taehyung lập tức sa sầm lại “Tránh ra.”

“Không!” Cô ngẩng cổ lên, ngẩng đầu nhìn anh, cô có chút sợ hãi, bộ dạng trầm mặt của anh, có chút đáng sợ, nhưng: “Taehyung, em xin anh.....tối nay ở lại với em có được không?”

“Không được.” Môi Taehyung khẽ mấp máy “Garam bị thương rồi, còn đang ở bệnh viện, cô đừng có làm loạn lên nữa!! Quay về ngủ đi.”

Jennie lắc đầu “Nếu như em không để anh đi thì sao?”

“Garam bị thương rồi!” Taehyung nghiến răng nghiến lợi gằn giọng nói.

“Cô ấy chỉ là bị trẹo chân mà thôi!”

“Cô ấy trẹo chân, còn cô vẫn khỏe mạnh, nói như thế, cô càng không cần tôi ở bên.”

Jennie nhìn người đàn ông trước mặt, đã mất tính kiên nhẫn, đột nhiên, cô ngẩng cổ lên, lớn tiếng nói với anh “Kim Taehyung! Tôi sắp chết rồi!”

Taehyung hơi giật mình, nhưng ngay sau đó lại nói giọng chế nhạo “Kim Jennie, cô được đấy, để giữ tôi lại, lời nói dối nào cô cũng có thể nói ra. Đáng tiếc, dù cho cô sắp chết, cũng không bằng Garam bị trẹo chân.”

Trái tim như có gì đó đâm vào, tai Jennie như ù đi. Sững sờ đứng nhìn khuôn mặt đã mất kiên nhẫn của Taehyung

Đột nhiên, cô tránh người đi. Cúi đầu xuống, đứng sang một bên, nhường lối cho anh.

Taehyung kéo cửa, cứ thế đi.

Jennie đột nhiên chạy ra cửa, nhìn người đàn ông đã vào trong thang máy, cô đứng ngoài hành lang, lớn tiếng nói “Taehyung, em sắp chết rồi, anh có thể nói một câu yêu em không?” Cô nói “Taehyung à, đây là lần cuối cùng em xin anh, sau này cũng sẽ không bao giờ có nữa, cho nên, xin anh.....Dù cho là lừa em cũng được, Taehyung, xin anh lừa em một lần thôi.”

Jennie quay vào trong nhà, từ trong phòng để đồ lấy ra một chiếc hộp, bề mặt chiếc hộp đầy bụi bám, đã rất lâu không mở nó ra rồi.

Đêm khuya, Jennie kéo theo chiếc hộp, bắt taxi, đến nhà Chaeyoung.

“Ting......”

“Ai thế, muộn thế này rồi......” Cửa mở ra, Chaeyoung mặc quần áo ngủ, nhìn Jennie ngoài cửa, khó hiểu hỏi “Muộn thế này rồi, cô còn đến sao?”

Ánh mắt liếc nhìn chiếc hộp Jennie kéo trong tay.

“Cô đây là?”

“Chiếc hộp này, nhờ cô giúp tôi giữ hai ngày.”

“Cô muốn làm gì?”

Jennie mỉm cười nói “Chaeyoung, giấc mơ của tôi, tỉnh rồi.”

Nụ cười của cô, khiến Chaeyoung khẽ run lên......Đây đâu phải nụ cười vui vẻ chứ? Đây là nụ cười giấu đi nước mắt.

Chaeyoung thở dài một hơi, bước lên trên ôm lấy người Jennie, mấy ngày gần đây cô càng ngày càng gầy “Ngốc ạ, đã nghĩ sẽ đi đâu chưa?”

Jennie muốn rời đi, Chaeyoung cảm nhận rõ ràng tâm trạng ly biệt.

“Ừm, tôi muốn đi một nơi có biển. Thời tiết nóng nực, khiến người ta không ngừng chảy mồ hôi, người ta sống ở dưới mặt trời giống như có sức sống mãnh liệt mà không cần gì hết.”

Cô còn nói “Chaeyoung, có phải con người đến lúc sắp chết, đặc biệt thèm muốn ánh sáng mặt trời và mùi thơm? Thích tất cả những thứ mang đầy sức sống?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro