Chap 29: Đụng nhầm người rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàng!

Tên lính đánh thuê kia ngã ra phía sau, đau đớn, căm hờn nhìn Taehyung.

"Miễn là tao ở đây thì người được phép lên tiếng không phải là mày." Kim Taehyung bắn thẳng vào bụng hắn, ánh mắt không chút biến động

"Mày..." Tên cầm đầu kia đau đớn, vật vã, muốn nói nhưng không nói nổi.

Taehyung lạnh lùng tiến đến:

"Đó là thử súng. Phát tiếp theo là cuống họng nhé..."

"Đứng đó làm gì, lên bảo vệ đại ca đi..." Một tên cầm dao run run, rồi lại la lớn lên, nhắm mắt nhắm mũi lao đến.

Đoàng! Xin vĩnh biệt!

Taehyung đứng lại, tỉ mỉ đưa súng lên, ngắm vào cổ tên kia.

Hắn run bần bật, sợ hãi. Bọn lính đánh thuê tuy đông nhưng toàn hạng xoàng. Nếu biết trước Kim lão nhị lạnh lùng nổ súng như vậy, có mười cái mạng hắn cũng không dám nhận vụ ám sát này.

Trong lúc hoảng sợ, tên đứng đầu lia mắt nhìn thấy Jungkook đang ở bên vệ đường. Hết cách, bị dồn vào đường cùng, hắn lết lùi lại, lẫn vào trong đám đàn em.

Taehyung nổ súng, nhưng trật cổ họng hắn, đạn ghim xuống mặt đường, một tiếng động khó nghe khiến người ta phải nhíu mày.

Tên cầm đầu mang ánh mắt mất bình tĩnh, điên cuồng ra lệnh: " Đánh! Đánh! Bên nó có hơn mười người. Bên mình áp đảo cơ mà! Ai chém được Kim Taehyung tao thưởng lớn!"

Mấy tên lính đánh thuê nghe đến tiền mắt sáng quắc lên, quên đi dáng vẻ hung thần vừa nãy của Taehyung, vừa la lớn vừa chạy tới bổ dao về phía phe Taehyung.

Một thuộc hạ của Taehyung chửi đổng một tiếng, rồi dồn lực vào cây gậy của tên anh ta mới xử xong, giáng liên tiếp vào đám đần độn dám tấn công nhị gia.

Tên đứng đầu hèn nhát vừa canh me Taehyung, vừa lén lén lút lút bò sang chỗ Jungkook.

Jungkook ngồi dựa tường nhìn về phía Taehyung, ánh mắt đầy ưu tư.

Cậu vốn tưởng rằng cảnh tượng này rất khó mới thấy được, bởi còn trong thành phố A, không ai dám làm càn. Ai ngờ được... hỗn loạn và hoang tàn như vậy.

Từ nhỏ, mẹ Jeon luôn dạy Jungkook thành một người đứng đầu, tính cách của cậu cũng vì thế mà bị ảnh hưởng.

Đến khi vụ ABB Jungkook mới hiểu, mẹ đã đào tạo cậu để trở thành người bảo vệ Jeon gia trong thế giới ngầm đầy máu lạnh này. Vì vậy cưới Kim Jisoo hay Kim Taehyung gì cũng như nhau cả thôi.

Cũng may, người cậu kết hôn là Kim Taehyung. Mặc dù mang dáng vẻ chết chóc của hung thần nhưng lại rất tử tế với cậu. Hơn cả, anh có thể bảo vệ cậu.

Đang chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên một giọng nam dõng dạc vang lên cạnh cậu:

"Bỏ vũ khí xuống! Nếu không tao giết thằng oát con này."

Kim Taehyung nghe thấy liền quay lại, nhìn thấy cảnh đó, anh trút hết bực tức vào viên đạn kế tiếp. Tên lính đánh thuê phía sau định đánh lén anh lãnh đủ.

"Đừng có động vào người của tao!" Taehyung nghiến răng, giọng hùng hổ như ra lệnh.

"Tao bảo rồi! Bỏ vũ khí hoặc bỏ thằng này!"

Tên đó đe doạ, nhưng không nhìn thấy vẻ mặt của Jungkook lúc này.

Choi Wook Sik nhận ra, anh ta nuốt nước bọt, là ánh mắt lạnh lẽo lần đầu gặp nhau. Đột nhiên anh ta có linh cảm, tên điên kia đụng nhầm người rồi.

Jungkook rất bình tĩnh, môi nhếch nhẹ lên. Khoảnh khắc này, thuộc hạ của Taehyung không hẹn mà cùng nuốt nước bọt. Bọn họ đảm bảo tên kia ăn đấm chắc luôn!

"Anh có biết anh đang kề dao vào cổ ai không?" Jungkook kiêu ngạo hỏi.

"Mày... Mày im! Tao giết mày đấy! Đừng có nói nhiều." Hắn vô thức nói vấp, trong lời của Jungkook, hắn nghe ra được sự lạnh lùng đến từ địa ngục.

Jungkook vẫn rất bình tĩnh:

"Tôi tiễn anh một đoạn."

Vô cùng lịch sự và bình tĩnh. Sự bình tĩnh này khiến người phía sau cậu phải phát run.

Cậu nhìn Taehyung. Theo kinh nghiệm đi hội thảo tâm lý học nhiều năm, Jungkook đoán được Taehyung đang rất gấp gáp. Nhưng cậu đã ra hiệu cho Taehyung đừng can thiệp.

Taehyung nhìn thấy ám hiệu, nhưng lòng bồn chồn không ngớt. Không phải tên kia đang giữ chặt chồng hợp pháp của anh, còn lâu anh mới cho một tên đần độn như vậy tồn tại trước mặt anh quá 10 phút.

Tên kia chỉ còn nước liều ăn nhiều thôi.

Hắn đi đến một quyết định táo bạo, dí dao sát hơn vào cổ Jungkook.

Nhưng đó là sai lầm của hắn.

Jungkook đỡ được cổ tay cầm dao, vặn tay hắn ra phía sau vật xuống đường.

Không một động tác thừa, Taehyung bắn vào chân hắn rồi thì phi ngay đến chỗ Jungkook, kiểm tra nơi cổ bị dao sắc làm cho bật máu.

"Không sao chứ?"

"Không sao, anh bị thương nhiều hơn em mà." Jungkook xót xa nhìn thân thể loang lổ máu tươi của Taehyung.

Anh nghe câu đó ấm hết cả lòng, Taehyung sủng nịnh xoa nhẹ đầu Jungkook.

Khi đã đảm bảo cậu an toàn, anh mới đi đến trước đám lính đánh thuê không biết sống chết kia. Một ánh mắt lạnh lùng cùng một câu lệnh đanh thép vang lên:

"Từng người một, bắt sống cho tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro