9. Đau mông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày gần đây không ngày nào Jungkook có thể yên ổn quá một tiếng, cậu thường xuyên bị sai vặt những chuyện không đâu, nào là đi lấy đồ, nào là đổ rác hộ, sửa tài liệu hộ quản lý và ti tỉ thứ khác nữa. Dấu chấm hỏi to đùng trong đầu Jungkook là có bao nhiêu thực tập sinh vì sao cô ấy chỉ sai mỗi cậu? Nhưng ngoài gượng cười và nhận việc ra cậu còn có thể làm gì, vẫn là cái tên Jeon Jungkook được phát ra từ miệng của quản lý Lee mà thôi.

Tâm tình Jungkook gần đây cũng không khá khẩm hơn là bao. Bên dưới vẫn còn đau, cậu thì không có một chút kinh nghiệm hay hiểu biết gì về chuyện kia nên dù đã qua vài ngày nhưng mông vẫn còn đau ê ẩm như cũ.

Ghé vào nơi pha chế đồ uống của công ty, Jungkook thành thạo cầm lấy cốc và gói cà phê để pha, rõ ràng một tiếng trước quản lý Lee đã uống hết một cốc rồi, vậy mà giờ lại bắt cậu đi làm cốc khác, cô ấy định thức nguyên đêm hay sao?

"Hôm nay tôi vừa mới gặp giám đốc Kim ở cửa thang máy, nhìn sắc mặt anh ấy khó chịu kinh khủng." Tiếng nói chuyện ở bàn pha trà đối diện vang lên, Jungkook đang chăm chú pha cà phê liền vểnh tai lên nghe.

Cái này không phải do cậu nhiều chuyện, là vì cô ta nói to thôi!

"Tôi thấy có ngày nào giám đốc cười đâu, nhưng anh ấy lạnh lùng như vậy tôi mới thích."

Lạnh lùng? Jungkook nghe xong thiếu chút nữa phụt cười.

"Hôm trước tôi đi coi bói có hỏi qua về anh ấy. Người ta nói giám đốc Kim còn lâu mới lập gia đình, hiện giờ còn chưa có đối tượng theo đuổi. Mà buồn cười, người khác không theo anh ấy thì thôi, vì sao anh ấy phải theo người khác?" Cô nhân viên dựa vai vào tường kể chuyện, chẳng quan tâm có ai nghe thấy hay không.

"Cũng không phải dạng đàn ông trăng hoa, tại sao trên đời lại có một người hoàn hảo như anh ấy nhỉ? Bình thường đàn ông ở tuổi anh ấy chính là giai đoạn nhu cầu sinh lý rất cao, thế mà tôi chẳng thấy anh ấy cặp kè hay hẹn hò ai, quả là mẫu đàn ông người người mong muốn!"

'Khụ khụ.'

Tiếng ho sặc sụa ở phía đối diện vang lên, hai cô gái kia lúc này mới để ý có một người nữa trong phòng, hoảng hốt ôm lấy bình trà chạy đi trước, nếu ở lại lâu thêm chút nữa không khéo bị người đó nhớ mặt thì coi như họ tiêu đời.

Jungkook vội lấy giấy lau miệng và nước ở trên bàn, nhìn xung quanh đã không thấy bóng dáng mấy người kia đâu, cậu thầm chửi mắng trong lòng, tự nhiên nói ra những lời buồn nôn đó làm gì để cậu sặc nước như vậy? Kim Taehyung mà không phải là dạng đàn ông trăng hoa sao? Anh ta mà lại có thể nhẫn nhịn không giải quyết nhu cầu sinh lý như các cô nói sao? Tôi, Jeon Jungkook, người bị anh ta hết lần này tới lần khác làm ngất lên ngất xuống, nếu không phải tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé thì chắc chắn sẽ kiện chết anh ta!

Jungkook lắc đầu, cố quên đi những lời nói vừa rồi pha nốt cốc cà phê trên tay. Lúc cậu bước ra liền đụng phải Han Mina đang từ xa bước tới, cậu cúi đầu chào cô một tiếng, đang định rời đi thì giọng nữ đằng sau vang lên.

"Sao dạo này thấy em hay qua lại ở đây vậy? Em thích uống cà phê à?" Mina liếc nhìn cốc cà phê nghi ngút khói trong tay Jungkook không khỏi thắc mắc.

"Cái này em pha cho quản lý Lee, chị ấy hay uống cà phê lắm."

"Sao cô ta không tự làm mà sai em?"

Jungkook thấy Mina đột nhiên tức giận liền lúng túng không thôi, "Em...Cái này...Chắc là do chị ấy nhiều công việc quá.."

"Đưa đây cho chị!" Mina tiến tới cầm lấy cốc cà phê trên tay Jungkook, sau đó dặn dò cậu từ nay không được để quản lý Lee sai vặt chuyện gì nữa. Jungkook tuy không biết giữa Han Mina và quản lý Lee có hiềm khích gì nhưng thái độ của cô đối với quản lý Lee khác một trời một vực với cậu.

Han Mina rời đi ngay sau đó, Jungkook đứng yên một chỗ không biết phải làm gì. Giờ cậu xuống phòng làm việc cũng không được, mà bỏ đi chơi cũng không được...Rắc rối quá, biết vậy không để chị Mina lấy đi cốc cà phê kia.

Cậu thở dài một hơi, chậm chạp đi từng bước. Ngày mai là ngày thông báo kết quả những người đủ chỉ tiêu nhận vào làm chính thức, quản lý Lee còn là một trong số những người đánh giá, nếu hôm nay cậu làm phật lòng cô thì cá chắc tương lai của cậu sẽ chẳng mấy yên ổn. Tuy thực lực của Jungkook vô cùng nổi trội so với đám người còn lại nhưng cậu vẫn rất lo, xác suất được nhận vào làm ngày càng thấp.

"A!" Jungkook chỉ kịp kêu lên một tiếng sau đó cả người bị kéo vào bên trong thang máy, cậu lảo đảo bám chặt lấy cánh tay đang giữ mình làm điểm tựa.

"Này có biết như vậy rất nguy hiểm không? Doạ tôi sợ muốn chết, anh là-" Jungkook tức giận quát lên, vừa ngẩng đầu định xem người trước mặt là ai thì đã đụng trúng ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông kia.

"A a!!" Một lần nữa tiếng hét vang lên, nhưng lần này là tiếng kêu sợ hãi, cậu giãy giụa muốn chạy trốn, nhưng cửa thang máy đã đóng lại. Jungkook trong đầu tự chửi mắng mình, nơi này vốn là công ty của hắn, bất cứ nơi nào hắn cũng có thể xuất hiện, vì sao cậu lại mất cảnh giác mà bị hắn tóm chặt như vậy...Cậu run run lùi về sau, không dám nghĩ đến những chuyện lát nữa sẽ xảy ra.

Kim Taehyung cười thầm một tiếng, ở nơi chật hẹp này Jungkook có chạy đằng trời. Mấy ngày nay cậu luôn trốn tránh hắn, làm hắn tìm mọi cách cũng không gặp được, ban nãy hắn quyết định đi xuống tận nơi làm việc để gặp cậu thì chỉ thấy bàn làm việc trống không. Hắn còn đang bực tức muốn chết thì trùng hợp bóng dáng con thỏ ngơ ngác xuất hiện, không suy nghĩ nhiều liền kéo cậu vào trong thang máy.

"Đừng lại gần đây!" Lưng Jungkook chạm vào nền gương lạnh lẽo, cố tránh đi cơ thể to lớn đang dần phủ lên người cậu.

Kết quả Kim Taehyung ngày càng tiến tới gần hơn, cậu vì quá hoảng loạn mà chân tay khua loạn, đầu gối vừa đúng hướng đá vào chỗ hiểm của hắn. Kim Taehyung nhanh chóng khuỵ người xuống, hắn đau tới đứng còn không vững, tay ôm nấy nơi kia, nhìn bộ dạng vô cùng chật vật. Jungkook thở hổn hển cúi xuống nhìn hắn, vừa cảm thấy có lỗi vừa cảm thấy hả dạ, thang máy đúng lúc kêu lên một tiếng, cậu liền lấy đà nhanh chóng chạy ra.

Tiếc là bước chưa được hai bước, cả cơ thể bị nâng lên vác ở trên vai, Kim Taehyung nhịn đau ôm chặt lấy cả người cậu bước ra khỏi thang máy, tiến thẳng về phía phòng làm việc của mình. Jungkook tay đánh loạn lên lưng hắn, miệng chửi mắng liên tục.

"Thả tôi ra...Có tin tôi đá anh một cái nữa không!"

"Kim Taehyung, tên đáng ghét này...Buông ra!"

"Kim-"

"Nếu em không ngại cho cả cái công ty này biết tôi và em sắp tới sẽ làm gì thì cứ việc kêu to lên!" Hắn buông ra một lời đe doạ, chân đá mạnh vào cánh cửa phòng khiến nó mở toang ra, bước vào ném Jungkook lên ghế sô pha.

"Hôm nay em chết chắc!"

Cánh cửa đóng sầm lại, hắn nới lỏng cà vạt tiến lại gần chỗ cậu. Jungkook còn chưa kịp nói gì đã bị hắn đè cả người lên, tiến tới đôi môi nhỏ bắt đầu gặm nhắm. Bàn tay hắn luồn qua eo cậu ép sát vào cơ thể mình, đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng ấm nóng bắt đầu càn quấy, quấn lấy chiếc lưỡi như muốn chạy trốn của cậu, thi thoảng cắn mạnh vào cánh môi dưới, giày vò nó tới sưng lên.

"Ngừng lại..." Jungkook né tránh, nghiêng người hít từng ngụm không khí.

Buông tha cho viên kẹo ngọt mình vừa nếm thử, hắn ngẩng lên nhìn khuôn mặt ửng hồng đang nhắm nghiền mắt lại, khuôn mặt này muốn đáng yêu liền có đáng yêu, muốn bao nhiêu quyến rũ liền có bấy nhiêu quyến rũ.

Ôm lấy cơ thể ngọt ngào trong lòng, hắn gục đầu vào cần cổ Jungkook thoả mãn hít một hơi, "Bé cưng thơm quá."

Hắn say mê liếm mút cổ và xương quai xanh, vùng da trắng mịn bị gặm nhắm nhanh chóng trở nên ửng hồng, Kim Taehyung ý loạn tình mê, hoàn toàn không thể khống chế bản thân trước cơ thể ngon miệng này.

"A.." Jungkook rên nhỏ một tiếng, vặn vẹo người cố thoát khỏi bàn tay đang xoa nắn ngực mình.

Điểm nhỏ được ngón tay thon dài kẹp chặt, hết kéo căng lại tới vo tròn, Kim Taehyung cách một lớp áo cắn lên đầu nhũ nhạy cảm, liếm tới mảng áo ướt thẫm một bên.

"Đừng...ư-ưm..."

Tay hắn trượt xuống cặp mông to tròn đang cọ loạn phía dưới luồn vào bên trong, cách lớp quần lót mỏng chạm tới vật nhỏ đang cương lên. Jungkook run rẩy bám chặt lấy tay hắn, hơi thở nóng bỏng liên tục phả vào tai Taehyung, cậu ưỡn người rên rỉ trước sự kích thích bên dưới, rất nhanh vì sự chăm sóc tận tình của hắn mà bắn ra.

Kim Taehyung tiếp tục đưa tay ra phía sau, quen thuộc tìm ra tiểu huyệt nhỏ, một ngón tay đưa lên xoa trước cửa huyệt.

"A!" Jungkook nhăn nhó kêu lên, bị chạm vào chỗ đau khiến cậu muốn ứa nước mắt.

Kim Taehyung chỉ đơn giản nghĩ là Jungkook bị kích thích mới rên lên, hắn tiếp tục tấn công hậu huyệt phía dưới, kéo quần lót sang một bên đâm ngón tay vào.

"Đ-Đau..Hic..."

Tiếng thút thít nhỏ vang lên, Taehyung vừa ngẩng đầu đã thấy khoé mắt Jungkook dâng lên một tầng nước. Hắn giật mình buông tay ra, ôm lấy cậu vào lòng sốt sắng hỏi.

"Em đau ở đâu? Mông đau hả?"

Jungkook gật đầu, dụi mặt vào lòng ngực hắn, tay nhỏ túm chặt góc áo hắn không buông. Kim Taehyung thấy vậy vô cùng thương xót, đưa tay cởi quần dài lẫn quần lót của Jungkook ra, Jungkook tưởng hắn muốn làm tiếp nên ngay lập tức cựa quậy tránh né.

"Ngoan, để tôi xem em bị thương ở đâu." Không đợi Jungkook trả lời hắn đã dùng tay tách mông cậu ra, nhanh chóng thấy được tiểu huyệt sưng lớn tới đáng thương, trước cửa huyệt còn đỏ ửng, nhìn là biết đau cỡ nào.

"Em không bôi thuốc sao?"

Jungkook lắc đầu, "Tôi không biết làm mấy cái đó."

"Đợi tôi một lát."

Hắn buông người cậu ra đi về phía bàn làm việc của mình lấy hộp thuốc hắn đã mua cho cậu từ mấy hôm trước mà vẫn chưa đưa được. Cũng tại Jungkook trốn tránh hắn suốt, nơi kia sưng lớn như vậy mà không chịu bôi thuốc vào, Kim Taehyung không nghĩ ra nổi sao cậu có thể chịu đựng được những ngày qua.

Bước lại gần nơi Jungkook đang nằm, hắn lấy tuýp thuốc ra, vỗ nhẹ lên mông cậu một cái, "Nâng mông lên!"

"G-Gì cơ?" Jungkook lắp bắp hỏi lại.

"Nâng mông em lên để tôi bôi thuốc."

Kim Taehyung thấy vẻ mặt chưa hiểu chuyện của cậu liền bồi thêm một câu.

"Chính là cái tư thế tôi vào từ phía sau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro