Chap 44. Mới gần đã xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày cả nhà háo hức cũng đến, ba Jeon gọi điện thông báo sẽ trở về nước sau một thời gian dài. Mẹ Jeon háo hức, không biết ông có ăn uống đủ bữa không, có chăm sóc được cho bản thân không. Mẹ Jeon tay chân luống cuống, chỉ người lau dọn hướng này, bảo người nấu ăn hướng kia. Tất cả mọi việc đều khiến chân tay bà trở nên luống cuống. Taehyung đã chu đáo đem một đội tổ chức sự kiện chuyên nghiệp đến khiến Jungkook lẫn mẹ cũng phải giật mình choáng ngợp.  Không nhất thiết phải làm thế nhưng cuối cùng vì sự chân thành trong mắt anh mẹ Jeon cũng phải gật đầu đồng ý. Người này vẫn luôn chu toàn như vậy.

Gần đến giờ, ba người mẹ Jeon, Jungkook và Taehyung đã đứng sẵn ở sân bay. Trong lúc mẹ Jeon ngồi trên ghế chờ, Taehyung cùng Jungkook đi mua nước. Taehyung không ngại để tay qua vai ôm nhẹ lấy Jungkook cảm giác như hơi run rẩy trong lúc ngồi chờ lấy nước.

"Em sao vậy?"

"Em có chút hồi hộp."

Hai bàn tay Jungkook xoa vào nhau, Taehyung đưa một tay xuống cầm đã thấy cậu vã mồ hôi lạnh.

"Ngồi ra ghế kia, chờ anh vào lấy nước." Jungkook liền gật đầu.

Có ai như cậu không, chuẩn bị đón ba ruột của mình cư nhiên lại có chút sợ hãi xen lẫn chờ mong. Hai sắc thái đối lập cứ thế bủa vây Jungkook. Trong suốt thời gian quay trở lại sống cùng anh, Jungkook biết anh giấu mình. Nhưng cậu vẫn im lặng coi như không biết chuyện Kim Taehyung tìm đến bác sĩ tâm lý để quan sát tình trạng của cậu. Cậu biết anh vì lo cho mình nên mới làm vậy. Taehyung không trực tiếp đưa Jungkook đi gặp bác sĩ tâm lý vì lo lắng cậu sợ hãi hoặc có phản ứng đối nghịch. Anh chỉ âm thầm tự mình đi gặp, bận rộn là thế nhưng luôn dành thời gian ngồi tiếp bác sĩ, kể rõ ràng tình trạng, và sau mỗi lần gặp, anh lại miêu tả Jungkook đoạn thời gian gần đó để biết được sự phục hồi tâm lý của Jungkook. Đều đều cứ một tuần Kim Taehyung lại ngồi nói chuyện với bác sĩ một lần. Cũng thường xuyên qua lại bằng tin nhắn để bác sĩ có thể quan sát gián tiếp được Jungkook. Trong lúc tình cờ, có lần Jungkook đọc được mẩu tin nhắn cũng như lịch hẹn gặp bác sĩ của Taehyung. Hóa ra anh vẫn luôn âm thầm dõi theo, bảo vệ cậu như vậy. 

Jungkook đương nhiên không còn trở ngại tâm lý mang tính chống đối hay tiêu cực như lúc phải tách rời Kim Taehyung nữa. Tuy thế một chút sợ hãi bài xích ba Jeon thì vẫn còn. 

Taehyung nhanh lẹ lấy đủ số nước, quay lại bàn tại quầy nước đó với Jungkook.

"Ba là ba của em, đến tận cùng như em từng nói với anh, máu mủ vốn là thứ không thể vứt bỏ. Ba anh không phản đối nhưng cũng không hẳn là đồng tình. Anh biết ba em cũng như vậy. Chuyện của chúng ta có thể là chuyện rất khó xử đối với mọi người. Nhưng nếu đã là thứ không thể vứt bỏ, chỉ cần chúng ta kiên trì hơn nữa, người lớn sẽ hiểu theo hướng tích cực thôi." Hiểu rõ Jungkook nhất bây giờ chính là Kim Taehyung, lời nói cũng thấu tình đạt lý khiến cậu an tâm lên nhiều.

Bàn tay to lớn của anh lặng cầm trọn bàn tay của cậu ở trên đùi. Một lượng hơi ấm truyền qua tay khiến Jungkook thêm phần tỉnh táo. 

"Em hiểu, chỉ là vẫn có chút lo lắng."

"Ba quyết định quay về chứng tỏ trong lòng đã có phần quyết định. Anh tin ba sẽ tin tưởng giao em cho anh chăm sóc."

Ý cười hiện trên khóe môi Jungkook, sau cái gật đầu nhẹ cả hai mau chóng quay trở lại khu vực chờ cùng mẹ Jeon. 

..

Thời gian tiếng loa thông báo chuyến bay của ba Jeon cũng tới. Một lát sau, ba Jeon hai tay đẩy hai vali lớn bước ra ngoài. Mẹ Jeon thấy vậy vẫy tay rồi xúc động rưng rưng nước mắt rơi xuống từng giọt. Không để cả nhà phải chờ lâu, hoàn tất thủ tục ba Jeon cũng bước nhanh về phía gia đình của mình, nay đã có thêm một người nữa đứng cùng. Taehyung rất tỉnh táo, bước nhanh tới cúi chào ba Jeon rồi hai tay đón lấy hai chiếc vali lớn từ tay ông. Mẹ Jeon cũng bước nhanh tới ôm lấy chồng. Hai vợ chồng tuy đã lấy nhau nhiều năm, con trai cũng đã lớn đến từng này nhưng tình cảm của hai ông bà tuyệt đối vẫn rất thắm thiết. 

"Đón tôi dù mừng bà cũng không nên khóc chứ." Sau cái ôm ba Jeon lên tiếng để vợ không còn sụt sùi nước mắt nữa.

"Phải phải, ông nói đúng không nên khóc."

Jungkook nãy giờ vẫn đứng một bên nhìn ba mẹ. Ánh mắt long lanh vẫn hướng về phía ba Jeon nhưng chưa lên tiếng. Mẹ Jeon biết mình đã chiếm lấy ông từ nãy, bây giờ liền đứng lui sang một bên để hai cha con nhìn nhau. Jungkook run run định lên tiếng gọi ba. Chỉ vì mình là ba mẹ xa nhau lâu đến vậy, chỉ vì mình mà khiến ba tức giận ở bên Mỹ không về, nhìn cảm giác như ba mình già đi cả chục tuổi vậy. Ông Jeon quay ra liếc nhìn đứa con duy nhất của mình, khóe miệng khẽ cười, hai tay ông giang nhẹ ra hai bên ra hiệu. Jungkook hiểu ý bước tới ôm lấy ba mình, khuôn mặt cũng để nhẹ trên bả vai của ông rồi gọi một tiếng "Ba".

Ba luôn là bờ vai vững chắc cho con của mình. Ba Jeon vuốt tay nhẹ hai lần lên lưng của Jungkook nói thầm chỉ để hai người nghe được.

"Ba xin lỗi."

Jungkook hơi giật mình ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy ba Jeon giữ khuôn miệng tươi. 

"Về nhà thôi."

Người nhà chính là như vậy. Chỉ đơn giản một cái nhìn, một câu nói, một hành động nhỏ cũng đủ để hiểu. Không cần giải thích rõ ràng, không cần giải thích nhiều, ít nhưng đủ. Mọi việc dường như trở về đúng quy luật ban đầu của nó.

..

..

Mọi việc tưởng chừng đã êm đẹp.... nhưng không. Jungkook nhận được một thứ mà cậu đã chờ đợi từ lâu, nhưng bây giờ, muốn đi lại không biết mở lời ra sao với Kim Taehyung. Khó xử khiến Jungkook đau đầu không thôi, mặt mũi cũng cứ thế méo đi mà không biết.

Đột nhiên có bóng râm xuất hiện trước mặt Jungkook ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là đàn anh tốt của mình Park Jimin.

"Uống đi." Một lon cafe lạnh được đưa tới.

"Em cảm ơn."

Jungkook đang ngồi thất thần trên băng ghế ở một góc trong khuôn viên bệnh viện. 

"Taehyung vừa gọi điện thoại cho anh bảo là không thấy em nghe máy." Tìm được Jungkook thì Jimin cũng nhắn tin để Taehyung yên tâm rồi. 

Thói quen mỗi ngày khi đi làm dù bận thì trưa vẫn hỏi thăm nhau, hoặc nếu cả hai không bận sẽ đi ăn trưa với nhau. 

"Ồ vậy ạ. Em để quên điện thoại ở văn phòng." Jungkook tay cho vào áo blouse sờ sờ và không thấy điện thoại đâu.

"Bác sĩ khoa cấp cứu phải luôn túc trực điện thoại bên người mới phải chứ nhỉ?"

"Em xin lỗi. Hôm nay em hơi lơ đễnh rồi."

"Anh có nghe về thông báo rồi." Jimin nhấp một ngụm cafe nói tiếp.

Jungkook giật mình, mở to mắt hỏi.

"Anh có nói gì với Taehyung hay chưa?"

"Chưa, đó là việc của em, anh không can thiệp."

Jimin vẫn luôn biết cách quan tâm và ứng xử như vậy. Jungkook thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Em chưa biết nói với anh ấy thế nào."

"Còn hai tuần nữa là xuất phát rồi, em định yên lặng đến bao giờ?"

"Em không định giấu diếm, chỉ là chưa chuẩn bị được tinh thần để nói chuyện, Taehyung nhất định sẽ không đồng ý." Jungkook lại ảo não thở dài.

"Đúng vậy." Jimin lại còn ở bên khẳng định chắc chắn đến như vậy. Tính tình cậu bạn thân của anh đương nhiên anh hiểu rõ rồi.

Đã hoàn thành xong nhiệm vụ, Jimin đứng dậy không quên tặng cho Jungkook một nụ cười thật tươi, kèm theo lời trêu chọc. Anh biết Jungkook thực sự muốn đi nên mới khổ tâm đến vậy.

"Giải quyết tốt Taehyung đi nhé, nếu không được để anh giữ chân nó cho em đi." 

Jungkook cũng liền hùa theo đùa lại Jimin.

"Nếu anh không muốn gãy tay thì đừng có đụng vào chân Kim Taehyung."

Jimin cười lớn. 

"Ok, vậy được rồi, anh đi đây, giải quyết tập trung vào công việc nhé. Lấy điện thoại gọi điện cho Taehyung đi."

Jimin đi được vài bước, Jungkook liền đứng dậy đi theo anh.

"Đợi em với."

..

..

"Em đây..."

"Kookie, sao anh gọi mấy lần không được, em bận lắm sao? Đã ăn chưa?"

"Dạ rồi, em để quên điện thoại ở văn phòng."

"Ừm vậy được rồi. Tối nay anh có hẹn gặp đối tác, sẽ về muộn, anh đã dặn chị giúp việc theo giờ nấu sẵn bữa tối cho em rồi." Anh vẫn luôn lo cho cậu như một đứa trẻ như vậy lại càng khiến Jungkook khó xử.

"Anh cứ lo việc của anh đi. Em có phải trẻ con đâu."

Taehyung cười haha đầy sảng khoái trong điện thoại.

"Ừm, anh cúp máy đây."

Nghe giọng anh lại càng khiến tâm trạng Jungkook tụt thêm một bậc.

..

..

Thực ra là Jungkook ngay từ lúc vào làm bác sĩ thực tập cho đến bây giờ là bác sĩ chính thức của Jeonwoo đã nhiều năm nộp đơn xin đi làm bác sĩ tình nguyện ở một vùng quê ở Hy Lạp. Nơi mà đời sống của người dân nơi đây rất khó khăn do thời tiết khắc nghiệt, cộng thêm lại là nơi tập trung nhiều tệ nạn, chính vì lẽ này người dân của vùng đất nhỏ này đời sống vô cùng khổ cực, bệnh tất liên miên. 

Bệnh viện nơi đây gần như không có, chỉ có cơ sở y tế của toàn vùng thì cũng rất xa, nên hằng năm sẽ có đoàn bác sĩ tới hỗ trợ khám và phát thuốc miễn phí cho mọi người tại đây. Jungkook nộp đơn nhiều năm lên hội đồng y tế thế giới. Nhưng các bác sĩ trên toàn thế giới không phải ít, số người muốn tham gia cũng nhiều chính vì vậy chưa năm nào được gọi.

Bây giờ khi đã quên đi mất thì cậu lại nhận được thông báo của tổ chức y tế về việc gọi đi tham gia tình nguyện trong một tháng. Jungkook khi cầm được tờ đơn thông báo trên tay, vừa mừng lại vừa lo. Dù gì được đi khám chữa bệnh cho mọi người vẫn luôn là mong ước đau đáu trong lòng cậu, để rồi giờ đây được gọi thì lại biến thành nỗi lo toan khiến cậu ăn không ngon ngủ không yên. Đã một tuần trôi qua, một tuần nữa là phải xách vali lên đường vậy mà Jeon Jungkook vẫn thở dài bất lực vì chưa dám mở miệng nói với Taehyung.

Nếu không đi thì thấy thật có lỗi với bản thân cũng là có lỗi với người dân vùng đất kia, và cả những bác sĩ muốn tham gia khác. Cậu làm lỡ cơ hội của tất cả. Nếu đi, chắc chắn Kim Taehyung sẽ nổi trận lôi đình. Phải xa nhau vốn anh sẽ không chấp nhận, chưa kể nơi kia lại là nơi vô cùng thiếu thốn, làm sao anh có thể trơ mắt nhìn cậu đi đến nơi đó. Cả hai thực sự mới bắt đầu có khởi đầu khác. Hai bên cha mẹ cũng tạm thời yên ổn. Vậy mà giờ nếu cậu đòi đi, Jungkook biết cơn thịnh nộ của anh sẽ rất khó mà chống đỡ nổi.

Rốt cuộc phải làm sao mới phải đây???

>>>,<<<,>>>,<<<

Tác giả: Avi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro