Chap 6: Bánh từ trên trời rớt xuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng nói rất nhỏ, nếu không phải Thái Hanh dùng sức ôm eo cậu, Chính Quốc còn tưởng mình bị ảo giác mà nghe nhầm.

Chính Quốc kinh ngạc quay đầu lại, nhìn hắn đang đứng sau lưng cậu với vẻ không thể tin được.

Vẻ mặt Thái Hanh kỳ lạ đến khó hiểu, như thể đang cố kìm nén gì đó, khóe môi cũng không nhếch lên. Nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt không thể tin được của Chính Quốc, vẻ mặt này đã biến mất, khôi phục lại bình thường như không có chuyện gì xảy ra.

"Mày vừa mới nói cái gì?" Chính Quốc nghi ngờ hỏi.

"Không nghe rõ sao? Vậy để tao nói rõ." Thái Hanh nhướng mày, trên khuôn mặt anh tuấn phóng túng lộ ra vẻ thiếu đứng đắn gì.

Hắn liếc xuống dưới: "Em trai trong nhà không nghe lời đúng không? Tao sẽ giúp mày dạy cho nó một bài học, giải quyết mâu thuẫn giữa anh em mày, khiến nó không bao giờ dám không nghe lời mày nữa. Có chuyện gì vậy, thằng này nó dám hung dữ với mày à?"

Chính Quốc: "..."

Chính Quốc sửng sốt.

Cậu cho rằng tình huống tốt nhất là Thái Hanh để cậu đi giả vờ không thấy gì cả, sau này nếu hai người không đề cập đến chuyện này nữa thì coi như xong chuyện.

Hoặc cậu có thể giải thích nguyên nhân của vấn đề với Thái Hanh, và hắn sẽ cười trừ cho qua.

Không ngờ, tư duy của Thái Hanh vượt xa tưởng tượng của cậu, hắn thậm chí còn không hỏi nguyên nhân, trực tiếp muốn giúp cậu trừng phạt "thằng em".

"Giáo huấn trẻ con bị thường rất mệt mỏi, để tao giúp cho, mày đừng lo." Thái Hanh điều chỉnh phương hướng, ôm Chính Quốc trở về, mang theo biểu cảm tiêu chuẩn của anh hàng xóm bắt nạt em trai, "Ayo, dạy dỗ mấy cái nó 'xìu' liền."

Chính Quốc theo sau đi hai bước, đột nhiên phản ứng lại, dừng bước.

Cậu đang làm gì vậy, cậu thực sự đang nhờ Thái Hanh giúp đỡ sao?

Thái Hanh coi cậu như huynh đệ, mà cậu lại xem hắn là crush, lợi dụng hắn như vậy thật không phải quân tử.

"Không được, mặc kệ nó đi, một lát nó tự xìu." Chính Quốc nhân lúc hắn không chú ý, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay hắn tránh xa ba bước, vội vàng đi tới chỗ cất giữ quần áo, "Việc nhà tao, không tiện cho mày quản."

Chính Quốc nghĩ rằng vì cậu đã nói rõ ràng như vậy, Thái Hanh sẽ ngừng dây dưa. Nhưng không ngờ, hắn lại đuổi theo, Chính Quốc chỉ có thể quay lại để chống cự.

Tên khốn Thái Hanh không thèm nói lí lẽ, chơi xấu chọc vào eo cậu với tốc độ cực nhanh, khiến Chính Quốc suýt nhảy dựng lên để lộ sơ hở.

Thái Hanh nhanh chóng ra tay, bắt lấy thằng em ngỗ ngược làm "con tin" khiến thằng anh cả Chính Quốc phải ngừng kháng cự.

"Tao lo việc gia đình mày sao lại không tiện? Chúng ta trùm chăn kín mít, tao thay mày giáo huấn thằng nhóc. Chỉ có chính đáng mới đúng." Thái Hanh hài lòng ôm cậu, nói. Hắn không mang cậu trở lại chỗ cũ nữa, mà chỉ đứng đối mặt với cậu, một tay bắt con tin, một tay ôm eo cậu ngăn không cho cậu có cơ hội trốn thoát.

"Mày.... Cái thằng khốn này." Chính Quốc hơi thở không ổn định.

"Ừ ừ." Thái Hanh tự hào thừa nhận.

Chính Quốc không còn gì để nói, nhắm mắt lại, im lặng là vàng.

Nhưng cậu không nói, thì Thái Hanh nói: "Mày chạy cái gì? Tình huống này biện pháp tốt nhất chính là để người bạn tốt là tao đây giải quyết giúp cho. Huynh đệ tốt hoạn nạn có nhau, chưa từng nghe qua sao?"

Chính Quốc không lập tức trả lời, cậu trầm mặc một lát mới lên tiếng, giọng nói vốn dễ nghe trở nên có chút khàn khàn: "...Tao có nghe nói qua, nhưng tao không nghĩ mày sẽ vui khi làm mấy chuyện này."

"Tao không vui?" Thái Hanh nhìn chằm chằm khuôn mặt Chính Quốc, ngón tay thon dài mạnh mẽ di chuyển không sót nơi nào, "Tại sao tao không vui?"

Tại sao? Đương nhiên là bởi vì Thái Hanh là một người ghét đồng tính luyến ái, có ai nghĩ một người ghét đồng tính luyến ái sẽ không kinh hãi khi làm mấy hành động giúp đỡ người bạn đồng giới như vậy?

Chính Quốc hiện tại không thể suy nghĩ gì nhiều, chỉ cần nghĩ tới người trước mặt là Thái Hanh, đầu óc liền trống rỗng.

Người mà cậu thầm yêu trong lòng đang cho phép cậu tiếp xúc nhiều hơn điều mà cậu hằng mong ước.

Lông mi dài đen như mực của Chính Quốc không ngừng run rẩy vì bị kích thích, cả người cũng bị lung lay không thể đứng yên. Cậu vô thức đưa tay lên nắm lấy thứ gì đó làm điểm tựa nhưng vừa đưa lên lại lơ lửng giữa không trung.

Thái Hanh buông eo Chính Quốc, kéo cánh tay đang dừng giữa không trung đặt lên vai mình.

Bằng cách này, khoảng cách của họ càng lúc càng gần hơn.

Chính Quốc nhắm mắt lại, Thái Hanh trắng trợn nhìn chằm chằm người trước mắt, không ai có thể nhìn ra sự kích động cùng cuồng nhiệt trong mắt của hắn .

Trước mắt là các biểu cảm mà trước đây hắn chưa từng thấy ở Chính Quốc, đôi môi đỏ mọng của cậu hơi hé mở lộ ra hàm răng trắng muốt ẩn hiện bên trong, giữa hai hàng lông mày cau lại không phải vì đau đớn mà là một loại cảm giác sung sướng khó nói nên lời.

Khí chất lãnh đạm trên mặt Chính Quốc bị gột rửa, ngũ quan trở nên diễm lệ hơn, giống như đóa hoa nở rộ.

Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, giống như đóa hoa nhiễm phải màu sắc đẹp đẽ thế tục.

Nở rộ trong tay hắn.
___________

Khi Chính Quốc mở mắt ra một lần nữa, cả linh hồn đều lâng lâng như trên mây, nhưng khi nhìn thấy thứ mà Thái Hanh đang cầm, linh hồn lập tức xấu hổ rơi ầm xuống về lại vị trí cũ.

Ôi trời, Thái Hanh vẫn giữ chặt như vậy!

Chính Quốc vội vàng cứng ngắc đi lấy giấy: "Tao lau cho mày."

"Không cần." Thái Hanh lắc đầu, nhận lấy tờ giấy từ trong tay Chính Quốc, chậm rãi lau đi những thứ không thuộc về mình, nhìn cậu, sau đó nhếch môi, "Kỹ thuật của tiểu Kim thế nào? Có làm quý khách hài lòng không?"

Chính Quốc: "...Hài lòng."

Nụ cười trên mặt Thái Hanh càng rộng hơn: "Vậy lần sau quý khách cần nhớ gọi lại cho tôi."

Chính Quốc: "..."

"Không nói lời nào, muốn quỵt nợ à?" Dọn dẹp sạch sẽ xong Thái Hanh cười lạnh một tiếng, hai tay ôm lấy cổ Chính Quốc, kéo đầu cậu lại gần, thấp giọng nói: "Mày có hiểu câu 'Có qua có lại' không?"

Khi khoảng cách giữa họ ngày càng gần, Chính Quốc định thần lại, cũng nhận thấy có cái gì đó bất ổn với Thái Hanh.

Và cái bất ổn đó đang chọc vào bụng cậu.

Tại sao "thằng em" của Thái Hanh cũng thiếu kỷ luật nữa, loại chuyện này cũng lây qua đường không khí sao?

Đúng vậy, dù sao nhìn thấy cậu thoải mái, Thái Hanh cũng cao hứng, nóng lòng muốn thử, xem ra đây cũng là chuyện bình thường.

Cảnh tượng trước mắt thật khiến Chính Quốc không biến nên ứng phó như thế nào, cậu vừa lúng túng vừa không thể tin được, cậu lấy lại bình tĩnh, đưa tay ra: "Được thôi, để tao giúp mày."

Tay Chính Quốc không vững vàng như thường ngày, có chút do dự, đầu ngón tay co rút lại, giống như là tâm tình chủa chủ nhân nó vậy.

Nhưng mà bàn tay vừa đưa được một nửa, thì bị chặn lại.

"Quên đi." Thái Hanh nói.

Chính Quốc hơi sững sờ, tâm tình nhất thời trở nên phức tạp, cụp mắt xuống, mặt không biến sắc muốn rút tay về: "Được."

Bàn tay lần nữa bị nắm lấy, cái người đang cầm tay cậu biểu tình rất sung sướng.

"Tao cho nợ, đến thời điểm thích hợp sẽ đòi lại." Thái Hanh nắm tay Chính Quốc đi về phía trước, "Bằng không mày khẳng định cảm thấy hai ta xong chuyện, chắc chắn không có lần sau. Tao cho mày biết —— "

Tim Chính Quốc đập càng lúc càng nhanh, Thái Hanh quay đầu nhìn về phía cậu nhướng mày, lộ ra nụ cười vừa đắc ý vừa xấu xa.

"Không có cửa đâu ha."

___________

Thật sự còn tồn tại loại chuyện tốt như vậy à.

Ông trời thả xuống cho cậu một cái bánh béo bở, còn sợ cậu ăn không đủ no, cho nên cách một quãng thời gian cho cậu một lần?

Đêm khuya, Chính Quốc nằm trên giường rơi vào trầm tư.

Hai người bạn giúp đỡ lẫn nhau khi họ không có bạn gái, cậu cũng đã nghe qua mấy chuyện này khi cậu còn là trai thẳng, chẳng qua là lúc đó cậu đối với cái này khịt mũi coi thường.

Cậu không thể kiểm soát những gì người khác làm, dù sao, cậu sẽ không giúp đỡ kiểu này với bạn bè của mình.

Bây giờ cậu từ thẳng biến thành cong, liền tự vả mặt tiếp nhận, nhưng còn Thái Hanh thì sao?

Thái Hanh là một trai thẳng cực ghét đồng tính luyến ái, cũng có thể chấp nhận mấy hành vi thân mật như vậy với người cùng giới, là do hắn ta quá thẳng, hay là vì... ghê sợ mình đồng tính luyến ái.

Chính Quốc nghĩ tới nghĩ lui, đem đầu rút vào chăn mở ra điện thoại, cầu cứu Baidu vạn năng .

Thật sự có người hỏi câu hỏi mà Chính Quốc đang băn khoăn: [ Thằng bạn trai thẳng e sợ đồng tính của tôi tự tay giúp tôi giải quyết, tôi rất vui, có khi nào cậu ấy vốn không phải trai thẳng không? ]

[ Xin chào, nếu anh ta biết bạn là cong, thì anh ta đang dụ dỗ bạn. Nếu anh ấy nghĩ bạn thẳng, thì đó chỉ là hành vi bình thường giữa bạn bè, vì vậy đừng suy nghĩ quá nhiều. ]

[ Thôi đi, trai thẳng cái gì, rõ ràng là gay giả thẳng, để tôi dùng nắm đấm của mình đấm thẳng vào mặt bạn và anh ta. ]

[ Khó nói lắm, có khả năng là e sợ đồng tính luyến ái, cũng có khả năng là quá thẳng nên không nghĩ gì cả, bạn thử kiểm tra thêm xem sao? Ví dụ, mời cậu ấy đi gay bar rồi xem phản ứng của cậu ấy. ]

Chính Quốc ngẫm nghĩ.

Mang Thái Hanh đến quán gay bar là việc không thể, cậu không muốn đi, cũng không muốn mang hắn đến một nơi như vậy, quá kỳ quái.

Tuy nhiên, có thể thử các cách thăm dò khác nhẹ nhàng hơn. Ví dụ, rủ Thái Hanh xem một bộ phim mới chiếu gần đây, trong phim đó có một cặp phụ, là một đôi đồng tính nam yêu nhau nhưng cuối cùng lại không đến được với nhau, đó là một điều đáng tiếc để bỏ lỡ.

Với tình tiết mịt mờ như vậy, không biết Thái Hanh sẽ tiếp nhận như thế nào.

Chính Quốc biết hắn phản cảm với những người có xu hướng tình dục như vậy, nhưng cậu quen hắn lâu như vậy và cậu chưa thấy phản ứng của Thái Hanh khi đối mặt với một cặp đồng tính.

Lý do rất đơn giản, kể từ khi chúng tôi gặp nhau, những chàng trai đồng tính mà Thái Hanh đã tiếp xúc một là thích Thái Hanh, hai là thích cậu. Những người này chưa bao giờ nhận được sắc mặt hòa nhã của hắn, mà các cặp đôi đồng tính khác cũng sẽ không tiếp cận hắn.
 
Ngày mai cậu sẽ cùng Thái Hanh đi xem phim.

Nếu như Thái Hanh là gay ngầm, vậy cậu có phải là có thể...

Chính Quốc mím mím môi, tắt lại màn hình điện thoại, gạt bỏ chăn trên đầu mình ra —— bất ngờ giữa đêm tối, một gương mặt treo ngay phía trên cậu.

Lông mày Chính Quốc còn không thèm động đậy, cố đem gương mặt kia đẩy ra xa.

"Mày định dọa tao à?" Chính Quốc hỏi.

Thái Hanh nắm chặt tay cậu: "Không phải doạ mày, không phải là mày nói đêm nay muốn yên tĩnh sai, cho nên tao mới không phát ra tiếng nè."

Không sai, đêm nay Chính Quốc một mình độc chiếm nguyên cái giường, là vì cậu nói hắn hôm nay kích thích quá lớn, cậu cần tĩnh lặng.

Chỉ là giường ngủ của Thái Hanh ... nằm bên cạnh cậu, ngủ hướng nào cũng gần đầu cậu, nên dù cho Chính Quốc ngủ một mình, cũng không cách xa hắn quá một cánh tay.

Ngày mai là cuối tuần, tiểu béo và Văn Kha đã cùng nhau đi quán net thâu đêm, nên bọn họ cũng không sợ nói chuyện ầm ĩ ảnh hưởng người khác.

Thái Hanh thu giọng trêu chọc: "Đừng chơi điện thoại trong tối, đối với mắt không tốt, mày cứ chơi điện thoại đi tao đi bật đèn cho."

Tay Chính Quốc bị nắm đến mức nóng lên, cậu nhẹ giọng trả lời: "Không xem nữa, mới nãy chỉ là đột nhiên muốn tìm tòi ít tài liệu."

Thái Hanh khá là hài lòng, hắn đặt tay lên mí mắt mỏng manh của Chính Quốc làm động tác xoa bóp, đồng thời bắt đầu hùng hùng hổ hổ.

"Mày không ngẫm lại xem, lỡ như lúc mày một trăm tuổi không còn thấy rõ mặt người nữa, nhìn nhầm mấy lão đầu khác thành tao, rồi dẫn người về nhà thì phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ tao cùng mấy lão già đánh nhau? Đều đã già như vậy, sợ là ảnh hưởng không tốt."

"...." Chính Quốc cạn lời, "Cũng không phải lão già ngốc sao có thể nhận sai mặt được, cùng lắm cũng chỉ xem mày thành thằng con thôi."

Động tác Thái Hanh nắm tay dừng lại, sau đó đổi thành nắm hai má thịt Chính Quốc, mới vừa rồi ngữ khí còn rất ôn hòa không hiểu sao lại bắt đầu trở nên lạnh lùng: "Nghĩ hay lắm, mày không có cơ hội này đâu."

Thái Hanh ngừng tay đứng lên: "Tao thấy mày một ngày không cùng tao ngủ liền bắt đầu nói hưu nói vượn, được rồi, mày muốn  đúng không, tao đổi tên thành yên tĩnh, đêm nay chúng ta cùng ngủ."

Chính Quốc phản đối không có hiệu lực, bị ép cùng Thái Hanh chia sẻ giường ngủ.

Chính Quốc lần nữa rơi vào cái ôm quen thuộc, mọi thứ vẫn như thường lệ, thật giống như này một cái giường vốn là nên dành cho hai người ngủ .
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro