Chap 93: Kẻ khóc người cười.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhận được lời mời của Jung lão đại, nhà Taehyung và Jungkook xúng xính áo quần bay sang Puerto Rico ăn đám cưới.

Choi Wook Sik cũng đi theo, háo hức chờ gặp Kim Dami - người từng là chị dâu, nhưng luôn là người anh để trong lòng.

Taehyung đi hỏi thăm từ mẹ Jeon đến mẹ Kim rồi tới mẹ Hwang những cách chăm Jungkook trên máy bay.

Anh còn viết ra hẳn một tờ ghi chú. Đại khái là:
- Bầu 3 tháng -> ổn định, bay được.
- Chuẩn bị nước lọc, trái cây cắt sẵn.
- Xin chăn, mang theo gối kê lưng, kê cổ.
- Mang bịt tai chống ồn.
-...

Cái bụng thon nho nhỏ của Jungkook cũng đã nhô lên khiến Taehyung thích thú.

Jungkook không thể mặc đầm bầu nên Kim thị đã đầu tư hẳn vào một brand thiết kế đồ oversize. Jungkook không sợ thiếu đồ mặc, chỉ sợ mặc không kịp.

Những chiếc áo thun rộng rãi thoải mái được Jungkook chuộng mặc cũng được Taehyung ưa thích.

Jungkook mặc chúng, Taehyung lâu lâu sẽ thuận tay vén áo cậu lên sờ sờ vào cái bụng tròn tròn bất kể lúc nào anh muốn. Rất thuận tiện! Anh rất thích.!

"Nào, bỏ tay ra! Đang ở sân bay mà." Jungkook gạt tay anh ra, kéo áo xuống.

Đang ngồi chờ lên máy bay cũng không yên với anh chồng nữa. May mà đang ở trong phòng chờ VIP nên ít người đấy.

Taehyung bị mắng cũng biết điều mà kiềm chế thú vui 'biến thái' của mình lại.

Nhưng mà cái bụng bầu tròn tròn của Jungkook rất là cưng, sờ vào vừa mát vừa mềm, anh sờ muốn nghiện luôn ấy.

"Anh thấy người ta có ảnh siêu âm em bé á, khi nào thì mình cũng có vậy em?" Taehyung ngây ngô hỏi.

Jungkook mỉm cười: "Đi đám cưới về là được 13 tuần, đi siêu âm luôn nè."

Taehyung gật gù, nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: "Siêu âm này có biết trai hay gái không?"

"Anh thích trai hay gái?" Jungkook ngồi sát lại, thân mật hỏi.

Taehyung thuận thế quàng tay ôm cậu vào lòng, quan điểm vô cùng nhất quán trả lời:

"Trai hay gái anh đều ghét, em biết mà."

Jungkook cười khổ. Mỗi lần nhắc đến con cái anh lại thế này.

"Anh không định cho chúng nó cơ hội thân thiết với anh à ? Câu nào nhắc đến con cũng nặc mùi ghét bỏ thế."

Gương mặt Taehyung đanh lại: "Nó còn chưa cho anh cơ hội để thích thì nó đã hành em nôn ói, mệt mỏi biết bao rồi. Thích làm sao nổi trời."

Jungkook bất lực lắc đầu, không nói nổi nữa, bất lực rồi.

[...]

Bọn họ đáp xuống sân bay, lấy hành lý rồi ra ngoài tìm người mà Jung lão đại sắp xếp đi đón họ.

Vô cùng bất ngờ, người đó lại là Kim Dami!

Choi Wook Sik đứng kéo hành lý từ phía xa cũng chợt dừng lại. Đôi mắt của anh ấy lại mềm ra một phần, biến từ lạnh lẽo thành ôn nhu.

"Em ? Sao lại ra đây? Anh Hoseok có biết không?" Jungkook lo lắng đến gần nắm lấy tay Dami.

Hồi đáp lại cậu không còn là giọng nói nũng nịu của trẻ con nữa, mà là giọng điệu điềm tĩnh, ngọt ngào của một thiếu nữ.

"Anh ấy bảo em ra đón mọi người."

Jungkook sửng sốt quay đầu nhìn Taehyung, như đã biết trước, Taehyung đỡ lấy lưng cậu, ôn tồn giải thích.

"Lần anh dâu của em làm nhiệm vụ bị tai nạn, chúng ta cũng đồng thời bị hành thích thì Dami cũng bị tai nạn."

Jungkook như hiểu ra điều gì đó: "Ồ, thì ra là vì vậy nên anh Hoseok sống chết cũng không cho em bay sang chữa cho anh dâu."

Dami vui vẻ bồi thêm: "Vì anh ấy muốn cho anh bất ngờ nên đợi em và anh dâu bình phục hẳn rồi cho anh biết luôn."

Một bên vui vẻ nói cười, một bên trầm lắng dõi theo. Choi Wook Sik không tiến lại, nhưng một khắc cũng không rời mắt khỏi Kim Dami.

[...]

Vừa về đến dinh thự riêng của Jung Hoseok, Taehyung đã bế Jungkook ngủ ngất ngây đến phòng ngủ.

Choi Wook Sik nôn nao xin phép cho mình ra ngoài một chút. Taehyung thấy mọi việc đều ổn, lập tức đồng ý rồi lên giường ôm Jungkook ngủ.

Choi Wook Sik vừa ra khỏi dinh thự, liền bắt gặp hình ảnh người anh yêu đang mặc một chiếc đầm xanh yêu kiều ngồi trên mỏm đá.

"Anh tới rồi à?" Dami ngoảnh đầu, tươi tắn nhìn anh.

Choi Wook Sik lịch lãm đi tới, ngồi xuống cạnh cô, bất chợt không biết nói gì.

Dami cũng rất thẳng thắn: "Không có gì muốn nói sao?"

Choi Wook Sik bặm môi, xởi lởi cười: "Chúc mừng em đã khỏi bệnh."

Dami gật đầu: "Cảm ơn."

Hai người lại yên tĩnh ngồi thưởng thức vẻ đẹp của biển xanh. Choi Wook Sik cứ quay sang muốn nói lại thôi, lặp lại hành động hơn năm lần, anh cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

"Dami này!"

"Hả?"

"Tôi thích em. Em có thể..."

"Đừng nói nữa." Dami chặt gãy lời nói đang định thốt ra của Choi Wook Sik.

Choi Wook Sik cúi gằm mặt xuống, mái tóc che trán của anh cũng rũ xuống theo.

Khoảng không rơi vào trầm lặng. Kim Dami lại lần nữa mở lời.

"Tìm một người phụ nữ khác thật tốt để yêu. Tình cảm anh dành cho tôi chặt đứt nó đi."

Nói rồi, Kim Dami dứt khoát đứng dậy, rời đi. Choi Wook Sik có lẽ không nhìn thấy, đôi mắt của cô đã lệ nhoè mi cay.

Choi Wook Sik bặm môi nhìn xa xăm về phía bầu trời. Bản thân bị từ chối, vô cùng đau lòng, nhưng không thể cũng không muốn cưỡng cầu.

Choi Wook Sik và Choi Woo Sik là anh em sinh đôi, hai người cùng yêu một cô gái. Choi Wook Sik chọn cách âm thầm dõi theo thì Choi Woo Sik dũng cảm theo đuổi. Cuối cùng Woo Sik nhận được một lời định hôn của Kim Dami. Choi Wook Sik thì vẫn cất giấu tình cảm sâu trong đáy lòng.

Không sao! Nói ra là tốt rồi. Dù bị từ chối cũng là xác nhận được mình từng yêu thương một người thật lòng.

Kim Dami quay trở về phòng, tâm trạng cũng không khá hơn Choi Wook Sik là bao.

Dami cầm lấy bức ảnh cô chụp cùng Choi Woo Sik lúc hai người còn yêu nhau. Trong mắt hai người tràn đầy yêu thương và nhiệt thành của tình yêu. Choi Woo Sik ôm lấy cô như nâng niu bảo bối, Dami cũng ôm lấy anh như một bờ vai che chở mình cả đời.

"Anh ơi, em lại nhớ anh rồi."

Nước mắt lã chã tuôn rơi, Dami ôm bức ảnh vào lòng.

Cô từ chối em trai của người yêu, nhưng nhìn vào gương mặt như tạc giống hệt vị hôn phu, Kim Dami lại không nhịn được mà muốn ôm lấy.

Có điều, cô không đủ can đảm để làm kẻ tổn thương người khác. Cô không đủ can đảm để đem một người mình không yêu trở thành thế thân để chữa lành tâm hồn tan vỡ của chính bản thân mình. Như vậy, bất công cho người khác, ích kỉ cho mình!

[...]

Hoseok vừa đi công việc về, vừa vào nhà đã chạy ngay đến nhà huấn luyện tìm Jimin.

Jimin là đội trưởng đội cận vệ của Jung Hoseok. Bây giờ còn sắp thành hôn với lão đại, quyền lực lại càng thêm quyền lực.

"Jiminie a, anh mua được kimchi jjigae ở một quán siêu mới luôn." Hoseok vừa đi vào vừa khoe.

Nhà huấn luyện vừa nãy còn đông nghịt người nghe giảng dạy từ Jimin thì bây giờ vắng tanh không một bóng người.

Jimin thở dài: "Anh có thể nào báo cho em một tiếng rồi vào đây không? Người ta chạy hết rồi."

Hoseok tỏ ra vô tội: "Yo, đúng là không còn người nào nè, anh giúp em tan làm còn gì nữa."

Jimin bất lực không thèm nói nữa, ra ghế ngồi, lấy một chai nước lạnh tu ừng ực. Hoseok cũng mỉm cười, mở phần kimchi jjigae ra đưa cho Jimin.

Jimin nếm thử, đúng là mùi vị này, rất quen thuộc. Ngon!

"Coi như anh lấy công chuộc tội vậy." Jimin không tỏ vẻ mình vô cùng thích món này. Nhưng cậu không chê, Hoseok chắc chắn sẽ hiểu cậu muốn ăn lại khi khác.

"À, Jungkook tới nhà mình chưa?" Hoseok hỏi.

"Rồi á, ngủ trong phòng của Jungkook á."

"Aida, đang sáng chưng mà ngủ cái gì không biết, để anh đi gọi." Hoseok vỗ đùi, đứng dậy định chạy lên nhà trên.

Nhưng lại bị Jimin nhanh hơn lôi ngược ngồi xuống.

"Người ta mang thai, ngủ ngày là chuyện bình thường. Với lại người ta ngủ với chồng người ta anh gọi làm gì?" Jimin chẹp miệng tuôn một tràng.

Hoseok mím mím môi rồi cũng gật đầu đồng tình: "Ừ nhỉ, thôi kệ ha."


~ cut ~

Mấy pà cmt quá đã cái nư tui. Đọc xôm quá tr luôn, 300 mấy cmt đọc đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro