Chương 58 : Ngoại Truyện Chiếm Làm Của Riêng 5 - Cưng Chiều Em Cả Đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kết thúc tiệc, Jihyo về nhà ngủ không được bao lâu thì bị điện thoại đánh thức.

Bà mơ mơ màng màng bắt điện thoại.

"Ai vậy."

Taehyung : "Mẹ, là con."

Nghe được câu trả lởi của đầu dây bên kia, Jihyo phản ứng lại, mở mắt ra nhìn điện thoại, chắc chắn không phải là ảo giác, thực sự là Taehyung gọi đến, lúc này bà đã tỉnh táo lại đến bảy phần.

Bỗng nhiên Taehyung nửa đêm gọi điện thoại đến, chẳng lẽ con gái bà đã xảy ra chuyện gì sao?

Jihyo ngồi dậy: "Sao vậy?"

Taehyung dừng một lúc: "Không phải lúc tối mẹ nói muốn cháu ngoại sao?"

"?"

Jihyo bị câu nói đột ngột này của anh làm cho run sợ.

Bà theo phản xạ liếc nhìn ngoài cửa sổ ---------- Tối đen, trời còn chưa sáng.

Bà xem giờ, là bốn giờ rưỡi sáng.

Vì vậy, sao đêm hôm khuya khoắt Taehyun lại gọi cho bà thảo luận chuyện cháu ngoại chứ?

Jihyo có chút bối rối, không khỏi ngẫm lại có phải mình đã quá tạo áp lực cho đôi trẻ không, vội trấn an:

"Mẹ nói đại thôi, con đừng có gấp rồi lại áp lực, ngủ sớm một chút đi."

"Con không có áp lực."

"?"

"Cháu ngoại mẹ tới rồi."

"??"

Yên tĩnh ba giây, "Tút..." bà Song không chút khách sáo mà cúp điện thoại.

Thằng nhóc thối này, tối nay không biết uống bao nhiêu rượu, còn dám đùa giỡn với mình?

Taehyung bên kia: "..."

Đêm khuya nhận được điện thoại của bác sĩ, Taehyung kích động đến mức không biết phải chia sẻ tin tức tốt đẹp này với ai.

Suy nghĩ một hồi, lại nhớ đến Jihyo đang nóng lòng muốn có cháu, cũng không để ý thời gian mà cứ hừng hực khí thế gọi điện thoại cho bà.

Tỉnh táo lại, anh thấy mình cũng kích động quá mức.

Hôm nay là ngày đầu tiên anh và Jennie đăng ký kết hôn, cũng là sinh nhật lần thứ năm mươi của Jihyo, vốn dĩ đã là ngày tốt "song hỷ lâm môn", không ngờ, cục cưng bé bỏng cũng ham vui mà đến.

Việc này thực sự cũng ngoài dự liệu của Taehyung, tỉ mỉ tính lại thời gian, có vẻ chính là đêm Jennie từ Đức trở về, nhà không có "áo mưa", lúc ấy anh lại tình đến không thể cưỡng lại, xúc động mà buông thả một đêm.

Không ngờ chỉ một lần vậy thôi mà cục cưng bé bỏng đã không chờ kịp, tranh thủ cơ hội mà đến.

Bốn tiếng trước, Taehyung lo lắng đến không ngủ được.

Bốn tiếng sau, Taehyung lại hưng phấn đến ngủ không xong, đi tới đi lui trong phòng sách.

Đứng chỗ ban công mà cảm tạ trời cao, trong vòng một ngày lại cho anh đến tận hai chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời.

Ngày hôm sau, Jennie tỉnh giấc, phát hiện Taehyung không ở bên cạnh.

Bụng cô trống rỗng, có hơi đói, cô khoác thêm áo rồi xuống lầu, thấy dì giúp việc đang bận rộn bày bữa sáng.

Haneul ngồi bên bàn, thấy Jennie xuống, vội vàng phấn khởi đi đến đỡ cô:

"Chị, chị đi từ từ thôi."

Hanuel năm nay lên lớp hai, cậu nhóc nho nhỏ nhưng dáng dấp đẹp đẽ, lại đặc biệt hiểu chuyện.

Jennie không nghe ra giọng điệu khác lạ của Haneul, cúi người xuống, xoa đầu cậu bé: "Cảm ơn Haneul, anh em đâu?"

"Anh ở trong bếp ạ."

Hanuel bỗng dưng cười nhe hàm răng sún, chỉ vào bụng cô:

"Chị, anh nói chỗ này của chị có em bé."

Jennie hoàn toàn không nghĩ đến chuyện mang thai, bật cười, chỉ xem là trẻ nhỏ nói vu vơ, "Haneul thích em bé sao?"

Hanuel ra sức gật đầu: "Thích chứ! Anh bảo em bé ra đời em sẽ được làm chú."

Jennie : "..."

Đứa trẻ..

Đang nói, Taehyung đi từ trong bếp ra, thấy Jennie, vội vàng đến đỡ cô:

"Bà cô nhỏ, sao em không gọi anh một tiếng mà đã đi xuống một mình rồi?"

Jennie : "..."

Chuyện gì đây? Ai cũng xem mình như thú cưng mà bảo vệ.

Động tác Taehyung đặc biệt nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút thận trọng, đỡ Jennie ngồi xuống bên bàn ăn:

"Đến đây, ăn sáng nào, ăn nhiều một chút."

Lúc này Jennie mới để ý, hôm nay cả bàn bày kín đồ ăn, nhìn lướt qua, có không dưới hai mươi đĩa.

Cô cau mày, sao mình vừa thức giấc, ai cũng trở nên kỳ lạ?

"Anh làm nhiều đồ ăn vậy làm gì? Ba người chúng ta ăn chắc chắn không hết, thật là lãng phí."

Taehyung múc cho cô một chén tổ yến, triều mến mà đặt trước mặt cô:

"Không phải ba, mà là bốn người."

Jennie : "Còn ai nữa?"

Cô mù mờ nhìn bốn phía: "Khách đến nhà sao?"

Ai cũng nói phụ nữ có thai ngốc ba năm, thực sự không sai.

Taehyung không biết làm sao, cầm lấy tay Jennie:

"Còn một đứa nữa hai tháng ở trong bụng em, em không cảm nhận được gì sao?"

Jennie sửng sốt, không dám tin mà nhìn Taehyung: "Anh nói em...!mang thai?"

...

Tại khoa sản một bệnh viện tư ở Incheon.

Lần thứ hai Jihyo nhận được điện thoại của Taehyung, chắc chắn con rể không trêu chọc mình thì cùng Donghyun vội vội vàng vàng lao đến bệnh viện.

Jennie đang được sắp xếp kiểm tra bên trong, Taehyung đứng ngoài cửa.

Cũng chờ chung ở bên ngoài còn có mấy trưởng bối dòng nhỏ nhà họ Kim*.

Dòng chính có chuyện vui, họ dĩ nhiên cũng phải đến thăm nom.

Cả dãy hành lang toàn người nhà họ Kim* chen chúc, vẻ mặt mọi người nghiêm túc trang trọng.

Mặc dù không có Kim Sungho, nhưng cả dòng họ đều là nhờ công ty của Taehyung mà sống.

Vì vậy, trên dưới nhà họ Kim* đều rất coi trọng việc Jennie mang thai.

Jihyo chạy đến, gấp gáp đi đến bên cạnh Taehyung : "Thực sự có sao?"

"Vâng." Taehyung gật đầu: "Nhờ phúc của mẹ."

Jennie lúc này mới thực sự tin tưởng, nói chung cũng vì quá mức kích động, lời nói cũng không thể mạch lạc: "Lão Kim, mau, mau, gọi điện thoại cho dì, nhờ thắp hộ nén hương với ông bà, để tổ tiên phù hộ thế nào cũng phải cho nhà chúng ta có cháu trai."

Bà vẫn cứ lẩm bẩm mà sắp xếp rất nhiều chuyện, Taehyung không có kinh nghiệm, ánh mắt vẫn cứ đăm đăm nhìn cánh cửa phòng kiểm tra.

Chuyện gì anh cũng không muốn, chỉ hy vọng Jennie khỏe mạnh.

"Anh, đừng có căng thẳng vậy, không có việc gì đâu." Donghee ở một bên an ủi Taehyung.

Taehyung khẽ gật đầu, hít sâu một hơi, cảm thấy quãng thời gian từ lúc Jennie bước vào phòng kiểm tra, thực sự khó vượt qua.

Không biết qua bao lâu, bác sĩ bước ra.

Đây là đội ngũ y bác sĩ riêng của nhà họ Kim*, trình độ bác sĩ toàn bậc nhất ở Incheon.

"Cậu Kim*." Người dẫn đầu đoàn mặc áo blouse trắng là viện trưởng, cũng là bác sĩ riêng cả đời của Kim Sungho, nói: "Kết quả kiểm tra của cô nhà đã có."

Một đám người vội vàng chen nhau đến, chú hai nhà họ Kim*, Kim Dae Yeong tranh hỏi trước: "Có thể biết trai hay gái chưa?"

Taehyung liếc chú hai một cái.

Donghee có thể nhìn thấy được ánh mắt bất mãn của Taehyung, vội vàng đẩy cha già của mình một cái: "Ba, giờ ba hỏi chuyện này làm gì?"

Chú hai nói nhỏ: "Con thì biết cái gì.

Dĩ nhiên cháu trai là tốt nhất, tương lai có thể kế thừa gia sản nhà họ Kim*."

Một đám râu ria bên cạnh đều gật gù tán đồng.

Taehyung lại lạnh nhạt đáp lại một câu; "Con gái cũng thừa kế được."

Anh lười để ý đến đám người kia, hỏi bác sĩ: "Kết quả kiểm tra thế nào?"

Bác sĩ đáp lời anh: "Cậu yên tâm, kết quả siêu âm B cho thấy vợ cậu thực sự mang thai tầm hai tháng, hiện tại mọi thứ đều rất bình thường."

Taehyung thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."

Chờ đám người nhà họ Kim* giải tán, lúc chỉ còn Taehyung và Jihyo ở lại, bác sĩ mới mời Taehyung đến phòng làm việc của mình:

"Lúc nãy nhiều người, có chuyện tôi còn chưa nói rõ với cậu."

Taehyung cảm thấy lời nói của ông ấy có ẩn ý, tim không khỏi treo lên ngọn cây: "Sao vậy, vợ tôi có chuyện gì sao?"

Bác sĩ trầm ngâm chốc lát rồi đưa kết quả kiểm tra cho Taehyung :

"Cậu tự xem đi."

Taehyung nhìn chăm chăm về phía tờ giấy kết quả, ban đầu vẻ mặt vi diệu không có đáp án, rồi từ từ, khi tầm mắt rơi vào chỗ kết luận của siêu âm B, ánh mắt anh lóe lên một tia vui mừng.

-

Jennie đột ngột mang thai, vốn Taehyung còn lo cô gái nhỏ vẫn không có ý định sinh, lại không nghĩ đến sau khi cô biết mình có con, ngay ngày hôm đó lập tức dọn hết giày cao gót, còn tự giác thay đổi chế độ ăn uống, không ăn đồ cay và lạnh nữa.

Hoặc có thể lúc trước Jennie và Taehyung đều hiểu lòng nhau, vì vậy, khi đứa bé bỗng dưng xuất hiện, họ càng tin rằng đây là trời cao ban cho, cũng là kết tinh khẳng định tình yêu của họ.

Vốn họ dự định ngày 20 tháng 5 năm sau tổ chức hôn lễ, nhưng lúc này, không thể không vội vàng tổ chức sớm.

Dù sao đến lúc đó, Jennie cũng đã mang bầu bảy tháng, cả sức lực lẫn tinh thần đều không thể chịu đựng nỗi sự mệt mỏi của hôn lễ.

Vì vậy, hai người tính qua một chút, đổi hôn lễ lại vào hai tháng sau, vào ngày lễ tình nhân 14/02.

Hai tháng tiếp theo, Jennie trở thành đối tượng chính được bảo vệ của cả hai nhà Kim - Kim*.

Thời gian đầu là vì thời điểm thai nhi chưa ổn định, cô xin nghỉ ở đoàn nhạc, yên ổn ở nhà dưỡng thai.

Bên ngoài dù có suy đoán, nhưng Taehyung ngại truyền thông quấy rầy cuộc sống của Jennie nên nhất quyết ém lại chuyện này.

Ban ngày anh vẫn đi làm bình thường, buổi tối từ chối tất cả các cuộc xã giao, trở về biệt thự cùng Jennie thưởng hồ, tản bộ.

Cuộc sống quá đỗi an nhàn, ấm áp và hạnh phúc.

Thời gian thấm thoát trôi qua, nháy mắt Jennie đã mang thai đến tháng thứ tư.

Vóc người cô vốn nhỏ bé, bụng cũng không lộ quá rõ.

Hai người đúng hạn mà tổ chức kết hôn vào ngày lễ tình nhân.

Hôn lễ được tổ chức khiêm tốn, bí mật, chỉ mời bà con hai họ và một ít bạn thân, tổng cộng tầm khoảng vài chục người.

Hôn lễ được tổ chức trong một nhà thờ trên đảo Santorini, Hy Lạp.

Đảo tựa vào bờ biển Aegean, cảnh biển rực rỡ, là nơi đẹp nhất có thể nhìn thấy cả cảnh mặt trời mọc và mặt trời lặn, linh thiêng lãng mạn.

Ngày tổ chức hôn lễ, trời Hy Lạp trong xanh, không khí ngập tràn hương hoa.

Trước một ngày, Taehyung và Jennie tuân thủ đúng phong tục tập quán, không gặp mặt nhau.

Ngày hôm sau, lúc được hướng dẫn vị trí ở lễ đài, Taehyung sao cũng không nhịn được, vội vàng lẻn vào phòng trang điểm, muốn nhìn Jennie một cái.

Chaeyoung là dâu phụ, nghiêm khắc chặn đường anh: "Không được, chút nữa còn phải cử hành nghi thức, không nhìn một chút cũng có mất miếng thịt nào đâu.

Đi đi đi, đi nhanh lên."

Taehyung vốn sớm đoán được Chaeyoung sẽ cản mình, cũng đã chuẩn bị sẵn tiền "thông chốt":

"Năm phút."

"Hì hì, cảm ơn Kim* tổng."

Chaeyoung xảo trá nhận lấy bao lì xì, bỏ vào túi, nghiêng người mở cửa, cười híp mắt chỉ cả đám ở trong phòng: "Còn họ thì sao?"

Taehyung : "..."

Tất cả đều làm theo lệ.

Taehyung không biết làm sao, nói gì đó với đám người Donghee và Jimin bên cạnh, Donghee chỉ vào trai đẹp bên ngoài, lên tiếng: "Các người đẹp ơi, mau đến đây để tôi và ảnh đế Park còn được phát lì xì!"

Cả đám người huyên náo mà bổ đến, cùng với Donghee chơi trò trai đẹp phát lì xì.

Trong phòng trống không, Taehyung rốt cuộc cũng như ý mà đi vào, nhìn thấy được cô dâu đang ngồi trước gương.

Áo cưới trắng tinh, một mảnh lưng sáng bóng.

Dáng người cô vẫn cứ như thiếu nữ, sạch sẽ, dịu dàng.

Bộ áo cưới xa xỉ lãng mạn, đuôi cá kéo dài, là Taehyung tiêu đến hơn 200 vạn đặc biệt vì Jennie mà đặt may, bộ trang sức đá quý cao cấp đeo trên người cô giá trị cũng không hề nhỏ.

Mặc dù Taehyung trước giờ làm việc vẫn khiêm tốn, nhưng việc kết hôn thế này, anh lại muốn Jennie trở nên sáng chói nhất, trở thành đối tượng hâm mộ của tất cả mọi người.

Người phụ nữ của anh, xứng đáng có được mọi thứ tốt nhất trên thế gian.

Jennie nghe tiếng, xoay đầu, thấy Taehyung xông tới, kinh ngạc lại ngượng ngùng hỏi: "Sao anh đến đây?"

Taehyungvbước qua, ngồi trước mặt cô, cẩn thận quan sát cả phục trang lẫn trang điểm của cô, không kìm nén được vui sướng trong lòng.

Thanh âm anh nhàn nhạt, nhưng tình ý dâng trào:

"Anh muốn gặp em."

"Ui da." Jennie tức giận trách một câu: "Chờ thêm chút nữa không được sao.

Anh như vậy lát nữa một chút ngạc nhiên mừng rỡ cũng không có."

Taehyung lắc đầu, bờ môi hơi cong: "Em với anh mà nói, mỗi ngày lại là một sự ngạc nhiên và mừng rỡ mới."

Jennie đỏ mặt, "Mồm mép!"

Cô ngượng ngùng đứng dậy đẩy anh ra ngoài: "Anh mau đi ra đi, mẹ em mà biết lại trách chúng ta không tuân thủ quy củ."

"Được, được, được."

Taehyung không nhịn được mà thuận tay ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói bên tai; "Cho anh hôn một cái."

Bên tai Jennie nóng lên: "Taehyung! Chú ý thai giáo!"

Taehyung : "..."

-

Khúc nhạc hoàn hảo ở hiện trường hôn lễ chính thức cất lên.
Jennie được Kim Donghyun dắt tay tiến vào lễ đường, rốt cuộc cũng tìm thấy được người đàn ông cô cả đời ghi lòng tạc dạ.

Anh đứng đó, thân người cao ngất, mặc một bộ lễ phục tinh xảo, cả người ngập tràn khí thế kiêu hãnh.

Từ xa nhìn thấy đối phương, vượt qua biển hoa, cuối cùng, mặt đối mặt, trong mắt họ, tình yêu ngập tràn.

Lúc trao nhẫn, cha xứ hỏi Jennie :
"Con có đồng ý nhận người đàn ông trước mặt làm chồng không?"

Jennie gật đầu, nước mắt lưng tròng.

Ngàn vạn cung bậc cảm xúc, những năm dài đồng hành rồi bầu bạn, cuối cùng là đối tượng cùng nhau xây đắp tương lai.

Cha xứ tiếp tục hỏi Taehyung câu tương tự.

Taehyung nắm tay Jennie, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, vô cùng khẳng định đáp:

"Con đồng ý."

"Anh chờ ngày này... rất lâu rồi."

Nhà thờ cổ kính trong truyền thuyết, biển hoa thơm ngát, cha mẹ làm chứng, bạn bè chúc phúc, Taehyung và Jennie cứ thế trải qua ngày viên mãn nhất của cuộc đời.

Giữa những cánh hoa được rải rơi xuống, đôi tân nhân hôn nhau, giữa bầu không khí như thế, ngay cả người cứng rắn như Chaeyoung cũng không nhịn được mà cảm động đến rơi nước mắt.

Hôn lễ của Taehyung và Jennie không có ra thông cáo với báo chí, người bên ngoài nhận được tin tức cũng là từ những hình ảnh được đăng tải chính thức từ tập đoàn nhà họ Kim*, mới biết đã có một hôn lễ thế kỷ như thế diễn ra.

Ảnh kết hôn của hai người lan truyền khắp mạng xã hội.

Sau ba năm kể từ màn cầu hôn thế kỷ của Taehyung bằng viên kim cương hồng phấn, một lần nữa, Jennie trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ và bàn tán hàng đầu.

Yoo Jinyi lúc này không còn nói nên lời, chỉ có thể âm thầm châm chọc:

"Cưới được cũng vô ích thôi, chừng nào sinh được con trai rồi nói tiếp."

Tháng tám cùng năm,

Jennie sinh được một trai một gái.

Con trai chào đời trước, nặng 3kg1, gọi là Kim Taewoo.

Con gái sinh sau, nặng 2kg7, tên Kim Eunji.

Hai bé con hoàn mỹ không chút tì vết, cũng rất khỏe mạnh.

Thực ra ngay từ đầu bác sĩ đã nói với Taehyung, nghi ngờ Jennie mang thai đôi khác trứng.

Nhà họ Kim* bề ngoài trầm lặng nhưng bên trong ngầm đấu đá không ít, vị bác sĩ kia vốn là người mà Kim Sungho tin cậy nhất, tự nhiên biết có một số chuyện không nên nói sớm ra bên ngoài, vì vậy giấu lại chuyện này, chỉ nói riêng với Taehyung tuyệt đối giữ im lặng với người bên ngoài.

Nhà giàu như chốn thâm cung, đối với người bên ngoài luôn là đề tài bàn tán không bao giờ dứt.

Lúc ấy, cả thế giới đều biết phu nhân dòng chính nhà họ Kim* mang thai.

Ròng rã mấy tháng, truyền thông mấy lúc đói đề tài thì lại giật tít suy đoán con Jennie là trai hay gái.

Nhưng mà, trời cao lại thực sự tốt với Jennie, cả đời cô từ ngày gặp được Taehyung thì không còn trắc trở, mọi việc hanh thông.

Cô thuận lợi sinh hạ một đôi trai gái, đủ nếp đủ tẻ, là phúc phần bao nhiêu người mong mỏi.

Sự việc tiến triển đến mức này, người cầm đầu đám con gái nhà quyền quý là Yoo Jinyi cũng không còn bất kỳ đề tài nào để chê bai Jennie.

Thực tế lại vô tình chứng minh, may mắn mà Jennie có được, bọn họ cả đời cũng mơ không nổi.

Bọn họ không thể làm gì khác hơn là ngửa mặt lên mà nhìn, mà hâm mộ, hoặc núp trong bóng tối lặng lẽ ganh tỵ.

Vì vậy, đám con gái nhà quyền quý đó từ từ rạn nứt, rất nhiều người trong tối ngoài sáng lấy lòng Jennie.

Jennie còn chưa ra tháng, quà cáp đã ùn ùn được chuyển đến nhà họ Kim*, chất đầy cả phòng khách.

-

Giữa đêm hôm đầy tháng, vừa vặn lại là tháng chín.

Tháng chín sáu năm trước, Kim Jennie mười tám tuổi, bước vào căn biệt thự ở đường Cây Hòe, sau đó mơ mơ màng màng xông vào con ngõ nhỏ, quen biết Kim Taehyung.

Từ đó cũng mở đầu cho một thanh xuân dậy sóng.

Sáu năm sau, Jennie trở thành mẹ của hai đứa trẻ.

Năm tháng vô tình, cuộc sống muôn hình vạn trạng, chỉ có tình yêu mà Taehyung dành cho cô là vẫn không thay đổi qua năm dài tháng rộng.

Trong căn biệt thự trên hồ, chỗ ban công, giữa thế giới hai người anh vì cô mà bố trí, giờ lại thêm hai chiếc nôi con.

Jennie mặc bộ đồ ngủ thùng thình, biếng nhác ngồi trên xích đu, Taehyung đứng bên cạnh, một tay nhẹ nhàng đẩy xích đu cho cô, một tay đưa nôi.

Đại gia kim cương hôm nay rất ra hình ra dáng người đàn ông của gia đình, dù thân phận làm chồng hay làm cha đều đảm đương một cách thuần thục.

Jennie thoải mái đón gió đêm, bỗng nhiên ngửa đầu hỏi anh: "Nghe nói tuần trước anh lại mua một viên kim cương hồng phấn ở Hongkong à?"

Taehyung cười khẽ: "Donghee nói với em hả?"

Jennie lại cho rằng anh mua để dỗ cô vui, nói: "Em đã có viên trứng bồ câu kia rồi, anh tiêu tiền bậy bạ làm gì..."

"Ừ?" Taehyung cúi người xuống, giọng trầm trầm mang theo ý cười: "Có phải có em đâu, là cho Aeri."

Aeri là tên thân mật Taehyung đặt cho con gái.

Jennie nghe được hơi sửng sốt: "Con bé mới đầy tháng, anh mua cho nó viên kim cương quý giá như vậy?"

Taehyung không để ý: "Con gái mà, là để dành cưng chiều."

"Còn con trai anh thì sao?"

Giọng Taehyung mới giây trước còn cưng chiều bỗng trở nên lạnh nhạt:

"Thằng nhóc thối đó mà muốn kim cương làm gì? Sau này lớn tự mà mua."

Jennie :"..."

Một giây đau lòng cho con trai.

Ai cũng bảo nhà giàu trọng nam khinh nữ, nhưng qua một tháng này, Jennie cảm nhận rõ ràng, Taehyung khá là công bằng, hoàn toàn không thiên vị.

Hoặc không muốn nói là còn cưng chiều con gái hơn một chút.

Anh chỉ đặt tên thân mật cho con gái, cưng như công chúa.

Con bé còn chưa biết nói đã có sẵn một viên kim cương cho mình.

Jennie giả bộ ghen: "Haaa, cho nên có Aeri rồi, anh cũng hết yêu em."

Hai đứa bé đã ngủ ngon lành, Taeyung từ từ đi đến sau lưng Jennie, ôm lấy cô;

"Sao có thể, em mãi mãi là tim là phổi của anh, là người trên đầu quả tim, vị trí số một không ai thay thế được."

"Hừ." Jennie không nhịn được, bật cười:

"Cái miệng này của anh càng ngày càng biết dỗ người."

"Anh nói thật." Taehyung đi vòng qua, ngồi xuống bên cạnh cô: "Anh cũng có quà cho em."

Jennie tò mò nhìn sang: "Lại có quà?"

"Ừ."

Đây là chuyện Taehyung vẫn luôn để trong lòng, chỉ là, món quà này cần rất nhiều tâm tư, cũng hao tổn thời gian rất dài, đến tận tháng trước mới làm xong.

Lúc ấy, Jennie đang chuẩn bị sinh con, chuyện quan trọng, vì vậy, anh chờ đến tận hôm nay mới đưa cho cô.

Người đàn ông mở miệng chậm rãi: "Em còn nhớ năm em mười tám tuổi, anh từng nói, sau này sẽ tặng em một cây đàn cello nạm kim cương?"

Jennie : "..."

Đầu cô lập tức nghĩ đến cái bồn cầu nạm kim cương đang được đặt trang trọng ở nhà, não không tránh khỏi liên tưởng đến một chiếc đàn cello chói mù mắt, hình ảnh quá sức phô trương,

Jennie không dám nghĩ đến nữa.

Dường như Taehyung nhìn ra được suy nghĩ trong đầu cô, khẽ mỉm cười:

"Yên tâm đi, đây sẽ là món quà đặc biệt nhất trong những thứ anh từng tặng em."

Jennie : "..."

"Đến đây, mở ra nhìn xem."

Taehyung đưa cô chiếc túi đựng một hộp quà màu đen tinh xảo.

Jennie kinh ngạc nhận lấy.

Cái hộp trước mắt cũng không lớn, bốn bề vuông vức, làm cô không thể tin được bên trong lại có thể chứa một chiếc đàn cello khảm kim cương.

Ôm một tia tò mò, cô từ từ mở ra, đập vào mắt là vật khiêm tốn mà xa hoa, hơi lóe sáng.

Jennie ngây ngẩn nhìn vật nhỏ tính xảo dễ thương trước mặt.

Rốt cuộc Taehyung đã rất khôn ngoan mà làm một chiếc đàn cello mô hình.

Cả thân đàn đều màu hồng, xung quanh điểm xuyết những viên kim cương trắng và hồng xa hoa.

Xinh xắn, nhưng lại tinh xảo một cách đặc biệt.

Jennie bỗng nhiên nhớ đến tin tức trên hotsearch ngày trước, Taehyung ở Ý đặt quà thủ công.

Cô dường như biết được chuyện gì, kinh ngạc thỏ thẻ:

"Này chính là lúc anh ở Ý...."

"Đúng vậy, thích không?"

Khóe môi Taehyung hơi giương lên: "Em vặn thử xem."

Còn có thể vặn?

Jennie nhìn lại lần nữa chỗ cái đế, quan sát cấu tạo, sau đó dè dặt vặn mấy cái.

Ngay sau đó, chiếc đàn cello chuyển động, phát ra tiếng nhạc trong trẻo.

... Là một chiếc hộp âm nhạc!

Đáy lòng Jennie trong phút chốc trở nên mềm mại, cảm xúc dâng trào.

Người đàn ông này, thực sự quá có tâm.

Anh ghi nhớ từng lời hứa với Jennie cũng biết cô thích khiêm tốn, nên những ngạc nhiên mừng rỡ anh dành cho cô đều luôn đến một cách bất ngờ, cứ thế lẳng lặng mà thỏa mãn hết mọi thứ cô thích.

Gió thu thoang thoảng, nước hồ sóng sánh, hai đứa trẻ miệng ngậm núm cao su đang say giấc.

Taehyung ngồi cạnh Jennie trên chiếc xích đu, hưởng thụ làn gió đêm mát lành.

Chiếc hộp âm nhạc chậm rãi phát ra giai điệu đong đầy kỷ niệm: “Mộng Mơ", là bản nhạc Taehyung đặt làm riêng, cũng là bản nhạc duy nhất.

Món quà như đang ngân lên khúc nhạc về quãng thời gian họ tay trong tay đi cùng nhau.

Thanh xuân khó quên, trẻ trung và cuồng nhiệt, tất cả đều ẩn chứa trong từng giai điệu.

Jennie ôm chiếc hộp âm nhạc vào lòng, nhắm mắt, tựa đầu lên vai anh, lẩm bẩm một mình:

"Taehyung, có thể cả đời cưng chiều em như thế, được không?"

Ánh trăng như nước, tan chảy vào ánh mắt nụ cười của anh, dịu dàng mà lại sáng trong.

Anh cười, ôm lấy cô:

"Tuân lệnh, vợ."

“Trong câu chuyện của anh, kiếp này, chỉ ước mỗi mình em."

__________________END.

thế là kết thúc thật rồi này.

đúng như cái tên của ẻm "vjen - kẹo ngọt kim cương", sẽ không có ngoại truyện JiminxChaeyoung như trong bản gốc. mọi người ơi, yêu thật sự, cám ơn mọi người đã support cho em nó suốt nửa năm qua. cám ơn vì đã luôn chờ từng chương một.
vì năm nay là năm mình học cuối cấp, đầu năm học còn phải thi HSG và phong trào khác nên thời gian up fic mới sẽ không có nhiều. mình sẽ cố gắng hết sức, kamsaaaa 🎀✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro