Chap 73: Hoa và quà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook ở trong phòng làm việc của bệnh viện họp online.

Nhưng mà điện thoại của cậu vài ba phút tin nhắn nảy một lần đến nỗi phải tắt tiếng.

Bởi vì hôm nay Taehyung nghỉ làm, ở nhà làm việc. Lý do là...

"Tét nách rồi sao mà đi làm."

Vì vậy công chuyện chính hôm nay của anh là ngồi nhắn tin phá chồng nhỏ.

"Em ơi em bận lắm hỏ?"

"Sao không rep tin nhắn anh vậy?"

"Anh giận nè! Rep không thỏ hư?"

"Ủa ??? Không rep luôn."

"Không thương anh chứ gì."

"Ới em ơi."

"Em ei, rep cái đi rồi làm gì làm nè."

Jungkook vừa out khỏi phòng zoom thì cầm điện thoại gọi thẳng cho Taehyung.

"Chiều về wax lông chân!"

"Ới em... Đauu mà..." Tút tút tút.

Taehyung chưa kịp kêu than đến câu thứ ba Jungkook đã cúp máy.

Thôi xong! Trêu chồng quá trớn quay đầu không kịp.

Nhưng chính nhờ cuộc gọi đó, Taehyung mới ngậm ngùi im lặng mở máy lên làm việc.

[...]

Jungkook đang dọn dẹp bàn chuẩn bị đi ăn trưa thì Vivian hớt hải chạy đến.

"Bác sĩ Jeon! Có một bệnh nhân gặp tai nạn lao động ở Daegu, hiện giờ bệnh viện Angel ở Daegu đang mở phòng online nhờ chúng ta cùng hội chẩn và cấp cứu." Vivian vừa thở hồng hộc, không dám trễ nãi báo cáo từ đầu đến cuối.

Jungkook liền bỏ tập tài liệu trên bàn xuống, ra khỏi phòng làm việc riêng.

"Mọi người đang ở đâu?"

"Đang ở phòng họp tập thể. Các bác sĩ chuyên khoa cũng đều ở đó."

Jungkook gật đầu rồi tăng tốc độ chạy gấp về phòng hội chẩn. Vivian cũng gấp gáp vừa chạy theo vừa tóm lược tình hình cho Jungkook nghe.

Năm tiếng đồng hồ cả phòng họp cân não nhau. Họ giữ im lặng hết sức có thể để bác sĩ phẫu thuật có thể tập trung. Lúc cần giải pháp mới cùng nói, nhưng thảo luận phải rất nhanh đưa ra đáp án. Đáp án còn phải cực kì chính xác, không được có sai sót.

Cho đến khi nhịp tim của bệnh nhân ổn định, mũi chỉ cuối cùng được khâu vào, các bác sĩ mới thở phào nhẹ nhõm.

Song Kang lấy khăn giấy truyền cho mọi người.

"Bệnh viện lắp thêm bốn chục cái máy lạnh trong phòng họp này đi. Xem kìa, hội chẩn năm tiếng vã hết mồ hôi rồi."

Jungkook nhận lấy tờ giấy cũng thở phào chấm mồ hôi. Cậu đứng dậy rời phòng.

Các bác sĩ trong phòng giờ mới thoải mái trò chuyện. Do các bác sĩ chuyên khoa không thường xuyên gặp Jungkook, nên họ không quen được với gương mặt lạnh băng của cậu. Vì thế, một câu cũng ngại nói. Chả bù cho khoa cấp cứu, dù có Jungkook ở đó hay không bọn họ vẫn mãi nhây. Tại gặp nhiều nên sớm thích nghi rồi.

Song Min ngồi nói nói cười cười, bỗng nhớ ra gì đó, lập tức phi ra khỏi phòng.

"Anh Jungkook!!!!!!!!!"

Jungkook đang thong thả về phòng để lấy ví thì nghe tiếng của Song Min, cậu đứng lại.

"Anh ơi, sáp wax lông xài tốt không ạ?"

Song Min nhìn Jungkook với ánh mắt vô cùng mong đợi.

Jungkook khen thì đảm bảo cô có thể bán đắt. Cậu nửa khen nửa chê thì có thể bán được. Còn cậu chê thì cô dẹp tiệm.

Nói chung, với Song Min, Jungkook vừa là tiền bối, vừa là sếp lớn. Uy tín của Jungkook luôn được Song Min cho năm sao.

"Chồng tôi xài, anh ấy rất thích."

Jungkook hơi nhếch mép giấu đi nét tủm tỉm tinh nghịch trên mặt.

"Vậy sao, vậy thì tốt quá rồi."

Song Min tự vỗ tay thưởng cho bản thân. Chồng sếp thích thì đảm bảo là sếp đang khen mình rồi.

[...]

Vừa mở cửa ra, thứ trên bàn làm việc đã thu hút Jungkook. Là một bó hoa hồng và một hộp quà nhỏ.

Còn có giấy note màu vàng mà Vivian thường hay để lại ghi chú cho cậu.

[Có người gửi hoa và quà cho bác sĩ.

Vivian.]

Jungkook mỉm cười rút điện thoại bấm gọi cho chồng. Bản thân đến gần cầm bó hoa tươi rói lên ngắm nhìn.

Rất nhanh, Taehyung đã bắt máy.

"Anh nghe."

Jungkook hỏi: "Dịp gì mà gửi quà cho em thế?"

Taehyung khó hiểu rời tay khỏi bàn phím.

"Anh đâu có gửi quà cho em?"

Taehyung vừa nói rõ, cả hai người đều ngớ ra.

"Vậy là có người gửi quà đến bệnh viện cho em á?" Taehyung cau mày, gương mặt có chút khó chịu hỏi.

"Vâng." Jungkook đặt bó hoa xuống, gương mặt nhìn hoa và quà cũng không còn nét đắm đuối, yêu thương.

"Em giữ máy đó, gửi cái gì vậy? Có để lại tên không?"

Jungkook cười khổ, đấy, ghen rồi.

"Là một đoá hoa hồng và một hộp quà."

Trong điện thoại lập tức vang lên âm thanh hậm hực.

"Mai mốt anh phải may mặt anh lên đồ của em mới được. Có chồng rồi mà năm lần bảy lượt đào hoa bu tới."

Jungkook bật cười, cậu chẹp miệng xoa dịu anh.

"Thôi mà, có khi là bệnh nhân gửi tặng."

Taehyung hứ một tiếng, nhưng vẫn đặt quan tâm vào món quà.

"Em mở thử quà ra xem, là socola, thư tình hay cơm tình yêu, dây chuyền đôi gì đó đó vứt thẳng vào sọt rác cho anh."

"Nào. Lỡ đây là bệnh nhân tặng cảm ơn em thì sao?"

"Cái gì coi là tín vật định tình vứt hết đi, anh chịu trách nhiệm cho." Taehyung nhỏ nhen tuyên bố.

Jungkook mở hộp quà ra, bên trong toàn là rơm giấy với hạt xốp.

"Có gì đâu." Jungkook nói anh nghe.

Taehyung nhíu mày khó hiểu, gì đây, quà chọc ghẹo nhau à.

"Em xem kĩ thử."

"Ò để em coi."

Jungkook thò tay vào thử xáo lên xem có gì không.

"Aaa."

Tiếng la lớn của Jungkook khiến trái tim Taehyung như bị rơi xuống đất. Hộp quà bị hất xuống đất tung toé.

"Em sao vậy?" Taehyung gấp gáp hỏi, anh đã rời bàn làm việc túm lấy áo khoác phi ra ngoài.

"Chuyện gì vậy Jungkook?" Vài đồng nghiệp đi ngang nghe tiếng liền kéo toang cánh cửa chưa đóng ra.

Dưới đất là hộp quà đẹp đẽ bị lật úp, tràn lan ở dưới là những hạt bi xốp và giấy rơm lăn lốc, vãi ra hỗn độn dưới sàn. Còn có... dao lam.

Đập vào mắt họ là Jungkook đã trào nước mắt và bàn tay vàng ngọc của cậu ứa máu tươi, ghim đầy những chiếc dao lam sắc bén.

~ cut ~

Ụa cái chap wax lông nách bình chọn tăng chóng mặt luôn í.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro