tập 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 5 tháng 3 năm XXXX, trời trong xanh.

Hôm nay, tôi với con khỉ nhỏ đã cãi nhau một trận ầm ĩ, lại còn đánh nhau, tôi bị thương, cậu ta cũng bị thương, tôi biết là lỗi của tôi, tôi không nên mắng cậu ta là kẻ không có ba, cho nên tôi quyết định, ngày mai lén nhét một trái táo vào trong cặp của cậu ta, tỏ ý xin lỗi.

Ngày 7 tháng 4 năm XXXX, trời âm u, nổi cơn mưa phùn.

Hôm nay thi cuối kỳ, mẹ làm rất nhiều món ăn trưa cho tôi đem đến trường học. Tôi biết con khỉ nhỏ hôm nay vẫn ăn cơm trắng với rau củ, nên tôi đã dùng mọi cách, cố ý chơi đoán số thua cậu ta, để cùng nhau đổi thức ăn trưa.
Kim Taehyung mở quyển nhật ký cũ ra đọc, thuận tiện lật ra trang thứ hai xem, mỗi lần đọc, cảm giác trong lòng có chút ngọt ngào, mỗi khi tâm tình không tốt, anh sẽ lật nhật ký ra xem, bởi vì mỗi khi đọc quyển nhật ký này làm cho tâm tình anh dịu đi rất nhiều, mọi phiền não đều tan biến hết.

Mười sáu năm trước, anh cho rằng cậu  luôn tìm cách chống đối anh khắp nơi, nên vì muốn trả thù cậu, anh đã lén trộm đi quyển nhật ký yêu quý của cậu, từ đó biến mất khỏi cuộc đời của cậu.

Mười sáu năm trôi qua, anh đã đọc thuộc hết nội dung trong quyển nhật ký, ghi nhớ vào trong đầu, khắc sâu trong lòng mình.

Chẳng qua anh không biết cậu, giờ câu  như thế nào?
-----+------
Jeon JungKook ngồi trên toa xe điện, đi xuyên qua đường phố tấp nập.

Hôm nay là sinh nhật Ginyoung ,cậu cố ý xin nghỉ phép nửa ngày định về nhà chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho anh, cùng anh ăn mừng sinh nhật.

Vào mười năm trước, lúc ba cô qua đời, đã đem cô giao cho Min Ginyoung , để anh chăm sóc cho cậu cả đời, cũng vì vậy, cậu trở thành vị hôn thê của anh.

Trong mười năm, cậu xem anh như mọi thứ cô có được, mỗi việc cậu  làm đều luôn nghĩ đến anh.

Chỉ còn vài ngày nữa, bọn họ chính thức kết hôn, cậu đã hết kỳ vọng của mình vào việc này.

Trên mặt Jeon JungKook mang theo nụ cười hạnh phúc, sau đó ra khỏi toa xe điện, đến một khu chung cư yên tĩnh, xe dừng lại ở bãi đậu, cậu lấy nón bảo hiểm xuống, không để ý đến đầu tóc rối tung của mình, mà nhanh chóng chạy lên lầu.

Giờ là ba giờ chiều, người trong nhà chắc đều đã đi ra ngoài làm việc, cho nên cậu không cần nhấn chuông cửa, trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa ra.

Khi vừa vào cửa, thấy trên sàn nhà trải đầy quần áo, cậu  bị chấn động ngay lập tức, cho rằng có trộm lẻn vào.

Nhưng khi nhìn kỹ lại, đồ đáng giá trong phòng khách vẫn còn, hơn nữa cũng không mất mát cái gì, duy nhất trên sàn nhà có nhiều quần áo, chắc chắn không phải bị trộm.

Từ phòng khách đến phòng ngủ, trải đầy quần áo trên sàn, có quần áo đàn ông với phụ nữ, ngay cả quần áo lót cũng có.

Lúc này, trong phòng ngủ truyền đến âm thanh kích tình mờ ám.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro