chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau đó, hắn đột nhiên gọi điện cho Jungkook.

"Jungkook, tôi có chuyện này muốn nhờ em." Taehyung mở camera sau, quay thẳng vào bóng lưng nhóc Taehoon đang ngồi xem phim hoạt hình.

"Chuyện gì vậy? A, Taehoon sao vẫn còn mặc đồng phục ở trường? Giờ cũng sắp sáu giờ chiều rồi mà. Đã ăn tối chưa?" Jungkook không để người kia kịp nói, chỉ chăm chăm vào cái đầu màu đen vừa lắc lư vừa xoay lại khi nghe thấy giọng mình.

"Chú Jungkook!" Nhóc con nhào vào lòng Taehyung, nhìn vào gương mặt của cậu trong màn hình điện thoại rồi cười toe toét. Còn Taehyung vừa kịp đỡ lấy nhóc, tay vừa bấm vào nút chuyển camera. Bây giờ Jungkook vừa đủ nhìn thấy hai ba con ngồi cùng nhau trên ghế sofa.

"Hửm?" Cậu cười nhẹ, đáp lại lời gọi.

"Chú chú! Bố Kim sắp phải đi làm việc ở một chỗ xa ơi là xa, nên con không có ai trông hết. Bác Namjoon gần đây có nhiều ơi là nhiều công việc, bác SeokJin cũng phải đi đến nhà hàng gì đó để làm việc mất rồi. Con và anh Taejin có thể đến nhà chú ở vài ngày được không ạ?" Taehoon nói cho Jungkook nghe chuyện chính, hết câu còn nở nụ cười hình hộp. Nhằm mục đích lấy lòng.

"Hm... Nếu chú cũng bận việc thì sao đây?" Cậu vờ cau mày, bộ dạng khó xử làm Taehoon bắt đầu cảm thấy bối rối.

"Ơ... Nhưng.... Vậy con... Hic, bố ơi." Nhóc con bắt đầu mếu máo, kéo kéo cổ áo của Taehyung.

"Được rồi được rồi, chú rảnh mà. Taehoon đừng khóc nha." Jungkook cười triều mến.

Taehoon ngay lập tức cười híp mắt, Taehyung nhìn một lớn một nhỏ nói chuyện với nhau cách một cái điện thoại, chỉ cười ôn nhu để hai người nhớ đến sự hiện diện của mình.

"Anh Taehyung đi công tác ở đâu vậy? Khi nào thì đi? Taehoon và Taejin sẽ ở nhà tôi trong mấy ngày? Có đem theo thuốc dạ dày chưa? Anh có đem theo thuốc dị ứng chưa đó? À anh còn bị mề đay nữa..." Jungkook bật cả người dậy, mở máy tính ra gõ lạch cạch như đang tìm gì đó, vì trước đó cậu đã nghe SeokJin nói sơ qua về vài loại bệnh và bệnh dị ứng của hắn, nên chẳng bao lâu đã liệt kê xong.

"Tôi đi công tác ở Los Angeles, khoảng sáu giờ sáng mai là sẽ bay, tôi đi lần này có lẽ là khoảng hai tuần, hợp đồng này khá quan trọng. Thuốc thì tôi có bảo thư ký Yang sắp xếp riêng vào một hộp chuyên dụng rồi, em không cần lo đâu." Taehyung chăm chú trả lời từng câu hỏi.

"Ừm, nhớ chú ý sức khỏe, còn Taehoon và Taejin thì để tôi qua đón luôn bây giờ. Để sáng sớm hai nhóc con được ngủ đủ giấc đi." Cậu nhìn vào đồng hồ treo tường rồi đề nghị.

"Không, em ở yên đó đi. Tôi sẽ đưa hai nhóc đến nhà em ngay." Hắn lập tức bãi bỏ ý định kia của cậu.

_ _ _

Một lớn hai nhỏ đứng trong căn biệt thự lớn kiểm tra các vật dụng cần mang theo, đến khi xong rồi mới mang giày bước ra ngoài.

Hôm nay vẫn như mọi khi, Taehyung mặc áo len cổ lọ màu đen, bên ngoài là áo măng tô màu nâu, quần tây đen cùng với giày cũng đen nốt. Lúc nào ưu tiên của hắn cũng là áo măng tô, vì vậy vẫn hay bị các nhân viên trong công ty gọi bằng biệt danh Chúa Tể Thời Trang.

Taehoon hôm nay mặc áo len dày và quần jean dài, mang theo đôi giày thể thao cỡ nhỏ. Khác hoàn toàn so với bố, nhóc có làn da trắng mịn, tóc nâu hơi xoăn, nếu Taehyung là Kim tổng mặt lạnh thì cậu nhóc lại là tiểu tiên tử họ Kim đáng yêu. Điều đó chứng tỏ gen của mẹ nhóc trội đến mức nào.

Taejin lại khác một trời một vực với Bố Ba nhà nhóc, khi Namjoon ngọt ngào hậu đậu, SeokJin nhí nhảnh hay cười thì nhóc lại là 'Kim Taejin mặt không lạnh không mang họ Kim'. Vì thường xuyên gặp mặt Taehyung, lại được Min giáo sư dạy dỗ nên nhóc con bị nhiễm sự lạnh lùng và ít nói của hai người kia. Phong cách ăn mặc cũng chẳng khác Taehyung là mấy, sơ mi dài tay, quần jean xanh đậm, áo măng tô đen.

Cả ba cùng lên xe, cũng cùng lúc thở mạnh vì khí lạnh bên ngoài. Trời đã vào đông rồi, vì đang là tuyết đầu mùa nên mây đen bu kín bầu trời không một kẽ hở. Tóc của Taehyung cũng vướng phải vài hạt tuyết.

"Hai đứa chuẩn bị chưa? Nhớ cài dây an toàn." Hắn hỏi lại lần cuối trước khi phóng xe đi.

"Xong rồi ạ." Cả Taehoon và Taejin cùng đáp.

_ _ _

Cốc cốc cốc

"Jungkook?" Hắn gọi Jungkook, tay cũng vừa lúc gõ cửa thêm hai lần nữa.

Cạch

"Chú Jungkook!" Taehoon vẫn linh hoạt như mọi ngày, nhìn thấy Jungkook trong bộ pyjama màu xám liền chạy đến ôm lấy cậu.

"Chú Jungkook." Taejin đương nhiên vẫn điềm đạm hơn, biết tiết chế cảm xúc nên chỉ cúi người chào cậu.

"Phiền em trông hai đứa nhóc này hai tuần, tôi sẽ cố gắng hoàn thành công việc sớm." để về với em.

Bốn từ kia đương nhiên hắn chẳng dám nói đâu, ngại chết hắn cho xem.

"Tôi biết rồi, mà anh sao không đội mũ len? Tuyết rơi hết xuống đầu rồi này." Jungkook vừa nhìn lên mái đầu đen tuyền có chút trắng xóa kia liền cau mày, môi cũng vô thức mím lại chứng tỏ cậu đang không vui.

Taehyung cũng bất giác cúi đầu xuống, liền nhận được cái chạm nhẹ từ đôi bàn tay trắng mềm kia. Hắn chỉ yên lặng để cậu 'dọn' tuyết trên tóc giúp mình. Dù trước giờ hắn là kiểu người ghét bị người khác chạm vào tóc, hẳn là hôm nay đã có một ngoại lệ rồi...

"Do tôi đi gấp quá, sợ em đợi lâu." Hắn đứng ngốc ra, đưa tay gãi đầu rồi giải thích.

Jungkook phì cười, cũng không 'hỏi tội' hắn nữa. Kéo vali của hai đứa nhóc vào nhà rồi nhìn hắn, nhắc nhở.

"Được rồi, anh về nhà đi. Đứng ngoài trời tuyết lâu sẽ bị cảm, tạm biệt nhé." Cậu vẫy tay chào tạm biệt hắn, sau đó đóng cửa lại rồi chạy đến bên cạnh hai đứa nhỏ kia.

Taehyung ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng trở lại xe, nhưng không đi ngay mà gục đầu xuống vô lăng, vành tai bắt đầu hơi đỏ lên.

Trong đầu hắn bây giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ là 'Jungkook đáng yêu' mà thôi, không hề nhớ đến chuyến bay sang Los Angeles kia. Đến tận 15 phút sau hắn mới bình tĩnh lại, lái xe trở về biệt thự Kim gia.

_ _ _

Taehyung đậu xe xong mới định bước vào nhà, nhưng chợt nhận ra cửa nhà đã được mở khóa rồi, mà ngoài hắn, Namjoon, SeokJin và ba mẹ Kim ra thì có còn ai có mã vân tay nữa đâu?

Nghĩ đến đây hắn liền thả lỏng dây thần kinh đang căng chặt, bước vào nhà không chút do dự.

"Taehyungie của mẹ." Bà Kim ngồi trên ghế sofa lớn giữa nhà, vừa quay đầu lại đã mừng rỡ thấy hắn đứng trước cửa.

"Mẹ về sớm vậy? Con nghĩ ba mẹ sẽ đi cả một tuần." Taehyung cũng nhìn sang người bố đang uống cà phê ở bên cạnh.

"Do mẹ con nằng nặc đòi về sớm đấy, còn bảo là tìm được cho ba chàng dâu út đảm đang rồi." Ba Kim nhún vai.

"Chàng dâu út?" Hắn nghe xong thì sắc mặt lập tức biến đổi.

"Taehyungie bình tĩnh đi con, Taehoonie không thích có mẹ chứ gì? Vậy thì ta sẽ tìm cho Hoonie một người ba tốt!" Mẹ Kim quả quyết, ngọn lửa quyết tâm hừng hực nổi lên trong mắt bà.

"Mẹ à, con không--..." Taehyung mệt mỏi ngồi xuống sofa, mắt lim dim định ngủ.

"Không nhưng nhị gì hết, con sắp đi công tác đúng không? Khi nào về thì qua gặp mặt đi, đứa trẻ đó là con của bạn mẹ. Vô cùng tuấn mỹ, hiện đang có một tiệm cà phê riêng, tính tình tốt, rất khả quan." Mẹ Kim nhìn đồng hồ treo tường, sau đó xoa xoa đầu hắn.

"Con còn chẳng biết người ta tên gì, con không gặp."

"Đối tượng lần này là Jeon Jungkook, chỉ là xem mắt thôi, mẹ có ép con cưới đâu." Mẹ Kim tinh nghịch nháy mắt.

Nghe tên người kia xong, Taehyung liền bật dậy, cả việc hệ trọng là đi ngủ cũng quên béng mất.

_ _ _

🦉 : đây gọi là duyên phận đó 💕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro