Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Thiên Kỳ vừa về đến nhà đã chạy ngay vào phòng, úp mặt xuống gối và khóc nức nở. Những gì cô chứng kiến ngày hôm nay quả thật là quá sốc. Quệt vội dòng nước mắt, cô lấy điện thoại ra, bấm bấm...
"Alo! Anh hai hả?"
"Ừ, chuyện gì vậy em gái?"
"Em khổ quá anh hai ơi, Tại Hưởng không thích em nữa rồi, cậu ấy bỏ em thật rồi!" - Cô kể trong dòng nước mắt nhạt nhòa.
"Chuyện gì vậy? Kể anh nghe nào, nín đi!"
"Chiều nay... Híc híc..."
"Thôi được, để anh làm cho ra lẽ!"
                             ***
   Sáng hôm sau, nó đến lớp với vẻ mặt hớn hở.
- Bạn có chuyện gì vui vậy? - Chí Mẫn hỏi nó.
- Không có gì! Hì! - Nó cười xòa.
- Tụi bây ơi, có thủ lĩnh hội FM đang tiến về lớp mình đó! - Một đứa con gái chạy từ ngoài vào hỗn hễn thông báo.
     Bỗng dưng trước lớp xuất hiện một toán nam sinh. Cả lớp nó trầm trồ và đồng loạt đứng dậy chào. Chỉ riêng mình nó vẫn ngồi. Một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Ai là Chung Quốc?
     Vừa nghe nhắc đến tên mình, nó từ từ đứng dậy, nhìn thẳng vào người vừa hỏi:
- Là tôi, có gì không?
- Có chuyện cần tính toán với cậu ấy mà! - Tên kia nói bằng giọng mỉa mai.
- Tôi nhớ là tôi chẳng nợ nần gì anh cả. - Nó thẳng thừng.
- Cậu không nợ tôi nhưng lại nợ em gái tôi.
- Em gái anh ư? - Nó ngạc nhiên.
- Sao? Sợ không dám ra đây gặp tôi à?
- Cười khẩy.
- Tôi chỉ sợ anh không dám cho tôi ra đó gặp ý chứ. - Nó nói khích làm tên kia tức điên lên.
    Cả lớp lặng yên theo dõi từng bước chân của nó tiến về phía thủ lĩnh của hội FM.
- Sao? Tìm tôi có gì? - Nó hất mặt, tự tin quá trong khi Chí Mẫn thì nơm nớp lo sợ thay cho nó.
- Sao thấy tôi, cậu không chào? - Anh ta hỏi.
- Việc gì tôi phải chào? Anh là gì cơ chứ? - Nó nói giọng cứ như khích tướng.
- Khá khen cho một cậu nhóc như cậu đấy! - Cậu không sợ tôi sao?
- Đợi anh chết, biến thành ma, tự khắc tôi sẽ sợ anh thôi! Eo ơi, tôi sợ ma lắm ý. - Nó khoanh tay nhìn thẳng vào mắt hắn ta mà nói nhưng... đôi mắt hắn... lạnh thật... lạnh hơn cả mắt chồng nó...
- Cậu... Đừng ép tôi, tôi không muốn đánh con trai đâu. - Mặt hắn đỏ lự vì giận nhưng vẫn cố kiềm chế.
- Oh! Anh yên tâm, có người bảo tôi không phải là con trai đấy! - Nó cười khẩy. (Người bảo nó không phải con trai đâu ai khác ngoài Tại Hưởng - chồng nó - cơ chứ!)
- Cậu tự tin quá đáng rồi đấy.
- Tôi chỉ tự tin thôi, còn người quá đáng là anh mới phải.
     Cả lớp nó được nhịp tim rớt hết ra ngoài. Cả trường BFM ai chẳng biết thủ lĩnh hội FM là người lạnh lùng thế nào cơ chứ. Hắn có thể làm mọi chuyện chỉ cần trong lòng hắn có lửa.
- Đừng trách tôi không nói trước, vào đánh nó đi tụi bay hắn thét lên, giọng toé lửa.
    Còn nó quả thật nó cũng hơi sợ, cứ tưởng hắn sẽ không dám nhưng sự thật bây giờ nó sắp phải ra trận... và dường như hình ảnh của cái giường bệnh đang hiện lên trong đầu nó.
- Này, anh đánh con trai không thấy nhục à? - Nó vẫn giữ giọng bình.
- Chả phải lúc nãy cậu bảo cậu không phải con trai hay sao? - Hắn khẽ cười khi phát hiện bộ dạng sợ hãi của nó.
     Cả bọn kia xông vào nó. Nó vung tay nắm lấy cổ tay một tên ở gần nhất, quật tên kia xuống sàn mặc cho hắn rên la. Tiện đà, nó đá chân phải lui sau, tặng cho tên đằng sau một cước "nhẹ tựa lông hồng". Một tên khác chạy đến nắm lấy vai nó, theo phản xạ tự nhiên, nó sẽ xoay mình, đá vào chân tên đó. Hắn ta siết mạnh tay hơn nữa, buộc lòng nó phải dùng biện pháp mạnh hơn, nắm lấy tay tên kia mà xoay vai, quật hắn ngã ngửa.
- Xem ra cô cũng không dễ đối phó chút nào. - Tên cầm đầu nãy giờ vẫn đứng theo dõi trận đấu, khẽ buông lời nhận xét.
     Hắn búng tay cái tách, lập tức, cả bọn xông lên, kể cả mấy đứa đã bị nó đánh lúc náy. Nó hối hận vì lúc nãy không ra tay mạnh hơn chút xíu nữa thì có phải bọn kia đã vào bệnh viện rồi không, ít ra thì số người phải đối phó lúc này cũng giảm đi đáng kể.
      Dòng suy nghĩ đang chạy miên man thì có một tiếng gọi giật bên tai nó, là Chí Mẫn:
- Chung Quốc đừng đánh nữa, họ không phải hạng thường đâu! Mặt cậu bạn tái lên vì sợ.
- Là họ kiếm chuyện trước đấy chứ! - Nó nhếch môi rồi quay trở lại với "chủ đề chính".
      Học sinh trong lớp từ từ tản ra xa bởi lẽ không ai muốn dính dáng đến vụ này.
       Cả đám xông vào nó, đứa túm tay, đứa túm chân, đứa nắm vai... Tứ phương tám hướng đều có người, có giỏi võ đến mấy cũng chịu thôi. Chắc tại nó mải suy nghĩ quá nên không để ý bọn kia đã vây quanh nó tự bao giờ.
- Ahhhh! - Nó hét lên khi bọn kia siết chặt lấy nó.
     Tránh chỗ này thì bị đánh chỗ kia. Vả lại cái tên đằng sau cứ giữ tay nó nên nó không thể di chuyển được. Cuối cùng nó đành nằm yên chịu trận.
      "Tên chủ mưu" thấy trong lòng nhói lên theo từng tiếng thét la của nó nhưng lòng kiêu hãnh cao hơn đỉnh Everest của hắn không cho phép hắn dừng lại. Bây giờ, nó không chỉ "đắc tội" với em gái hắn mà còn với cả hắn nữa hai món nợ cộng lại đã đốt nên ngọn lửa trong hắn.
         

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro