Chap 8: Ầm ĩ chết mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới nửa đêm về sáng, bên ngoài trời mưa càng lúc càng to, sấm sét đánh đùng đùng, cậu ôm chặt lấy chính mình. Ác mộng ngày xưa bắt đầu tấn công, mẹ mang cậu đến nơi địa ngục này cũng là trong một đêm mưa như vậy. Vô số lần, cậu đã nghĩ phải rời khỏi nơi này, nhưng cậu cũng biết rằng, rời khỏi nơi này, không có nơi nào cậu có thể cư trú được.

“Mẹ, mẹ!” Cậu không nhìn thấy mình, thậm chí cũng không nhìn thấy bất kỳ một tia sáng nào, chỉ có tiếng sấm đáng sợ ở bên ngoài. “Con không sợ, con sẽ không sợ đâu!” Thế nhưng, cậu thực sự rất sợ nha! Cậu sợ tối, cậu sợ tiếng sấm đáng sợ kia! Tiếng sấm kia như là lập tức sắp bổ xuống đầu cậu vậy, bên ngoài hình như có rất nhiều yêu ma quỷ quái, sẽ nuốt sạch cậu mất.

“Mẹ, làm sao bây giờ! Jungkook rất sợ, Jungkook thực sự rất sợ!” Cậu đi vài bước, mò lấy cánh cửa, cố sức đập đập hết lần này đến lần khác lên nó, “Thả tôi ra ngoài, tôi rất sợ, tôi thực sự rất sợ!”

Cậu không ngừng đập đập, bàn tay đập lên cửa đã đau đến bỏng rát, nhưng vẫn không chịu dừng lại. Phía sau âm u, cứ như thể yêu ma thực sự tới gần vậy. “Mở cửa ra, mở cửa ra, tôi sợ, tôi thực sự rất sợ!”

Bỗng dưng, cửa mở ra, một đường sáng bắn tới, cậu ngẩng đầu lên, chính là Kim Taehyung đang đứng ở trước mặt cậu . Hắn lạnh như băng nhìn khuôn mặt với đôi mắt ngập nước của cậu, mở miệng nói: “Ầm ĩ chết mất!” Nói xong, hắn cũng không để ý tới cậu , đi qua hành lang xuống lầu.

Jungkook đầu tiên là choáng váng, không nghĩ tới Kim Taehyung sẽ đến mở cửa cho cậu . Hắn đối với cậu luôn hờ hững lạnh như băng. Còn cậu bình thường nhìn thấy hắn, cũng rất sợ ãi. Cậu không thể quên đi cái buổi tối hôm đó, hắn giữ chặt cậu , bắt cậu nhìn cảnh tượng đáng sợ kia.

Thế nhưng, hiện giờ cậu nhìn thấy hắn, hắn lại giống như là thiên sứ đứng trước mặt cậu , mở cửa cho cậu , để cậu có được tự do. Cậu bản năng đi theo, thân thể của cậu còn đang run rẩy, cậu không biết mình có thể đi đâu, không thể làm gì khác hơn là đuổi theo hắn.

Khi cậu tới gần cửa phòng hắn rồi thì, hắn dừng lại, nhìn cậu một cái: “Cút về chỗ của mày đi. Đừng cho là tao muốn cứu mày, tiếng mày kêu gào chói tai quá mức, ầm ĩ phá giấc ngủ của tao.”

Cậu chỉ biết, người này sẽ không thân mật đối với cậu . Thậm chí sự tồn tại của cậu ở cái nhà này vô cùng bị chán ghét, cậu mở to mắt nhìn hắn. Hắn rất cao lớn, cậu biết hắn hiện giờ đã lên đại học rồi, hiếm khi cậu nhìn thấy hắn.

Cậu khiến Nayeon bị thương thành ra như vậy, có lẽ mọi người trong nhà này đều đi tới bệnh viện rồi. Hắn là anh trai của Nayeon , vì sao hắn lại không đi vậy? Có điều, hình như hắn cũng không có tình cảm tốt đẹp lắm với mọi người, bao gồm cả con nhỏ Kim Nayeon kiêu căng ương ngạnh.

Kim Taehyung nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cậu , dường như là không nghe thấy hắn nói gì vậy, cứ ngây ngốc nhìn hắn. Hắn không hề để ý đến cậu, đi thẳng vào trong, đóng cửa lại.

Jungkook tuyệt không muốn vậy, bên ngoài tiếng sấm vẫn thật lớn, bây giờ vú Park và con bà ta – Han JungNa  chắc chắn cũng ngủ rồi. Nếu giờ cậu trở lại, có lẽ cũng sẽ bị đuổi ra ngoài, thậm chí còn sẽ bị bà ta đá xuống giường.

Ít nhất, ở nơi này, bên trong còn có một người. Không sao cả, không sao cả! Cậu ngồi xổm xuống, người bên trong kia tuy cũng là một người xấu, nhưng ít nhất cũng không đáng sợ bằng những ma quỷ trong bóng tối này. Cậu ôm đầu gối, thật sự rất mệt mỏi, muốn ngủ. Bỗng nhiên, tiếng sấm đánh xuống, cậu sợ run cả người, tựa vào cánh cửa.

Kim Taehyung biết Jungkook vẫn cỏn ở bên ngoài, cậu làm cánh cửa kêu lên kèn kẹt, thật sự khó có thể làm ngơ được. Hắn chửi nhỏ một tiếng, xuống giường đi nhanh ra cửa, mở cửa ra, cả người nhỏ bé của Jungkook ngã vào trong.

Kim Taehyung nhìn thân thể lạnh run, không nói gì, cũng không đóng cửa lại, mà đi thẳng vào giường trong phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro