13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

__ Hóa ra cũng chỉ là con chim quý trong chiếc lồng vàng!

Trong mắt Jungki, người con trai vừa xuất hiện kia hẳn là một cậu ấm của tộc họ Kim này. 

Đến Malta đã hơn một tháng, đây là lần đầu Jungki thấy Kim Taehyung xuất hiện, hắn ta ẩn dật ở chốn trời nào mà kín tiếng đến như vậy chứ? Và cả những con người ở đây, trước mặt hắn lại thận trọng lời chào tới mức gần như là tôn thờ.

Bộ vest trắng trên người Kim Taehyung không một chút nhăn vải, đôi giày đen bóng loáng chẳng có lấy tí gì gọi là bám bụi.  Tóc màu nâu dẻ vuốt gió bay trông đậm chất lãng tử.  Từ đầu đến chân  đều rất đẹp, rất hoàn hảo, không một mỹ ngữ nào có thể dùng để miêu tả hắn trọn vẹn.

__ Rất lấy làm vinh dự  vì mọi người hôm nay đã đến gần như đông đủ. Không để mọi người người đợi lâu nữa, bữa tiệc chính thức  bắt đầu.

Bỗng xung quanh ồn ào lên tiếng vỗ tay giòn tan và cả tiếng hò hét háo hức.

Lão Ma Vương đứng trên khảm đỏ, thần thái lãnh đạo làm chủ buổi tiệc của chính mình.

Dứt câu lão búng tay  'tóc' một cái.

Chiếc bánh kem được gia nhân đốt sẵn nến đặt lên ròng rọc dần dần hạ xuống từ tòa cao nhất của lâu đài.  Hàng trăm quả đầu cùng di chuyển theo hướng đi xuống của chiếc bánh với muôn vàn tạp âm trầm trồ, nó lớn đến mức khiến tất cả đôi mắt ở đó phải trố ra nhìn.

"Happy Birthday to you
Happy Birthday to you
Happy Birthday
Happy Birthday
Happy Birthday...to you!"

Chiếc bánh vừa chạm bàn trước mặt lão Ma Vương thì tiếng vang rền ca khúc hát mừng sinh nhật cũng vừa vặn kết thúc. Lão mỉm cười khép hờ đôi mi cong, lòng mong ước một điều gì đó rồi vui vẻ thổi nến. Đúng là sinh nhật thì không thể thiếu những hình thức này.

Nến đã bị lực thổi dứt khoát của lão làm cho vụt tắt, chỉ còn những tàn khói yếu ớt hòa vào không khí thuận theo hướng gió bay tản đi.

Tiếng vỗ tay vừa tắt lịm  thì trên không trung vảng xuống tai  âm thanh "chíu chíu" như có gì đó bay với tốc độ cực nhanh lên bầu trời.
Và sau đó...

"bùm bùm....bùm..."

Tiếng nổ giòn tan vang lên liên tục.

Nó được bắn lên từ phía sau tòa lâu đài cách mặt đất một quãng đủ xa và nở bung trên nền trời đêm với muôn vàn sắc màu.

Là pháo hoa.

Tiếng reo "ồ" lên phấn khích như lời tán dương khoảnh khắc tuyệt đẹp này.  Năm nay là lần đầu tiên sinh nhật lão được đầu tư cả pháo hoa.  Nó hệt như đại hội của một vương quốc nào đó vậy.

Hoành tráng, náo nhiệt  và rực rỡ.

Jungkook cũng như bao người ở đây, mắt chữ A mồm chữ O hướng đôi đồng tử dán vào thứ ánh sáng đa sắc trên bầu trời phía xa kia mà chẳng hề hay biết rằng ở dưới mặt đất này duy nhất có một người đang chăm chú nhìn cậu.

Nét mặt bất ngờ trước một khoảnh khắc đẹp. Đôi mắt đen láy long lanh mở to hết cỡ khiến người kia có thể nhìn thấy được pháo hoa lập lòe ánh sáng trong đôi mắt đó.  Bờ môi mỏng  hồng nhuận cong  hình chữ O vì ngạc nhiên và... cả làn da trắng như sứ nổi bật trên nền chiếc áo sơ mi đen.

Tất cả, tất cả những gì thanh tú nhất mà vẻ ngoài của Jeon Jungkook sở hữu đều được Kim Taehyung thu trọn vào tầm mắt.

Trần đời lại còn có người thiếu niên mang nét đẹp thanh thuần trong sáng đến như vậy sao?

Nét đẹp đó thu hút Kim Taehyung như hớp hồn hắn, ngỡ chừng đã có đâu đó vài giây tê dại. Một cái chớp mắt hắn cũng không nỡ chớp vì sợ thân ảnh kia sẽ vụt khỏi con ngươi của hắn. Đến cả pháo hoa đẹp như vậy, rực rỡ như vậy hắn cũng chẳng buồn đếm xỉa dù chỉ một cái liếc nhìn, mặc kệ đám người kia bị mê hoặc bởi nó.

Thật uổng phí tiền bạc của ông nội hắn kì công lên kế hoạch dàn dựng màn pháo này để mua vui cho đứa cháu cưng.

Cứ như vậy, cho đến khi màn pháo hoa dài kết thúc,  Kim thiếu gia vẫn không xê dịch hướng nhìn của mình lệch khỏi con người đối diện dù chỉ một centi.

Có lẽ, tại thời khắc này,  Jeon Jungkook là thứ đẹp đẽ nhất trần đời trong mắt Kim Taehyung. 
Đẹp hơn cả muôn vàn thứ ánh sáng xa xỉ trên nền trời tối mịch kia.

Mỹ cảnh phía trời xa kia dừng lại rồi. Âm nhạc xập xình được thay thế bằng âm hưởng nhẹ nhàng là Jazz-một thứ thanh nghệ đơn giản nhưng sang trọng mà các nhà hàng hạng sang hay bật.
Các mỹ nhân áo xanh sexy kia, mỗi người ôm trong tay một chai rượu vang đắt đỏ chia nhau đi rót cho khách. Vừa làm việc vừa không quên dùng hình thể câu dẫn nam nhân.

Tất cả đang nhập tiệc. Bắt đầu ăn uống và trò chuyện luyên thuyên cùng nhau.

Phong thái của từng người ở đây trông chẳng có tí gì giống tay đàn anh đàn chị hay quá ghê gớm như người ta thường nghĩ về giới mafia.  Họ sang trọng, cử chỉ nhẹ nhàng và giao tiếp với nhau nho nhã thanh lịch.  Buổi tiệc này hệt như cuộc họp mặt của các chủ tịch, hạng  thương gia thượng đẳng quy tụ lại vậy.

Vỏ bọc cả thôi. Thoạt nhìn vẻ ngoài thế kia, mấy ai biết rõ được cơn điên của lũ người này khi động chuyện thì phần con lấn át phần người ra sao chứ.

Quỷ phải biết đội lốp cho đẹp chứ ai lại đi phơi ra cái bộ dạng đầu trâu mặt ngựa lộ liễu như Kim Han Eun kia vậy.  Trông quá kinh tởm.

__ Anh Kim.  Món bên kia có ăn được không mà nhìn người ta lắm thế?

__ Im miệng. Đừng nháo.

__ Hỡi ôi! Kim thiếu gia của tôi đăm đăm tại hưởng nam sắc đến cả pháo hoa cũng chẳng thèm ngó.

Pon ngồi cạnh Kim Taehyung cứ lí nhí liên tục bên tai chọc ghẹo hắn.  Đời nào anh Kim của Pon nhìn thứ gì quá ba giây đâu chứ. Vậy mà đôi mắt phượng này hôm nay lại chăm chú nhìn người bên kia cơ hồ cũng đã hơn ba mươi phút.

Động tình trước mỹ nam rồi chăng?

Cậu Cả Jungki ngồi an nhàn dùng bữa và trò chuyện như bao người.

Jungkook đứng sau lưng anh mà mắt nhìn đăm đăm một điểm nào đó vô định. Đôi đồng tử trao tráo ở hướng đó, mi mắt lâu lâu cứ khẽ nheo lại một chút. Rồi ở không rãnh rỗi quá nên cơn buồn ngủ kéo đến dù bây giờ khá sớm, mới chỉ hơn chín giờ tối. Cậu mím môi ngáp một cái, theo phản xạ cơ thể tròng mắt hơi cay cay, có chút gân đỏ chìm dưới làn thu thủy trong suốt như người sắp khóc.

"Buồn ngủ sớm vậy sao?"

Vẫn là Kim Taehyung nãy giờ không rời mắt khỏi cậu. Hắn thấy cậu ngáp ngắn ngáp dài vẻ mệt mỏi liền vén tay áo vest nhìn đồng hồ, thật sự còn rất sớm. 

Ngó nghía người thiếu niên kia mãi, Kim Taehyung chẳng nhìn thấy điểm gì ở Jungkook là giống một tên đàn em theo phò trợ anh lớn cả. Trông cậu hiền lành thế cơ mà. Hay nói đúng hơn, cậu nhìn như công tử bột vậy.  Người đâu mà đẹp thanh nhã đến lạ, đến ngáp cũng tinh tế như vậy, hai môi mím chặt không rời khỏi nhau, duy chỉ có cánh mũi dưới cái sống mũi cao là hơi nhỉnh một tí.

Jungkook chán chường. Cậu khẩy nhẹ vai Cậu Cả một cái rồi cúi xuống ghé sát tai anh, dùng tay che đi khẩu hình miệng của mình mà thì thào.

__ Anh Hai đưa em cái khăn ướt. Em hơi cay mắt rồi.

Jungki hơi nghiêng mặt

__ Buồn ngủ rồi sao?

__ Ưm, có một chút.

__ Yên phận ở nhà có phải giờ này ngon giấc rồi không?  Cái đồ ương bướng.

Anh Hai tuy miệng khẽ càu nhàu nhưng vẫn với tay bóc lấy một chiếc khăn ướt đưa cho em.  Anh ngồi hưởng thụ an lạc trong khi em trai cứ chịu mỏi chân đứng sau lưng thì ngon miệng kiểu gì được chứ?  Đã vậy còn bảo buồn ngủ khiến anh thoáng lo lắng. 

Trước khi đến đây Jungkook đã có nguyên buổi sáng ở trường và hẳn hoi một buổi chiều đi gặp gỡ đối tác. Khuyên nhủ cách mấy cũng nằng nặc đòi theo. Giờ thì hay rồi, ngáp như một kẻ nghiện phía sau Jungki vậy. 

Nếu không phải muốn che đậy kĩ thân phận Jeikei của cậu thì Jungki cũng không muốn để em đi học vào buổi sáng. Vốn dĩ ngôn từ tiếng Anh của Jungkook dư sức giao tiếp với người bản xứ. Nhưng...phải chịu cực tới trường thôi. Tất cả hi sinh đều có mục đích cả mà.

Jungki ngày trước luôn khuyên em trai chỉ nên tập trung học hành, tương lai nhất định phải tốt đẹp hơn anh. Nhưng cậu nào có chịu nghe lời, cậu cũng hận chuyện quá khứ, cũng một lòng muốn cùng anh Hai phục thù. 

Từ sau cái chết của cha mẹ , Jeon Jungkook luôn đinh ninh rằng cái mạng của cậu là đang mang một sứ mệnh chứ không phải để sống an nhàn thụ hưởng.

Một sứ mệnh tự cậu đặt lên vai cực kì quan trọng.  Phải thật giỏi giang, phải hoàn hảo mọi việc được giao phó, phải luôn trau dồi bản thân không ngừng và phải cùng anh Hai hiên ngang cầm súng nả đạn vào đầu kẻ thù trả nợ máu cho cha mẹ mình.

Nhìn lại xem, suốt quãng đường dài trong kí ức nhỏ bé của cậu có cái quái gì gọi là đẹp đẽ tồn tại chứ?

Chẳng có gì cả.

Chỉ có thù hận lớn lên từng ngày mà thôi.

"Không ổn rồi. Khăn ướt chẳng có tí tác dụng gì cả, xem ra phải đi rửa mặt mới có thể tỉnh táo hơn một chút."

Vừa nghĩ tới  Jungkook liền xoay gót tìm nhà vệ sinh, chẳng nói rằng với Jungki lời nào.

Đôi bàn tay chụm sát nhau hứng một bụm, hai bụm rồi ba bụm đầy nước ụp hết vào mặt. Làn nước mát mẻ va chạm lên tầng biểu bì cửa Jungkook khiến từng tế bào ở đó cực kì dễ chịu.

Hẳn là tươi tắn hơn rồi.

Cậu vỗ mạnh tay vào hai má mặt mình hẳn hoi mấy cái cho thật  tỉnh táo rồi mới bước ra.

Jungkook cắm cúi phủi mấy giọt nước bé tí vương đọng trên vai áo.

"thụp"

Phần trán  của Jungkook bất giác cảm thấy đau đớn, rồi bị cơ ngực của người đối diện dùng lực hất lên dội ngược đầu cậu ra khiến cả thân mất thăng bằng  mà lùi về sau tận mấy bước chân.

Jungkook đưa tay trái đỡ lấy trán mình. Cậu lập tức cảnh giác liền giương đôi mắt có phần hung dữ của mình lên.

Đập vào võng mạc Jungkook  là thân người cao lớn vạm vỡ của Kim Han Eun.

__ Thằng nhóc. Trước nay đã có ai ngỏ ý muốn móc mắt mày chưa?  Đi đứng kiểu chó gì vậy?

Gã đứng hiên ngang ngay đó dùng âm giọng đanh thép mắng nhiếc Jungkook.  Đôi mắt xám xịt như chứa cả ngàn lưỡi lam bén nhạy chỉ xoáy vào mặt người đối diện như muốn lia chết cái thứ dơ dáy thấp hèn vừa va phải gã.

"Liệu tôi có nên giết ông trong ngay cái nhà vệ sinh thối bẩn này không Kim Han Eun?  Còn muốn móc mắt của Jeon Jungkook tôi?  Hẳn là cái thứ chỉ biết vung dao chém người chứ chưa từng học qua ăn nói, phun chữ nào toàn làm dơ chữ đó"

Không. Bây giờ không phải là lúc phô ra thái độ để đối diện với gã. Jungkook liền nuốt tức thu mình, thay đổi ánh mắt sang vẻ thấp hèn dưới trướng, cúi đầu mà nhận lỗi về phía bản thân một cách miễn cưỡng.

__ Là tôi đi đứng không cẩn thận va vào ngài. Tôi đáng chết. Thật sự xin lỗi Bô lão!

Các mạch máu dưới lớp da sứ của Jungkook đang ra sức giãn nở kịch liệt vì thân chủ đang lên cơn tức giận mà phải cắn răng hạ mình.

Tâm nhận thấy người kia nhu thuận lễ phép lại thốt ra "Bô lão" sủng nịnh mình , Kim Han Eun  thoáng chốc nguội cơn nóng giận. Chẳng thèm trả lời một thêm một tiếng. Chỉ vác thân trịch thượng mà lướt qua Joen Jungkook.

"Cáo già vô học"

Cậu di chuyển đôi con ngươi đanh đá liếc xéo gã già chanh chua kia rồi nghiến răng bước ra ngoài.

Cục tức này làm cho thần kinh Joen Jungkook  cực kì căng, mất hẳn cái cảm giác buồn ngủ ập tới bủa vây tâm thức cậu khi nãy.

__ Mặt mày em làm sao vậy?

Bữa tiệc kết thúc. Anh em Joen ra về thì đồng hồ chỉ điểm hơn một giờ sáng. Suốt quãng đường về Jungkook không nói câu gì. Chỉ cắn cắn môi dưới suy tư điều gì đó.

Nghe âm giọng anh Hai hỏi, cậu vô thức lắc đầu, mắt vẫn hướng phía trước mà điều khiển vô lăng.

Được một lúc, Jungkook vẫn là không đánh bại được cơn thắc mắc của mình.

__ Cuộc bầu chọn thủ lĩnh của tổ chức Tonas.  Vị trí thủ lĩnh đó...

__ Em hoàn toàn không được.

Jungki vừa mới nghe Jungkook đề cập liền biết tận tâm cậu muốn gì. Anh lập tức ngăn chặn mong muốn vừa lóe lên trong đầu Jungkook.

__ Tại sao không chứ?

Âm giọng Jungkook hơi cao hỏi ngược lại anh. Vị trí thủ lĩnh đó rõ là rất có chỗ đứng và có cả tiếng nói trong Tonas.
Với năng lực của Jungkook, lí nào lại không thể chinh phục vị trí đó?

Tại sao anh Hai vừa nghe tới đã khẩn trương dập tắt tham vọng của cậu như vậy?

__ Tất cả người có mặt trong bữa tiệc hôm nay đều biết mặt em là đàn em thân cận của anh Hai. Hơn nữa, thân phận của em là Jeikei thì càng không thể được.  Mong muốn của em anh Hai hiểu  rõ. Nhưng thực sự không phải cái gì cũng cứ muốn là được. Bước tới một bước lại phải tính toán nhiều hơn một chút.

Jungkook hít thật sâu nạp không khí nhiều đến căng phổi rồi từ từ thở dài ra.
Có lẽ Jeon Jungkook nôn nóng quá rồi. Vẫn là anh Hai biết tính trước nghĩ sâu.

__ Vị trí đó anh Hai sẽ ngự trị. Giành lấy nó không dễ, nhưng anh vẫn sẽ tự đề cử mình vào top ứng cử viên sáng giá. Đã đến lúc dùng thực lực rồi.

Jungki tuyên bố chắc nịch.  Một trong hai anh em phải ngồi được ở chức danh thủ lĩnh đó.

Mong đợi bao lâu nay cuối cùng cũng có một trận tỉ thí với giang hồ.

Thiên thời. Địa lợi. Nhân tương tàn.

Giới đen tối này làm gì tồn tại "nhân hòa" chứ.  Thắng được cả, ngã về âm.

Chiếc BMW trắng mang theo không gian trầm mịch vẫn lăn đều bánh trên sa lộ không một bóng người.

Jungkook thinh lặng.

Jungki  tầm mắt vô cảm nhìn xa xăm. Nhìn được cả bước tiếp theo đôi chân anh phải đi như thế nào.

Mỗi bước, mỗi bước của anh em Jeon ngày càng lún sâu vào ngõ tối.

Đi càng xa, càng lại thấy rất đúng cái câu nói:

"Không có ánh sáng nơi cuối đường...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro