Chương 8 : Cố nhịn nhé, em yêu, cố thêm chút !!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chính Quốc, thay ca." Lục Trạch Nguyên mỉm cười gõ cửa phòng Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc ngơ ngác ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ. Cậu dụi mắt, nhìn đồng hồ báo thức trên bàn mới phát hiện ra là đã 8 giờ sáng. Cậu đã trực ca đêm hai ngày liên tiếp, bây giờ đã rất mệt rồi.

"Mau về nghỉ ngơi đi, tối nay tôi trực." Lục Trạch Nguyên vỗ vỗ đầu Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc xoa xoa chân mày đứng dậy, cởi áo blouse ra treo vào tủ rồi chỉnh lại cúc áo sơ mi.

"Vậy tôi đi trước, tối nay phiền anh." Điền Chính Quốc gật gật đầu.

Hôm nay cũng không có nhiều việc phát sinh lắm nên Điền Chính Quốc đã ngủ được một giờ. Nhưng một giờ này ngủ cũng không yên lắm, vì Kim Thái Hanh luôn xuất hiện trong mộng. Điền Chính Quốc cảm thấy phiền thực sự, cậu đã cố ý không nghĩ tới Kim Thái Hanh rồi, vậy mà Kim Thái Hanh cứ chạy tới trong giấc mơ của cậu. Trong mộng, anh vẫn là dáng vẻ cực kỳ chắc chắn, cuối cùng ánh mắt còn lạnh lùng nhìn cậu dưới mũ quân trang.

Điền Chính Quốc khởi động xe, nhấn ga và hòa vào dòng xe cộ.

Căn nhà là do Điền gia cùng Kim gia chọn. Hôm thanh toán tiền, Điền Chính Quốc có đi nhưng Kim Thái Hanh thì không. Điền Chính Quốc là người đầu tiên xem toàn bộ ngôi nhà. Đó là một biệt thự loại nhỏ, không quá rộng cũng không quá nhỏ, vừa đủ cho hai người họ sống chung. Tuy nói là tài sản chung nhưng Điền Chính Quốc chưa bao giờ coi nó là nhà, chỉ coi như một chỗ ngủ. Cậu và Kim Thái Hanh đều quá bận, hai người ai cũng đi sớm về muộn, thậm chí có khi còn không về nhà. Một người ngủ gục trên bàn ở bệnh viện, một người thì dựa vào ghế dựa ở văn phòng trong quân doanh, rất ít khi cùng ở nhà.

Nhưng hôm nay đúng là trùng hợp.

Điền Chính Quốc vừa lái chiếc Audi của mình vào ga ra thì xe việt dã của Kim Thái Hanh cũng xuất hiện ở cửa ga ra rồi. Anh lái xe ổn định tới chỗ đỗ xe bên cạnh Điền Chính Quốc , tắt máy xong vẫn ngồi nguyên trên ghế lái. Cửa sổ bên ghế phụ không đóng, Kim Thái Hanh mặc quân phục ngồi trên ghế lái quay sang nhìn Điền Chính Quốc trong xe Audi. Xe việt dã của anh cao hơn, Điền Chính Quốc phải hơi ngẩng lên mới trông thấy được Kim Thái Hanh. Cậu đang mệt, chẳng muốn chơi cái trò trẻ con này với Kim Thái Hanh làm gì nên đóng luôn cửa sổ xe, rút chìa khoá rồi đi luôn.

Động tác của Kim Thái Hanh cũng không chậm, anh mở cửa, đi vài bước theo Điền Chính Quốc lên lầu, không nói một lời, chỉ mím môi đi theo.

Điền Chính Quốc không thèm nói chuyện với anh, chỉ thay giày rồi vào phòng ngủ. Kim Thái Hanh cũng không đi theo, anh đứng trong phòng khách cởi áo khoác quân trang. Điền Chính Quốc liếc anh, dáng người anh rất đẹp, rồi cậu chợt khinh bỉ hành vi này của mình, thở phì phì đóng cửa lại. Tới khi nằm trên giường mình, chẳng hiểu sao cậu thấy rất an tâm, không bao lâu đã ngủ mất.

Là vì biết Kim Thái Hanh cũng ở đây sao? Trước khi ngủ, Điền Chính Quốc mơ màng nghĩ.

Lúc tỉnh lại thì đã chạng vạng, Điền Chính Quốc cố gắng ngồi dậy khỏi giường. Rèm cửa không đóng, có thể nhìn thấy rõ ràng bầu trời màu cam bên ngoài, ánh chiều tà bao trùm con đường nhựa, những chiếc lá xanh xinh đẹp đung đưa theo gió. Một chùm ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào mắt trái Điền Chính Quốc khiến cậu không mở được mắt, Điền Chính Quốc giơ tay che ánh sáng rồi lảo đảo muốn vào bếp kiếm chút gì ăn. Vừa bước ra cửa đã thấy mùi thơm phức, Điền Chính Quốc đứng ở cửa, nhìn Kim Thái Hanh đang bưng bát canh ra đặt trên bàn cơm. Kim Thái Hanh cũng thấy Điền Chính Quốc đang đứng ở cửa phòng ngủ, anh ngẩng đầu nói: "Tỉnh rồi à? Xuống ăn cơm thôi."

Điền Chính Quốc xoa bụng, không định từ chối ý tốt của Kim Thái Hanh. Dù sao cậu cũng đói rồi, hơn nữa đây là lần đầu tiên họ chạm mặt nhau từ khi Kim Thái Hanh xuất viện mà.

Trên bàn có ba món một canh, rất phong phú. Kim Thái Hanh ngồi bên bàn, bàn tay to cầm bát xới cơm rồi để tới trước mặt Điền Chính Quốc, nói với cậu bằng ngữ khí không cho từ chối: "Ăn hết bát này đi."

Với Điền Chính Quốc, lượng cơm này có hơi nhiều. Vì đặc thù công việc nên Điền Chính Quốc luôn cố gắng ăn trong thời gian ngắn nhất, dần dà mỗi bữa cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Lần trước khi ăn cơm cùng cậu ở bệnh viện, Kim Thái Hanh đã phát hiện Điền Chính Quốc ăn cơm rất vội vàng, sức ăn chỉ bằng một nửa nam giới bình thường. Nhìn tay chân gầy gầy của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh rất đau lòng, nhất định phải ép cậu ăn thêm một chút.

Điền Chính Quốc im lặng vài giây, nhìn cơm trong bát rồi cầm đũa lên muốn xới bớt ra, nhưng lại bị Kim Thái Hanh dùng đũa ngăn lại. Điền Chính Quốc im lặng ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra chút khẩn cầu nhưng lại bị Kim Thái Hanh từ chối: "Không được, em phải ăn hết đi."

"Em muốn khoẻ mạnh làm việc thì phải sửa lại tật xấu nghỉ ngơi và ăn uống không điều độ đi."

Điền Chính Quốc đang đút cơm vào miệng, nghe Kim Thái Hanh nói bỗng nghẹn, ho khan một chút rồi mới phản bác: "Đó là chuyện bắt buộc mà, có cách nào đâu, anh quản nhiều vậy."

"Ừ." Kim Thái Hanh gắp đồ ăn vào bát Điền Chính Quốc, "Thích em nên mới quản nhiều đó."

Điền Chính Quốc vừa nghe đã nghẹn còn hơn trước, mặt cũng nhanh chóng đỏ bừng lên. Cậu cúi đầu và cơm, không để ý đến Kim Thái Hanh nữa.

Hâm à, sao lại thổ lộ trên bàn ăn vậy chứ.

Dường như nghe thấy lời trong lòng Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh dừng lại chút rồi bình tĩnh nói tiếp: "Có thể là vì quá thích nên mới không nhịn được nói ra, lần sau anh sẽ chọn thời điểm."

Điền Chính Quốc cảm thấy mình sắp bị sặc chết rồi.

Không ngờ Kim Thái Hanh nấu ăn cũng khá ngon, Điền Chính Quốc ăn hết bát cơm kia mà cũng chỉ thấy hơi no thôi chứ không no căng như tưởng tượng. Có lẽ là do cắn người miệng mềm nên Điền Chính Quốc ngại không muốn để Kim Thái Hanh rửa bát nữa. Ban đầu Kim Thái Hanh không đồng ý, mãi tới khi Điền Chính Quốc lại bắt đầu nổi cáu đuổi Kim Thái Hanh ra phòng khách, bảo anh đừng có phiền, Kim Thái Hanh mới bằng lòng ra ngoài.

Cũng may bát đũa không nhiều lắm, chỉ một lát là Điền Chính Quốc rửa xong rồi. Nhưng cậu cứ cảm thấy càng lúc càng nóng, nóng đến mức không bình thường, dạo này thời tiết nóng vậy sao? Điền Chính Quốc tháo găng tay cao su ra treo lên, lúc quay lại đột nhiên cứng người.

Một làn sóng nhiệt bắt đầu lan từ tuyến thể đến khắp nơi trong cơ thể. Điền Chính Quốc cảm thấy nhiệt độ cơ thể đang tăng lên nhanh chóng, và cơ thể dường như đang tan chảy.

Hình như cậu phát tình rồi.

Điền Chính Quốc đột nhiên mở cửa phòng bếp, bắt đầu thở hổn hển. Kim Thái Hanh đang ngồi trên sofa, nghi hoặc nhìn làn da đang đỏ lên của Điền Chính Quốc rồi gọi cậu: "Chính Quốc...."

Anh còn chưa nói xong, Điền Chính Quốc đã chạy lên lầu hai, đóng cửa lại.

Hai chân Điền Chính Quốc nhũn ra, cậu không đứng thẳng lên được, chỉ dựa vào cửa thở dốc. Hơi nóng từ từ bò lên cổ, cậu ngẩng đầu, cảm thấy từng tấc da thịt của mình đều đang muốn được ôm hôn cùng vuốt ve. Đầu vú không khỏi sưng lên, cọ xát vào áo sơ mi mỏng nhẹ, ngứa đến phát đau. Dương vật trong quần nhanh chóng cương cứng, cơn ngứa ngáy từ xương cụt bò lên eo, rồi đến xương bướm, cuối cùng chạm đến môi. Điền Chính Quốc cảm thấy mình bắt đầu toát mồ hôi, cậu cắn môi, bắt đầu rên rỉ. Trong lúc vẫn còn chút lý trí, cậu loạng choạng mở ngăn kéo ra lấy thuốc ức chế, nhưng ngăn kéo lại trống rỗng.

Ánh mắt Điền Chính Quốc bắt đầu mơ hồ, cậu nhớ là còn một ống nữa mà. A, nhưng đã dùng hôm đến bệnh viện làm giải phẫu rồi... Chết thật, toàn thân Điền Chính Quốc trượt khỏi ngăn kéo, ngồi bệt xuống đất.

Cậu khó chịu quá, nóng quá, hậu huyệt cũng bắt đầu chảy ra chất lỏng. Điền Chính Quốc cảm thấy đầu mình như một mớ hỗn độn, núm vú áp sát vào lớp vải quần áo, đũng quần căng cứng vì dương vật cương lên, hậu huyệt cũng bắt đầu chảy nước. Có phải mình sắp hỏng rồi không? Điền Chính Quốc nghĩ, muốn làm tình quá... không được, không thể làm tình...sao lại không còn thuốc ức chế chứ...

Mùi của đại dương nồng nàn thoát ra khỏi tuyến thể, thổi tới từng góc trong căn phòng rồi chậm rãi lọt ra ngoài qua khe cửa. Toàn thân Điền Chính Quốc vô lực ngồi dưới đất, run rẩy cởi khoá quần, tay phải xoa lên dương vật đã cứng ngắc, ngón cái chà xát phần đỉnh rồi chậm rãi tuốt, quy đầu hồng hào run rẩy phun ra chất lỏng trong suốt, trong không khí tràn ngập hơi thở của đại dương. Điền Chính Quốc bắt đầu rên rỉ khe khẽ, nhưng cảm giác khô nóng chẳng hề giảm bớt, trái lại, cậu càng cảm thấy trống rỗng và ngứa ngáy nhiều hơn. Đầu vú sưng cứng cọ lên vạt áo, lại càng sưng to hơn.

Điền Chính Quốc có thể nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn của Kim Thái Hanh đang lên lầu, rồi dừng ngoài cửa.

Đừng vào, làm ơn... Điền Chính Quốc dừng động tác trong tay, nhưng cách một cánh cửa, dường như cậu lại có thể ngửi thấy mùi hương linh sam mát lạnh trên cơ thể Kim Thái Hanh đang từ từ xuyên qua cửa, nhẹ nhàng đến gần cậu, giống như một cơn gió mát nhẹ nhàng thổi bay cơn nóng nực đi. Nhưng sau khi cơn gió ấy qua đi, Điền Chính Quốc lại cảm thấy càng khô nóng hơn. Cậu khao khát được người ngoài cửa kia vuốt ve ôm hôn, tốt nhất là bắt đầu từ bên tai, sau đó đôi môi mềm mại ấm áp ấy sẽ lướt trên từng tấc da thịt trên cơ thể cậu.

Kim Thái Hanh gõ cửa, thấp giọng gọi: "Điền Chính Quốc? Chính Quốc?"

Điền Chính Quốc khe khẽ rên rỉ đáp lại, nhưng tiếng đáp lại ấy lại chứa cả xuân ý cùng ái muội mơ hồ. Kim Thái Hanh sửng sốt một lát, ngửi thấy mùi đại dương trong không khí càng lúc càng nồng. Anh mím môi, Điền Chính Quốc phát tình rồi.

"Thuốc ức chế của em đâu?" Kim Thái Hanh bình tĩnh hỏi.

"Không... không còn nữa," Điền Chính Quốc vô thức thì thào, "Hết... hết rồi."

Kim Thái Hanh cảm thấy chất dẫn dụ trong thân thể mình cũng bắt đầu rục rịch. Anh nhanh chóng rời khỏi cửa phòng của Điền Chính Quốc rồi trở về phòng mình tiêm một ống thuốc ức chế dành cho Alpha, sau đó còn thay miếng dán chặn chất dẫn dụ mới rồi mới ra ngoài. Chất dẫn dụ của Điền Chính Quốc đã ngày càng dày đặc, toàn bộ hành lang tầng hai đều là mùi của đại dương. Kim Thái Hanh thở ra một hơi, đứng trước cửa phòng Điền Chính Quốc rồi gọi với vào trong: "Em cố nhịn một chút, anh đi mua thuốc ức chế dành cho Omega..."

Vừa dứt lời, cửa phòng bỗng mở ra.

Điền Chính Quốc quần áo xộc xệch đứng ở cửa, toàn thân đỏ bừng, trên trán còn chút mồ hôi mỏng. Cổ áo sơ mi đã bị kéo mở rộng, xương quai xanh mảnh khảnh như ẩn như hiện dưới lớp áo sơ mi màu trắng. Mỗi lần Điền Chính Quốc thở dốc thì nơi ấy cũng phập phồng theo, loáng thoáng còn thấy cả gân xanh trên cổ. Đôi môi bị cắn đến đỏ bừng vì cố nhẫn nhịn, hơi sưng lên, còn hơi ướt át. Cậu thậm chí còn chưa kéo khoá quần lên, để lộ một mảnh vải nhỏ màu trắng của quần lót. Vết nước ái muội trên quần lót khiến Kim Thái Hanh biết, vừa rồi Điền Chính Quốc đã tự an ủi trong phòng. Kim Thái Hanh nheo mắt, cố gắng áp chế ngọn lửa trong lòng rồi trầm giọng ra lệnh cho Điền Chính Quốc: "Đi vào trong, đóng cửa lại."

Giọng điệu hơi hung dữ khiến Điền Chính Quốc lập tức tủi thân, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên rồi lập tức ướt đẫm. Cậu nghiêng ngả lảo đảo dụi vào ngực của Kim Thái Hanh, cánh tay nóng bỏng ôm lấy eo anh, gương mặt hơi ướt dán lên cơ ngực căng chặt của Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh chỉ cảm thấy mình bị người ta ôm chặt lấy, Điền Chính Quốc đang tủi thân rúc vào ngực anh, thậm chí anh còn cảm nhận được núm vú đã cứng lên của Điền Chính Quốc chạm tới cơ bắp của mình. Kim Thái Hanh duỗi tay, nắm lấy đầu vai Điền Chính Quốc, muốn kéo cậu ra, nhưng Điền Chính Quốc lại càng ôm chặt anh.

"Đừng...đừng đi...em không muốn ở một mình..."

Giọng nói còn lẫn cả tiếng khóc nức nở.

Kim Thái Hanh nắm đến mức đầu vai Điền Chính Quốc phát đau. Anh hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi Điền Chính Quốc: "Em có biết mình đang làm gì không?"

Để anh ở lại có nghĩa là Điền Chính Quốc đang mời gọi Kim Thái Hanh ở bên mình vượt qua kỳ phát tình, còn dùng phương thức làm tình nữa.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu hôn lên cằm và yết hầu Kim Thái Hanh, giọng mơ hồ đáp: "Em biết..."

Kim Thái Hanh cúi đầu hôn lên môi Điền Chính Quốc, bàn tay đầy vết chai của anh cũng đặt sau gáy Điền Chính Quốc, siết chặt cậu lại gần mình, vì dùng sức nên mu bàn tay anh nổi đầy những gân xanh đại diện cho hormone của giống đực. Điền Chính Quốc duỗi tay sờ lên tuyến thể sau gáy Kim Thái Hanh rồi xé miếng dán chặn chất dẫn dụ xuống. Một khắc xé xuống kia, Kim Thái Hanh bắt đầu không kiêng nể gì phóng thích chất dẫn dụ. Trong nháy mắt, mùi hương cây linh sam như mãnh hổ tràn ra khỏi cơ thể Kim Thái Hanh, nhào đến triền miên với chất dẫn dụ của Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc hé môi, để đầu lưỡi mạnh mẽ đầy tính xâm lược của Kim Thái Hanh đảo qua miệng mình. Đầu lưỡi non mềm của cậu vừa thò ra đã bị Kim Thái Hanh không chút khách khí quấn lấy cùng dây dưa. Hai đôi môi chạm vào nhau, Kim Thái Hanh ngậm lấy môi dưới no đủ của Điền Chính Quốc, tinh tế vẽ lại hình dạng đôi môi ấy, lại thong thả liếm răng cậu. Cảm giác môi răng chạm vào nhau quá mức kích thích, hơn nữa chất dẫn dụ của Kim Thái Hanh còn đang không ngừng xâm nhập vào cơ thể Điền Chính Quốc khiến toàn thân cậu mềm nhũn, không đứng thẳng nổi. Kim Thái Hanh ôm lấy vòng eo mềm mại, dìu cậu vào trong phòng rồi đè cậu lên giường. Đùi anh để giữa hai chân Điền Chính Quốc, lại hung hăng mút đường cong duyên dáng nơi cổ cậu, còn để lại dấu hôn ở gần bên tai. Tay anh luồn vào vạt áo sơ mi rồi chuyển dần lên eo, bàn tay thô ráp vuốt ve làn da non mịn. Kim Thái Hanh cảm giác như mình đang sờ lên tơ lụa bóng loáng. Ngay khi bàn tay đầy vết chai của Kim Thái Hanh chạm lên đầu vú đứng thẳng của Điền Chính Quốc, môi anh cũng vừa lúc chạm tới xương quai xanh của cậu.

Đôi môi ẩm ướt nhẹ nhàng lướt dọc theo xương quai xanh, ngón tay cũng cọ qua đầu vú đang đứng thẳng khiến Điền Chính Quốc run rẩy rồi khẽ rên lên. Kim Thái Hanh cởi nốt cúc áo sơ mi còn lại, cúi đầu ngậm lấy đầu nhũ không được bàn tay xoa nắn kia. Khoang miệng ấm áp ngậm cả quầng vú vào miệng, đầu lưỡi đảo quanh đầu vú theo chiều kim đồng hồ, trêu chọc chán rồi lại cắn nhè nhẹ khiến Điền Chính Quốc hét lên, vừa đau vừa sướng.

Thật muốn hung hăng đụ em ấy, Kim Thái Hanh nghĩ. Anh duỗi tay cởi quần Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc không phản kháng. Kim Thái Hanh ngẩng lên nhìn cậu, lại ngoài ý muốn thấy trong đôi mắt ướt sũng kia là cảm giác mê ly, không mấy tỉnh táo.

Điền Chính Quốc có thực sự không biết bản thân đang làm gì không?

Đương nhiên biết, nhưng dù biết thì cũng không ngăn cản, vì cậu không chống lại nổi kỳ phát tình. Giờ toàn thân cậu đỏ bừng nằm dưới thân anh, thân thể rõ ràng rất muốn, ngực cũng bị anh mút đến đỏ lên, nhưng trái tim vẫn rất tỉnh táo.

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, đôi mắt Điền Chính Quốc chậm rãi rơi lệ, rồi chảy xuống mái tóc cậu.

Thực ra Điền Chính Quốc không muốn làm, nhưng cậu không thể nhịn nổi, không chống cự được tình triều đang lan tràn trong thân thể, không còn cách nào để bảo vệ bản thân, cho nên đôi mắt cậu mới ướt át và sáng ngời, như những ngôi sao trên bầu trời đêm lấp lánh.

Kim Thái Hanh thở dài, hôn lên môi Điền Chính Quốc rồi khẽ dỗ dành cậu: "Cố nhịn nhé, em yêu, cố thêm chút."

Chờ đến ngày cả thể xác và tinh thần em đều tỉnh táo, sẵn sàng trao trọn vẹn bản thân cho anh.

Kim Thái Hanh lấy điện thoại ra, gọi cho Lâm Quyết.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Kim Thái Hanh khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của Điền Chính Quốc, bất lực nói: "Lâm Quyết, mang giúp tôi hai ống thuốc ức chế dành cho Omega tới đây, nhanh chút."

Điền Chính Quốc lại quấn lấy anh, nhưng lần này, cậu chỉ nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay Kim Thái Hanh, giống như một chú mèo con vậy.

--------

Anh Kim biết cách kiềm chế để có được bé zợ ngoan xinh iu òi 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro