Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cơn hoan ái triền miên, Taehyung ôm Jungkook khóc rống thất thanh.

Jungkook nhìn thấy nam nhân nằm ở trên người chính mình khóc ròng, cao trào vừa qua vẫn còn chút mơ hồ, làm cho cậu có điểm thác loạn, cậu hoảng thần ngây ra nhìn anh, cho đến khi tim bắt đầu co rút đau đớn vì anh khóc, cậu mới ôm lấy nam nhân đột nhiên trở nên yếu ớt này.

"Tae? Sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái hay không?"

Nước mắt theo nụ hôn dừng ở trên mặt Jungkook, Taehyung ôm cậu, "Cám ơn em, cám ơn em còn sống, Jungkook, cám ơn em, cám ơn em cho anh còn cơ hội được yêu em thế này, cám ơn em không để cho anh mất đi em..."

Anh còn muốn cảm tạ nhiều lắm, vì anh vẫn còn có cậu ở bên cạnh mình, thật tốt!

Jungkook sửng sốt một chút, hốc mắt cũng đỏ theo, "Đứa ngốc, đứa ngốc... Người thiếu chút nữa có việc chính là anh, anh cảm ơn em làm cái gì? Em mới phải cám ơn anh đã cố gắng kiên trì, sống sót, đứa ngốc, đứa ngốc..."

"Không, không phải, em bỗng nhiên không nói, anh không cảm giác được hô hấp của em, cứ ngỡ chỉ còn lại một mình anh. Jungkook, anh không muốn bị bỏ lại, chỉ cần em không có việc gì, anh ra sao đều có thể, em tuyệt không thể có việc. Jungkook, Kookie, anh yêu em, anh thật sự rất yêu em, đáp ứng với anh, không được đi trước anh, bằng không cũng phải mang anh đi cùng, được không?" Jungkook bị ôm thật sự đau, cái đau làm cho cậu cảm nhận được mình tồn tại, bởi vì hai người bọn họ đều còn sống, cho nên cậu mới có thể bị ôm đến đau như thế.

Nghe anh thỉnh cầu, Jungkook đau lòng đến thở không nổi, cậu thiếu chút nữa đã quên, cha mẹ cùng em trai Taehyung mất bởi tai nạn xe cộ, rồi từ đó về sau anh biến thành cô nhi.

Đối với Taehyung mà nói, cái chết cũng không đáng sợ, cái đáng sợ nhất chính là bị bỏ lại.

Jungkook ôm chặt anh, nghẹn ngào hứa hẹn, "Hảo, tương lai ngày nào đó, chúng ta cùng nhau đi, ai cũng không cần bỏ lại ai."

"Hảo, là em nói đó, Jungkook không thể quên, không thể gạt anh."

"Sẽ không, em sẽ không quên." Jungkook chụp lưng anh vỗ về, "Tae, đừng khóc, được không? Anh khóc làm tim em rất đau, thân thể của anh có chịu được hay không?"

Taehyung kéo ra khoảng cách hai người, hôn rụng nước mắt trên mặt cậu, "Vậy em cũng đừng khóc, lòng anh cũng đau lắm, đều tại anh hại em khóc..."

"Tae, em yêu anh."

"Anh cũng yêu em." Taehyung hôn môi cậu, hôn đi tiếng nấc nghẹn ngào, hôn cho lời yêu thương thêm lắng đọng.

Thời điểm xuất viện, hộ sĩ giao cho Taehyung một phong thơ, nói là của một vị tiểu thư tóc xoăn dài gửi cho anh.

"Cám ơn." Taehyung lấy qua thư, nhìn nhìn, đối với người bên cạnh so với anh xem ra càng tò mò hơn, rồi lại làm bộ không chút nào để ý đến người yêu nói: "Anh nghĩ đây là của Minyoung."

Jungkook tránh tay anh đang định choàng qua vai cậu, "Kêu cũng thật thân thiết a."

Taehyung cười đem thư đến trước mặt Jungkook, "Cầm."

"Để làm chi?"

"Em xem giúp anh đi."

"Anh tự mà đọc lấy."

"Tay của anh còn chưa hoàn toàn bình phục, dụng không ra lực."

"Ai nói anh dụng không ra lực? Ngày hôm qua anh..." Jungkook bỗng nhiên dừng lời, nhìn nhìn ánh mắt tụ tập chung quanh, đỏ mặt hung tợn trừng mắt liếc anh một cái.

"Ngày hôm qua như thế nào?" Taehyung cố ý chọc cậu.

Jungkook không để ý tới anh, nghiêm mặt tiếp tục đi.

Taehyung giữ chặt cậu, "Nói thật mà, em xem giúp anh đi, anh không hy vọng trong lòng em có gút mắc. Dù sao xem xong anh vẫn phải lặp lại một lần, không bằng chúng ta cùng nhau xem."

Jungkook rất muốn xem, nhưng lại thật do dự, "Cũng không phải nữ nhân, ai để ý cái này chứ."

Nói cứ như chẳng thèm bận tâm, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.

Cho dù là nam nhân, cậu cùng Taehyung cũng là người yêu, kỳ thật bất luận nam nữ, đối với tình địch vẫn phải đề phòng.

Taehyung cười vì cậu khẩu thị tâm phi, không khách khí lôi kéo cậu đến ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, vừa cười vừa mở ra phong thư, rồi mới phóng tới trong tay cậu, hai người cùng nhau xem.

Đích thật là của Han Minyoung viết, nội dung trong thư rất đơn giản. Lúc Han Minyoung đến bệnh viện khám bệnh, nhìn thấy tên của Kim Taehyung tò mò hỏi thăm, mới biết được Kim Taehyung nguyên lai gạt cô rất nhiều sự. Lại theo một vị Park tiên sinh hỏi thăm biết được, Taehyung vì một người khác, ngay cả tính mạng cũng không màng. Cô một lần nữa kiểm tra tình yêu của hai người, phát hiện cho dù có kết hôn, Taehyung đối với cô cũng sẽ không tốt như đối với người kia, cô vốn không muốn dễ dàng buông tay, thế nhưng khi nghe được chuyện Taehyung cùng người kia sớm tối cận kề ân ái, cô cuối cùng nguyện ý buông tay chúc phúc.

Không đơn giản chính là, trên trang giấy, chữ viết lại có chút nhoè nhoẹt vì bị ướt, Jungkook nhìn thấy dấu vết của nước mắt, nhẹ nhàng gấp thư lại, đem nó phóng tới trong tay Taehyung.

"Này xem như nhân hoạ đắc phúc?" Taehyung đùa với người yêu.

Jungkook cười không nổi, "Em tình nguyện hai chúng ta dùng nhiều thời gian một chút cùng nàng chu toàn, cũng không phải chịu cái loại tội này."

"Anh hiện tại tốt lắm." Taehyung cầm tay cậu, hơi hơi dùng sức, "Em xem, anh có thể siết chặt tay em." Anh ghé vào bên tai cậu thì thầm, "Đừng quên chuyện tối hôm qua." Tối tăm giữa đôi mày Jungkook phút chốc tán đi, nháy mắt đỏ bừng mặt bỏ anh ra, đứng lên tiếp tục đi ra ngoài, bên môi lại hiện lên nụ cười nhợt nhạt đầy hạnh phúc.

Taehyung cười đuổi kịp cậu, "Từ từ chờ anh với."

"Anh cứ ở đó mà cười đi, chờ một chút coi anh làm sao ăn nói với ba mẹ em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vkook