Trạm thứ mười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trạm Thứ Mười : Lựa chọn

Là khúc đàn Air on the G string.

Khúc nhạc này cất chưa toàn bộ ký ức của cô, cô với ba, cô với Tại Hưởng, giấc mộng thời thơ ấu và tình yêu say đắm của một thời tuổi trẻ, tất cả đều cuốn theo giai điệu du dương lắng đọng trong không gian.

Rất hạnh phúc cũng rất phiền muộn, rất vui vẻ mà cũng rất đau thương, cô từng có được rất nhiều và cũng mất đi rất nhiều, giờ đây, cũng là lúc nên dũng cảm nói lời tạm biệt.

Tạm biệt giấc mộng, tạm biệt tuổi thanh xuân, và cả tình yêu say đắm duy nhất mà cô không bỏ xuống được, tạm biệt tất cả.

Tú Anh đánh đàn, một lần lại một lần nữa, nước mắt nhỏ từng giọt trên phím đàn, thấm ướt bàn tay, rốt cuộc cô vẫn không khống chế được đầu ngón tay run run...

"Tại sao không chơi nữa?" Một giọng nói khàn khàn vang lên.

Tú Anh chấn động, tưởng là thầy giáo nhà trẻ nên hốt hoảng đứng dậy:

"Thực xin lỗi, mượn đàn dương cầm của mọi người lâu như vậy, tôi lập tức đưa Tiểu Lạc..." Cô dừng lại, ngạc nhiên phát hiện người đứng ở trước mặt lại là Tại Hưởng.

"Sao anh lại đến đây? Không phải anh đang vui vẻ ở bữa tiệc chia tay sao?"

"Tôi muốn gặp mặt hai người lần cuối trước khi đi." Sắc mặt anh không chút thay đổi:

"Tiểu Lạc đâu?"

"Nó ở đằng kia." Tú Anh chỉ về phía con trai đang cuộn mình ngủ rất yên bình bên góc phòng âm nhạc.

"Là nghe cô đánh đàn rồi ngủ à?"

"Ừ."

"Rất giống tôi."

"Hả?" Cô sửng sốt.

"Giống tôi năm đó, không phải sao?" Tại Hưởng nhìn thẳng cô, đôi đồng tử đen sâu không thấy đáy:

"Tôi cũng thường nghe cô đánh đàn rồi ngủ thiếp đi."

"Anh..." Tú Anh kinh hãi, hai tay dùng sức đè chặt phím đàn dương cầm:

"Làm sao anh..."

"Tôi nhớ ra rồi." Anh còn chua chát tuyên bố:

"Tuy rằng còn chưa thực hoàn chỉnh lắm, không nhớ được nhiều chuyện về cô, nhưng tôi cũng nhớ được vài chuyện, chúng ta quen nhau như thế nào, vụ biện luận trước toà án kia, còn lần cô nói phải rời khỏi tôi."

"Tại Hưởng..."

Tú Anh cắn môi, đầu óc kinh hoàng suy nghĩ, vì sao ánh mắt của anh nhìn cô lại lạnh lùng như thế?

"Phác Tú Anh, tôi không bảo vệ cô được, phải không? Ngay cả chính Thánh Đức đường nhà mình còn không bảo vệ được, càng đừng nghĩ đến che chở cho cô, phải không? Tôi chỉ là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, không chịu nổi khổ cực, đã vậy còn có thể liên lụy cô, phải không?"

Anh liên tiếp ép hỏi, từng câu từng chữ như nham thạch thiêu cháy lồng ngực cô.

Anh cũng đã từng nghĩ, ấn tượng sâu sắc nhất đó chính là lần cô đòi chia tay, lúc ấy, nhất định anh đã đau lòng lắm.

Hai mắt cô đẫm lệ sương mù:

"Tại Hưởng, anh hãy nghe em nói..."

Anh bỗng dưng đưa tay nắm chặt bả vai cô:

"Cô muốn nói gì? Cô còn muốn giày vò tôi như thế nào nữa? Những gì cô nói, còn chưa đủ hay sao?

Anh hận cô, thật sự hận cô, bởi vì năm đó, cô đã tổn thương anh sâu sắc:

"Thực xin lỗi, Tại Hưởng."

"Không cần nói xin lỗi, cô không có lỗi với tôi!" Anh hét lên giận dữ, oán giận lay bả vai cô, có một luồng xúc động tưởng chừng muốn hung hăng tát cô một cái:

"Dù sao cô cũng đã dùng thân thể báo đáp tôi, không phải sao?"

"Em..."

"Không phải cô nói muốn sống những ngày an lành với Điền Chính Quốc sao? Mấy năm qua chuyện gì xảy ra?" Anh châm chọc:

"Vì sao con trai cô là đứa mồ côi ba, cô vẫn giống trước kia muốn cố gắng làm việc kiếm tiền? Điền Chính Quốc đâu? Sao hắn không bảo vệ cô? Tại sao không lấy cô về nhà làm thiếu phu nhân? Hắn..."

Tại Hưởng phút chốc run rẩy, hoảng sợ liếc mắt nhìn Tiểu Lạc đang ngủ ở góc phòng, một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh, anh nhất thời không biết làm sao:

"Chẳng lẽ là bởi vì... Tiểu Lạc là con của tôi..."

"Không, không phải!" Tú Anh đoán được anh muốn nói gì, cô lo lắng cắt ngang:

"Anh đừng suy nghĩ lung tung."

Nhưng cô càng giải thích, càng có vẻ giấu đầu hở đuôi, trong lòng Tại Hưởng biết rõ ràng, ánh mắt trong nháy mắt chất chứa trăm ngàn cảm xúc.

"Tiểu Lạc là con của tôi, đúng không?" Anh gằn từng tiếng chất vấn, muốn đi về phía Tiểu Lạc.

Tú Anh vượt lên trước ngăn cản anh: "Cầu xin anh, Tại Hưởng." Cô thê thảm lắc đầu: "Anh sắp kết hôn rồi."

Lý do là vậy ư? Cô không cho anh nhận con, dù biết rõ quá khứ của bọn họ những vẫn lén lừa gạt không nói, trong khoảng thời gian này, không phải cô luôn coi anh thành thằng ngốc để đùa giỡn ư?

"Phác Tú Anh, xem như cô lợi hại."

Tại Hưởng nắm chặt tay thành đấm, hận ý trong lồng ngực đang cháy rất mãnh liệt, người phụ nữ này, cô đã giẫm đạp lên tình yêu tuổi trẻ đơn thuần nhất của anh, cô cũng đã tự tay bóp chết tình yêu của anh:

"Tôi sẽ không bỏ qua cho cô."

"Anh muốn... như thế nào?" Sắc mặt cô trắng bệch.

Anh thản nhiên cong môi, mỉm cười giống như ác ma:

"Tiểu Lạc, nó được quyết định rồi!"

Tú Anh hoảng sợ, ngay lập tức cô hiểu được hàm ý trong lời nói của anh, vội vàng ôm lấy con, Tiểu Lạc bừng tỉnh, dụi dụi mắt.

"Mẹ, sao vậy ạ?"

Tú Anh không đáp, một lòng thầm nghĩ muốn thoát khỏi Tại Hưởng, Tại Hưởng thảnh thơi theo phía sau cô, từng tiếng bước chân dội vào tai cô, giống như tiếng trống vang lên từ địa ngục.

Không được, cô không thể để anh cướp mất Tiểu Lạc, ai cũng không thể cướp con trai cô.

"Mẹ, là chú người ngoài hành tinh."

Tiểu Lạc phát hiện Tại Hưởng đang ở phía sau, hưng phấn nhảy khỏi lòng mẹ, muốn chạy tới bên thần tượng mà nó sùng bái.

Tú Anh vội vàng giữ chặt con:

"Không được, Tiểu Lạc, chúng ta đi!"

"Vì sao? Mẹ, con muốn chơi với chú."

"Không được!"

"Vì sao không được? Chú ơi, chú ơi!"

Tiểu Lạc khóc thét chói tai, tuy bé chỉ là một đứa trẻ, nhưng bé cũng cảm giác được sự dứt khoát khác thường của mẹ.

"Tiểu Lạc!"

Tại Hưởng nghe tiếng con kêu khóc, nhất thời đau lòng, anh đuổi theo, đoạt lấy đứa nhỏ trong tay Tú Anh.

Tiểu Lạc bổ nhào vào lòng anh:

"Chú ơi, vì sao mẹ không cho cháu chơi với chú vậy?"

"Bởi vì ta không phải chú của con." Tại Hưởng vuốt ve đầu con.

"Không phải chú, vậy chú là ai?" Tiểu Lạc khờ khạo hai mắt đẫm lệ.

"Ba là ba của con."

Trước mặt Tú Anh, Tại Hưởng trầm giọng tuyên bố với con. Anh không biết, lời này đối với cô mà nói, chẳng khác gì tiếng chuông báo tử.

Cô bất lực sững sờ tại chỗ, nhìn con trai vui vẻ nắm chặt tay Tại Hưởng, vừa cười lại nói, Tiểu Lạc vui đến phát điên, thần tượng mà nó sùng bái lại trở thành ba của nó, điều đó quả thực giống như một giấc mơ đẹp.

"Con chỉ biết, chỉ biết chú và ba nhất định có liên quan, chú với ba trong miêu tả của mẹ giống nhau như đúc, chú chính là ba cháu." Hai mắt Tiểu Lạc sáng lên, giống như những đốm sao nhỏ.

"Đúng vậy, ba là ba của con." Tại Hưởng trìu mến ôm con.

Không được như vậy, không được cướp đi Tiểu Lạc của cô, nó là bảo bối duy nhất của cô...

Tú Anh ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, đôi mắt cô đau đớn: "Tiểu Lạc, trở về đi con."

"Mẹ, là ba mà, là ba đó!" Tiểu Lạc không biết mẹ nó đang đau lòng, chỉ vui vẻ hét lớn về phía cô.

Rốt cuộc cô cũng không thể nhịn được mà túm chặt tay Tiểu Lạc:

"Đi với mẹ, Tiểu Lạc, chúng ta đi!"

"Không được, mẹ, con chơi với ba cơ..."

"Đi với mẹ!"

Hai người một lớn một nhỏ ra sức kéo nhau, đột nhiên một cú đấm bay tới mạnh mẽ đánh về phía Tại Hưởng, anh liền ngã xuống đất.

Người vừa đến là Chính Quốc, ở thời điểm nguy cấp anh tới giải nguy cho cô, cô như được lệnh đại xá, vội vàng ôm con rời đi.

...

"Không được! Mẹ, con muốn ở cùng ba, Tiểu Lạc muốn ba!"

"Anh ấy nói anh ấy muốn Tiểu Lạc, anh ấy muốn tranh quyền giám hộ Tiểu Lạc!"

Về nhà, Tú Anh thật vất vả dỗ con trai đang náo loạn trên giường, Chính Quốc truy hỏi chân tướng, cô càng nói càng kích động:

"Làm sao bây giờ? Chính Quốc, anh nói em nên làm gì bây giờ?"

"Tú Anh, em bình tĩnh một chút."

Chính Quốc giữ chặt bả vai cô, anh cúi đầu nhìn cô, thấy tóc tai cô bù xù, hai mắt vô thần, anh đau lòng:

"Em đừng như vậy, chuyện gì cũng sẽ có biện pháp giải quyết, không phải Kim Tại Hưởng muốn như thế nào thì như thế đó."

"Nhưng anh ấy đã lấy tóc Tiểu Lạc đi làm xét nghiệm ADN rồi, chỉ cần có kết quả, anh ấy sẽ đưa lên toà... Em biết Tại Hưởng có thể, anh ấy là Luật sư, nếu muốn quyền giám hộ Tiểu Lạc, em nhất định sẽ bị anh ấy đoạt con mất."

"Cho dù như vậy, còn có vị hôn thê kia của hắn thì sao, em nghĩ một thiên kim nhà giàu cao ngạo sẽ tình nguyện nuôi nấng con trai của người phụ nữ khác sao?"

"Nói không chừng cô ta sẽ?" Tú Anh bất an:

"Tại Hưởng nói cô ta là bác sĩ nhi khoa, rất thích trẻ con."

"Con cái nhà người ta thì không sao, nhưng con của người đàn ông của mình và một người phụ nữ khác thì rất khó nói." Chính Quốc khuyên Tú Anh:

"Tóm lại trước hết em không được tuyệt vọng, phải bình tĩnh suy nghĩ, nhất định sẽ có cách."

"Kỳ thật em đã nghĩ rồi." Tú Anh vuốt nhẹ mái tóc hỗn độn:

"Biện pháp duy nhất, chính là em đưa Tiểu Lạc rời khỏi thôn Hoa Điền."

"Em nói cái gì?" Chính Quốc khiếp sợ:

"Ý của em là muốn để Kim Tại Hưởng không tìm được hai người?"

"Phải, đây là biện pháp tốt nhất."

Vậy còn anh thì sao? Mẹ con họ rời khỏi thôn Hoa Điền, không phải anh cũng sẽ không được gặp họ sao? Không thể chăm sóc hai người, bảo anh làm sao có thể yên tâm đây?

"Không được, anh không tán thành."

"Chính Quốc..."

"Anh không thể để hai người rời khỏi tầm mắt của anh được!" Chính Quốc mạnh mẽ tuyên bố, anh đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng:

"Hơn nữa, nếu hai người rời khỏi thôn Hoa Điền, có thể đi đâu được? Tiểu Lạc có bệnh, em lại là phụ nữ chưa chồng phải chăm sóc mình lại còn thêm đứa con nhỏ bệnh tật, rất vất vả."

"Em không sợ vất vả, sáu năm qua em đã vất vả quen rồi."

"Nhưng anh lo!" Chính Quốc oán giận trừng mắt nhìn Tú Anh. "Mấy năm nay em đã đủ khó khăn rồi, anh không muốn em tiếp tục chịu khổ, anh, anh..." Anh mím môi, ngập ngừng một lát rồi liều lĩnh thổ lộ lòng mình:

"Anh muốn chăm sóc cho hai người!"

Tú Anh sửng sốt.

"Anh muốn chăm sóc hai mẹ con em." Chính Quốc kiên định lặp lại, trân trọng hôn lên trán Tú Anh:

"Gả cho anh đi, Tú Anh."

"Nhưng..." Tú Anh chần chừ, cô vẫn luôn coi anh là bạn tốt.

"Anh biết em chỉ coi anh là bạn bè." Chính Quốc mím môi tự giễu:

"Nhưng anh thích em, anh thích em lâu rồi, Tú Anh, anh sợ ngay cả bạn bè cũng không làm được, nên không dám thổ lộ với em, nhưng bây giờ..." Anh gãi gãi đầu, dáng vẻ có chút bất ngờ:

"Em cũng cần anh có phải không, nếu chúng ta kết hôn, Tiểu Lạc sẽ có ba, có một gia đình hoàn chỉnh, cho dù lên toà, quan toà cũng có khả năng phán em nhận quyền giám hộ, đúng không?"

Như thế, dù sao với gia đình có đủ ba mẹ cũng hơn mồ côi ba, việc tranh quyền giám hộ tạm thời cũng có lợi.

"Em không thể lợi dụng anh như vậy." Tú Anh buồn bã chau mày:

"Làm thế đối với anh rất không công bằng."

"Lợi dụng anh đi, Tú Anh." Chính Quốc thản nhiên mỉm cười ngây ngốc. Sự si tình quanh quẩn của anh vẫn không giải thoát được:

"Anh rất vui vì có thể giúp được em, mặc kệ ra sao. Chỉ cần em cần anh, Điền Chính Quốc anh nhất định không từ chối."

"Chính Quốc, anh..."

Tú Anh thương tiếc nhìn anh, quả thật những năm gần đây, tình cảm anh đối với cô sâu nặng như thế nào, sao cô có thể không nhìn thấy? Chỉ là trái tim cô không thể mở lòng được.

"Em không cần lập tức trả lời anh, hãy suy nghĩ thật kỹ, anh có thể chờ."

Nói xong, Chính Quốc giống như sợ cô cự tuyệt ngay lập tức, mà vội vàng xoay người bỏ chạy.

Tú Anh xuất thần ngồi yên tại chỗ, không để ý tới Tiểu Lạc đang trốn ở một bên ló đầu ra nhìn.

...

Không xong rồi, không chừng mẹ thật sự sẽ lấy anh Chính Quốc, còn ba thì làm sao bây giờ?

Tiểu Lạc nghe lén người lớn nói chuyện, vô cùng khẩn trương, bé không biết "quyền giám hộ" là gì, cũng không hiểu được cái gì gọi là "gia đình hoàn chỉnh", bé chỉ biết là nếu mẹ với anh Chính Quốc kết hôn, thì bé với ba nhất định sẽ bị chia rẽ.

Bé không cần, bé muốn có mẹ và ba, cả nhà cùng ở bên nhau.

Bé lấy đồng hồ ra xem, nghe nói là của ba để lại, là thông tin liên lạc, đáng tiếc bé nghiên cứu mấy ngày nay, vẫn không biết dùng như thế nào.

Nên hỏi ai đây? Tuyệt đối không thể hỏi mẹ, cũng không thể hỏi anh Chính Quốc, vậy... Đúng rồi, đến hỏi ông trưởng thôn, ông ấy là người có tiếng nói nhất thôn này, ông ấy nhất định biết chiếc máy liên lạc dùng như thế nào.

Vì thế, một mình Tiểu Lạc ngồi trên xe công đi đến văn phòng trưởng thôn, trưởng thôn đang bận rộn, căn bản không để ý tới bé, bé lưỡng lự đứng bên ngoài, lại không ngờ nghe được một tin tức tốt.

Có mấy người dân trong thôn muốn lái xe đưa hoa tặng Luật sư tiên sinh đến Đài Bắc, Tiểu Lạc biết "Luật sư tiên sinh" chính là người ba ngoài hành tinh của bé, nên bé đã quyết định lén lút đi theo họ.

Bé trốn trong xe, đường đi Đài Bắc gập ghềnh lắc lư khiến đầu bé rất choáng váng, bé bỗng muốn nôn, nhưng cũng rất dũng cảm chịu đựng, nhất định không kêu khổ, không từ bỏ.

Vài giờ sau, xe tải rốt cuộc cũng dừng lại, nhóm thôn dân dỡ hoa xuống, bé cũng chuồn xuống xe, ở lễ đường dự tính sẽ cử hành hôn lễ, bé nhìn thấy người lạ, liền túm tay áo hỏi đối phương:

"Chú ơi chú có biết ba ngoài hành tinh của Tiểu Lạc ở đâu không?"

"Tiểu quỷ, cháu từ đâu tới đây?" Một người không kiên nhẫn hỏi nó:

"Chỗ này rất bề bộn nhiều việc, cháu đi chỗ khác chơi đi."

Không hỏi được ba đang ở đâu, Tiểu Lạc có chút buồn bã, nhưng bé vẫn cố gắng phấn chấn tinh thần, bé tin rằng mình nhất định có thể tìm được ba, cuối cùng, bé gặp một người phụ nữ trung niên ăn vận sang trọng.

Bà chính là Phương Đức Dung, bà đang đặc biệt tranh thủ chút thời gian đến đây xem xét tình hình chuẩn bị hôn lễ, không ngờ lại bị một đứa trẻ kỳ quái quấn lấy.

"Người ngoài hành tinh gì? Cháu là con nhà nào? Ba mẹ cháu đâu?"

"Mẹ cháu không ở đây, cháu đang tìm ba ạ." Tiểu Lạc ngây thơ thật thà trả lời.

Phương Đức Dung chăm chú nhìn đứa nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy diện mạo đứa nhỏ này có chút quen thuộc:

"Mẹ cháu là ai?"

"Mẹ cháu tên Phác Tú Anh, bà có quen sao?"

Phác Tú Anh! Phương Đức Dung ngạc nhiên, là cô gái từng mê hoặc đầu óc con trai bà? Cách xa sáu năm, tại sao cô ta lại đột nhiên xuất hiện? Không phải là muốn phá hỏng hôn lễ của Tại Hưởng và Châu Hiền chứ?

Nghĩ đến đây, bà lấy lại vẻ mặt lạnh lùng đuổi Tiểu Lạc đi:

"Thằng bé này, cháu mau tránh ra! Nơi này không phải chỗ cháu nên đến."

"Nhưng cháu muốn tìm ba." Tiểu Lạc mếu máo, bộ dạng đáng thương này có phần làm cho người khác yêu thương.

Phương Đức Dung gần như mềm lòng, nhưng bà dằn lòng ép mình phải quyết tâm, rồi gọi bảo vệ đến:

"Đưa thằng bé này ra ngoài."

"Không đâu!" Tiểu Lạc giãy dụa: "Cháu muốn tìm ba, ba... Hu hu..."

Một cảm giác đau đớn từ bụng dội đến, bỗng dưng bé ôm bụng lăn lộn, ngồi quỳ gối xuống.

"Này, cháu bé, cháu làm sao vậy?"

"Cháu... rất khó chịu..." Bé hoa mắt choáng váng không thở nổi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Phương Đức Dung kinh sợ mở to mắt nhìn, một lúc lâu sau, bà mới quay ra hét to:

"Mau gọi xe đưa thằng bé này đi bệnh viện."

~~~

Ngoài cửa sổ, mưa phùn rơi rả rích.

Mưa phùn như tơ, như cây kim đâm xuống, đâm vào lòng Châu Hiền.

Cô tựa lưng vào cửa sổ, nhớ tới buổi tối hôm kia, vị hôn phu nói chuyện với cô.

"Anh có một đứa con trai, đã xét nghiệm ADN, xác thực đúng là con của anh."

"Là... con của Phác Tú Anh?"

"Phải, tối hôm đó em cũng đã gặp qua, thằng bé tên Tiểu Lạc, anh muốn tranh quyền giám hộ thằng bé."

Cô nhìn vẻ mặt phiền muộn của vị hôn phu, trong một đêm, mà cô lại cảm thấy anh đã trở nên xa lạ hơn:

"Anh muốn có thằng bé, đúng không?"

"Đúng, anh muốn có nó." Anh thẳng thắn thừa nhận, trừng mắt nhìn cô bằng loại ánh mắt gần như trách cứ:

"Em cũng biết đến sự tồn tại của Tú Anh, biết rõ quá khứ trước đây của anh và cô ấy, vì sao chưa bao giờ em nói cho anh biết?"

Cô làm sao có thể nói cho anh đây? Cô phải lấy dũng khí ở đâu đây? Nói cho anh, đồng nghĩa với việc mất đi anh!

Nhưng hiện tại, cũng không khác việc mất anh nhiều lắm, tuy anh vẫn biểu đạt anh bằng lòng muốn thành hôn cùng cô, nhưng cô biết, trái tim của anh, đã không còn hướng về cô nữa rồi...

Nước mắt bỗng dưng chảy ra bên khoé mắt Châu Hiền, cô lấy tay gạt đi, không chịu đối mặt với sự thật.

Tại Hưởng là của cô, chỉ cần cô chấp nhận Tiểu Lạc, Tại Hưởng sẽ ở lại bên cô, dù sao sáu năm trước, là cô cùng anh đi qua những ngày tháng đau khổ nhất.

Tại Hưởng yêu cô, cô cũng yêu Tại Hưởng, anh và cô sẽ kết hôn, ai cũng không ngăn cản được...

"Bác sĩ Bùi, bác sĩ Bùi!" Một y tá kêu to: "Có ca cần cấp cứu gấp!"

Châu Hiền lấy lại tinh thần, cô chớp mắt nuốt lệ vào lòng, vội vàng chạy tới phòng cấp cứu, vài cô y tá cùng bác sĩ thực tập vây quanh một bé trai, trong đó còn có một người, là mẹ chồng tương lai của cô.

"Châu Hiền, cháu mau cứu đứa nhỏ này đi!" Phương Đức Dung nhìn cô, vẻ mặt lo lắng:

"Nó vừa mới ở chỗ hôn lễ, bác đuổi nó đi ngay nhưng không biết tại sao, nó liền té xỉu, cháu mau nhìn xem sao lại thế này?"

"Vâng, để cháu xem xem, bác đừng lo lắng."

Cô an ủi Phương Đức Dung, chen lên để nhìn, thình lình phát hiện đứa bé nằm trên giường bệnh đúng là Tiểu Lạc.

Là con của Phác Tú Anh và Tại Hưởng.

Châu Hiền sững sờ tại chỗ, không nhúc nhích, bác sĩ thực tập báo cáo với cô số đo hô hấp của Tiểu Lạc và số liệu nhóm máu, cô ngoảnh mặt làm ngơ, mắt nhìn Tiểu Lạc dần dần mù mịt, trong đầu hiện lên một ý niệm đáng sợ.

Nếu đứa nhỏ này không còn, thì Tại Hưởng và người phụ nữ kia, sẽ không còn ràng buộc gì nữa, cô có thể hoàn hoàn toàn toàn độc chiếm Tại Hưởng.

Chỉ cần không còn đứa nhỏ này...

...

Tại Hưởng nhận được thông báo, anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện, Tiểu Lạc đang cấp cứu, nằm mê man trong phòng bệnh, mà mẹ của anh đang đứng ngoài cửa lo lắng nhìn xung quanh.

"Sao con lại tới đây?" Phương Đức Dung thấy anh, vẻ mặt bà vô cùng khiếp sợ:

"Ai nói cho con biết?"

"Là Châu Hiền." Tại Hưởng vội vàng đáp lại, thầm muốn lập tức chạy vào phòng bệnh xem con:

"Tiểu Lạc như thế nào rồi? Nó có khỏe không?"

"Con... biết đứa nhỏ kia?" Sắc mặt của Phương Đức Dung thay đổi:

"Nói vậy con đã gặp Phác Tú Anh?"

"Con đã gặp Tú Anh, con muốn giành lấy mọi thứ." Tại Hưởng thừa dịp tuyên bố với mẹ.

Bà sợ hãi, không thể tin được, nhìn bộ dạng con trai hốt hoảng, bà cảm thấy không ổn:

"Cho nên, con sẽ không phải... không được! Con không thể dây dưa với cô gái đó nữa, con cô ta thì sao, không liên quan đến con..."

"Ai nói không liên quan đến con? Tiểu Lạc cũng là con trai con!" Anh kích động gào lên khiến Phương Đức Dung sợ hãi.

"Nghe nói vì mẹ đuổi Tiểu Lạc đi, Tiểu Lạc mới bị phát bệnh." Tại Hưởng lớn tiếng chỉ trích mẹ:

"Mẹ có biết hay không, mẹ thiếu chút nữa đã hại chết cháu nội của mình?"

Là cháu nội bà? Đứa bé đang nằm trong phòng bệnh, đúng là cháu nội của bà? Phương Đức Dung hoảng sợ không nói gì.

Tại Hưởng không để ý tới mẹ mà đi vào phòng bệnh thăm con, vài giờ sau, Tú Anh cũng đến đây, thấy con trai nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, khiến hy vọng của cô sụp đổ.

"Tiểu Lạc, Tiểu Lạc." Cô đau lòng vỗ về khuôn mặt tái nhợt của con.

"Thằng bé không có việc gì, đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi." Tại Hưởng ở một bên chăm chú nhìn cô, giọng nói khàn khàn.

Động tác của Tú Anh ngừng lại, hít sâu một lần lại một lần, lòng vẫn ngập đầy oán giận, cô nhảy người lên, dồn ép Tại Hưởng:

"Vì sao lại như vậy? Tại sao Tiểu Lạc lại ở đây? Là anh thừa dịp tôi không chú ý rồi mang nó đi sao? Tại sao anh có thể làm như vậy?"

Tại Hưởng nhíu mày, cô không tìm hiểu rõ đã trách mắng làm anh hết chật vật lại ảo não:

"Ở trong lòng cô, tôi là người xấu xa như vậy sao? Không nói một tiếng liền bắt trộm Tiểu Lạc từ bên người cô?"

"Vậy anh nói đi, không phải anh, còn ai lại dẫn nó đến Đài Bắc?" Cô túm vạt áo của anh, đôi mắt lóe lên sự đau lòng:

"Anh có biết tôi không tìm thấy Tiểu Lạc đã lo lắng biết bao nhiêu không? Đã quá thời gian con phải tiêm thuốc, tôi sẽ lo lắng bao nhiêu không? Tôi sợ con một mình phát bệnh bên ngoài, sợ con cô đơn, không có ai giúp con tôi, tôi dường như đã nghe thấy tiếng thằng bé đang khóc, khóc gọi mẹ ơi, tôi biết nhất định nó rất sợ hãi... Vì sao anh muốn làm như vậy? Làm sao có thể mang con tôi đi như vậy? Tôi hận anh, Kim Tại Hưởng, tôi hận anh..."

Tú Anh nghẹn ngào, không thể ngừng lại, Tại Hưởng trìu mến nhìn cô, muốn ôm cô vào lòng, cô lại dùng sức đẩy anh ra.

"Không được đụng vào tôi, không cho phép anh chạm vào tôi!" Cô gần như mắc bệnh tâm thần mà kêu gào, muốn nới lỏng khoảng cách giữa hai người.

Tại Hưởng cắn răng, giờ khắc này hiếu kỳ nhìn cô, muốn hung hăng mắng cô một chút, lại muốn ôm chặt lấy cô, an ủi cô đừng khóc.

Bởi vì trái tim anh đau, rất đau...

"Phác Tú Anh, cô có biết cô rất đáng giận không?"

"Người đáng giận là anh, chính anh cướp con tôi!" Cô chỉ trích:

"Tôi sẽ không để cho anh được như ý nguyện, quyết không để anh cướp Tiểu Lạc đi mất."

"Phác Tú Anh..."

"Đừng cãi nhau nữa, hai người không được cãi nhau nữa."

Tiếng nói mỏng manh non nớt vang lên, lọt vào tai hai người đang tranh chấp, làm hai người đồng thời quay đầu nhìn Tiểu Lạc đang trên giường bệnh.

Không biết thằng bé đã tỉnh lại khi nào, chỉ thấy bé ngồi trên giường bệnh, tủi thân khóc.

"Tiểu Lạc, con tỉnh rồi!" Tú Anh chạy về phía con:

"Con có khỏe không? Có đau không? Nói cho mẹ biết, con có chỗ nào không thoải mái không?" Cô kích động nhìn con từ trên xuống dưới.

Tiểu Lạc lại lãnh đạm đẩy cô ra: "Con muốn ba cơ."

"Cái gì?" Cô sửng sốt: "Tiểu Lạc, con nói cái gì?"

"Con muốn ba!" Tiểu Lạc kêu khóc:

"Mẹ rất xấu, mẹ không cho con và ba ở chung với nhau, mẹ chỉ muốn chia rẽ chúng con, mẹ là người xấu, Tiểu Lạc ghét mẹ nhất!"

Tiểu Lạc... ghét cô nhất?

Tú Anh chấn động, đứa con cô thương yêu nhất, tình nguyện muốn ba, chứ không cần người mẹ như cô?

Cô đứng yên tại đó, đôi mắt đau đớn, cô rất muốn khóc, nhưng nước mắt đã khô cạn, cổ họng lại chua xót, không thể nói được lời nào.

Cô nhớ tới năm đó, cô làm sao có thể chịu đựng được đau đớn lớn như vậy để sinh Tiểu Lạc, mà từ khi con sinh ra, nó đã nhỏ gầy, suy yếu, làm cô sợ vô cùng, sợ mình không thể bảo vệ được đứa nhỏ này.

Những năm gần đây, cô lúc nào cũng không dám lơi lỏng, sợ mình sơ sẩy một cái, lại hại đứa nhỏ phải chịu khổ, con sinh bệnh, cô cõng con đi bệnh viện, con phát sốt, cô thức trắng đêm không ngủ để chăm sóc con.

Cô yêu đứa nhỏ này, rất yêu rất yêu, chỉ cần nhìn thấy con tươi cười ngây thơ chất phác đáng yêu, cô liền cảm thấy cuộc đời mình tràn ngập màu sắc rực rỡ, con là bảo bối, là hy vọng sống của cô.

"Tiểu Lạc..." Cô run run vươn hai tay về phía con.

"Mẹ xấu lắm, vì sao mẹ không cho Tiểu Lạc ở cạnh ba? Con ghét mẹ, ghét mẹ nhất!"

Không nắm được tay con, tay cô khựng lại giữa không trung, cô suy sụp cúi đầu.

Lòng cô tan nát.

Tú Anh đứng ngoài hành lang, nhìn cô cuộn mình, khuôn mặt chôn vào hai đầu gối.

Có lẽ cô đang khóc, nhưng anh biết, cô sẽ không để cho anh thấy.

Tiểu Lạc xa lánh, làm cô chịu đả kích rất lớn, anh chưa từng thấy vẻ mặt tuyệt vọng như thế của cô.

Tại Hưởng ngóng nhìn Tú Anh, phát hiện hận ý mình đối với cô, giờ phút này, đều tan biến. Anh thầm nghĩ muốn bảo vệ người phụ nữ thương tâm tiều tụy này, anh thầm nghĩ sẽ làm nụ cười lại xuất hiện trên môi cô.

Anh lặng lẽ đi tới văn phòng của Châu Hiền, gõ cửa.

Châu Hiền mời anh vào, giống như sớm đoán được anh sẽ đến, vẻ mặt không hiện chút kinh ngạc nào:

"Ngồi đi, em chờ anh lâu rồi."

Cô pha cho anh một ly cà phê.

Anh nhận cà phê: "Cảm ơn em đã cứu Tiểu Lạc."

"Nên mà, vì em là bác sĩ." Cô nhẹ giọng cười.

Anh không nói gì mà chỉ nhìn cô, trong dáng vẻ tươi cười của cô, anh nhìn thấy một chút miễn cưỡng.

Cô biết đã bị anh nhìn thấu, cũng không hề làm bộ nữa, chua xót mím môi:

"Kỳ thật trong phút chốc, em muốn trừ khử đứa nhỏ kia để nó không còn tồn tại."

Tại Hưởng chấn động, bàn tay nắm lại thật chặt.

"Em thực đáng sợ, đúng không?" Châu Hiền cười khổ:

"Đến em nghĩ lại cũng cảm thấy thật khó tin, làm sao lúc ấy em lại có thể có suy nghĩ như vậy trong đầu chứ? Căn bản đã hoàn toàn mất đi tư cách làm một bác sĩ."

Tại Hưởng không trách cứ cô, anh đoán được vì sao Châu Hiền lại có suy nghĩ này trong đầu, anh chỉ cảm thấy thật có lỗi:

"Đều là anh không tốt, thực xin lỗi."

"Vì sao anh lại xin lỗi?"

"Bởi vì..." Ạnh hít sâu, nhắm chặt mắt: "Anh muốn hủy bỏ hôn ước của chúng ta."

"Em biết, em sớm đoán được." Châu Hiền run giọng nói nhỏ, cười không tự nhiên:

"Em biết nếu anh khôi phục trí nhớ, nhất định anh sẽ lựa chọn rời khỏi em, anh cho là mấy năm nay, vì sao em lại kéo dài hôn lễ của chúng ta? Vì em sợ ngày này sẽ đến."

"Hoá ra em cũng vậy?" Tại Hưởng kinh ngạc.

"Có một số việc là do số mệnh, muốn trốn cũng không trốn được." Châu Hiền buồn bã. "Giống như có ngày anh phải đối mặt với quá khứ đã quên, em cũng phải trả giá vì đã lừa gạt anh." Cô thở sâu, đi về phía Tại Hưởng. Nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực anh:

"Ôm em một lần đi, Tại Hưởng, đây là lần cuối cùng."

Hai người trong bóng đêm ảm đạm, ôm lấy nhau không nói gì.

...

Sau khi cùng vị hôn thê giải quyết mọi chuyện, Tại Hưởng lại trở về phòng bệnh của con, Tú Anh vẫn cô đơn ngồi ngoài cửa, anh liếc mắt nhìn cô một cái, rồi lẳng lặng đi vào phòng bệnh.

Tiểu Lạc ngủ không ngon giấc, mi mắt nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn thì thào. Sau đó, nó sợ hãi bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

"Sao vậy con?" Tại Hưởng cầm bàn tay nhỏ bé của nó.

"Ba ơi, Ba ơi." Tiểu Lạc giống như muốn tìm sự an ủi, cứ gắt gao nắm chặt tay anh:

"Mẹ đâu ạ?"

"Mẹ con đi rồi." Tại Hưởng cố ý nói.

"Đi rồi?" Tiểu Lạc ngây người:

"Đi đâu ạ?"

"Tiểu Lạc không phải nói muốn ba, ghét mẹ rồi sao? Nên mẹ con đi rồi, sẽ không đến đây làm con buồn nữa."

"Không phải, không phải vậy..." Tiểu Lạc đột nhiên hét lớn:

"Tiểu Lạc không muốn đuổi mẹ đi đâu."

"Nhưng mẹ nghe con nói con ghét mẹ, nên đau lòng bỏ đi mất rồi."

"Làm sao bây giờ? Ba ơi, Tiểu Lạc phải làm sao bây giờ?"

"Ba cũng không biết." Tại Hưởng làm bộ không có biện pháp.

Tiểu Lạc nóng nảy, bất chấp thân thể mình còn không thoải mái, mà giãy dụa muốn xuống giường:

"Con muốn đi tìm mẹ về!"

"Không được, bây giờ con còn đang truyền nước biển, không thể làm loạn." Tại Hưởng ngăn cản con.

"Bỏ con ra, con muốn đi tìm mẹ!" Tiểu Lạc sợ hãi gào to, sợ từ nay trở đi mình thật sự mất mẹ:

"Mẹ, mẹ ơi! Là Tiểu Lạc không ngoan, mẹ đừng tức giận, đừng bỏ con lại!"

"Sao lại thế này?" Tú Anh nghe thấy trong phòng bệnh ồn ào, sợ hãi chạy vào:

"Tiểu Lạc, con không thoải mái sao? Con không sao chứ?"

"Mẹ!"

Tiểu Lạc nhìn thấy cô, thở mạnh một hơi, cả người bổ nhào vào lòng cô, kêu khóc nức nở:

"Mẹ không được tức giận, là con... là Tiểu Lạc không ngoan, con xin lỗi mẹ, mẹ không... không được bỏ con lại."

Bé khóc thút thít nghẹn ngào, mỗi một câu đều làm lòng Tú Anh co rút đau đớn.

Cô ôm chặt con, trấn an bé:

"Ai nói mẹ muốn bỏ con lại chứ? Sao mẹ có thể bỏ Tiểu Lạc được chứ? Mẹ không đi đâu, mẹ ở đây, con đừng khóc, Tiểu Lạc, ngoan, đừng khóc."

"Mẹ." Tiểu Lạc vẫn tiếp tục khóc.

Tại Hưởng ở một bên xem hai mẹ con ôm nhau, anh mỉm cười:

"Người Tiểu Lạc yêu nhất, thật ra vẫn là mẹ, đúng không?"

"Vâng ạ." Tiểu Lạc nghẹn ngào gật đầu, đưa tay gạt nước mắt: "Con yêu mẹ nhất."

"Mẹ mới là quan trọng nhất, đúng không?" Tại Hưởng lại hỏi.

"Vâng, nhưng mà..." Bé cũng muốn ba nữa! Vì sao lại không thể vừa yêu mẹ, cũng vừa có ba? Nhất định chỉ có thể chọn một người thôi sao?

Tiểu Lạc ngẩng đầu nhìn ba, miệng mếu khóc.

"Ba biết, Tiểu Lạc muốn mẹ, cũng muốn ba." Tại Hưởng hiểu được tâm tư của con, nghiêng người về phía trước, đưa tay đùa giỡn véo hai má trắng nõn của con trai:

"Như vậy đi, sau này ba người chúng ta cùng ở bên nhau, được không?"

Đôi mắt Tiểu Lạc sáng lên, khóe mắt còn vương nước mắt, môi đã cười:

"Thật sự có thể ạ? Tiểu Lạc thật sự có thể ở cùng với cả ba lẫn mẹ sao?"

"Chỉ cần mẹ con đồng ý là có thể." Tại Hưởng chỉ tay về phía Tú Anh.

Cô chạm phải cái nhìn sâu sắc của anh, giật mình nhưng cũng không nói gì.

...

"Gả cho anh, Tú Anh, chúng ta kết hôn đi, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất."

Tiểu Lạc lại lần nữa đi vào giấc ngủ, Tại Hưởng lôi kéo Tú Anh ra hành lang để "đàm phán".

"Em cũng hy vọng Tiểu Lạc có một gia đình đầy đủ, đúng không? Nó tha thiết muốn có ba, cũng cần có mẹ, chỉ cần chúng ta kết hôn, là có thể thực hiện được nguyện vọng của thằng bé."

"Vậy... Bùi Châu Hiền thì tính sao bây giờ?" Tú Anh chần chờ:

"Không phải anh muốn kết hôn với cô ấy sao?"

"Anh đã hủy bỏ hôn ước với cô ấy, cô ấy cũng đã đồng ý."

"Anh..." Cô chau mi.

Anh chặn lời trước khi cô cự tuyệt, cảnh cáo:

"Em đừng nghĩ mình còn có thể cự tuyệt anh, chẳng lẽ em thật sự hy vọng chúng ta cãi nhau trên toà án tranh quyền giám hộ con sao?"

Cô rùng mình, trả lời anh với giọng điệu không hề vui vẻ:

"Tôi đây cũng không nhất định phải kết hôn với anh, lúc trước Chính Quốc cũng đã cầu hôn tôi..."

"Em nói cái gì? Em dám lấy người đàn ông khác?" Tại Hưởng đột nhiên nắm chặt bả vai cô, tức giận đến phát điên:

"Em nghe đây, anh sẽ không cho phép, em và Tiểu Lạc đều thuộc về anh, dù là kẻ nào anh cũng sẽ không cho phép!"

Sáu năm trước, Tú Anh rời khỏi anh, cô tình nguyện lựa chọn Điền Chính Quốc, sáu năm sau, chẳng lẽ lại tái diễn sự việc?

Không được! Anh không cho phép, tuyệt đối không cho phép!

"Nói đồng ý, em chỉ có đáp án này!" Anh ra lệnh.

Người đàn ông này sao lại bá đạo vậy?

Tú Anh ấm ức cắn môi. Cô thực không hiểu, anh rõ ràng hận cô, vì sao còn kiên trì muốn lấy cô? Anh nghĩ một đôi nam nữ không yêu nhau mà kết hôn sẽ có hạnh phúc sao?

"Tôi biết, anh muốn trừng phạt tôi, đúng không?"

Cô đau thương nhìn anh, cho rằng mình đã tìm được lời giải, làm tâm trạng rơi xuống mức thấp nhất:

"Tùy anh muốn làm gì cũng được, tôi không quan tâm, mọi chuyện đều không quan trọng."

Cô lại cho rằng bởi vì anh muốn trừng phạt cô, mới kiên quyết muốn kết hôn với cô.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro