Bệnh tương tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nắng mưa là bệnh của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng"

Cậu Tại vắt tay ngang trán,nhắm mắt nằm trên chiếc võng mắc dưới bóng cây hoè. Hoa hoè nở thơm dịu dàng, gió mát lùa qua lá cây trong vườn xào xạc nghe yên bình. Trưa nắng đìu hiu mà lòng cậu Tại nghe sóng dậy.
Cậu mắc bệnh tương tư. Mà mắc cái  thứ  bệnh  khó chữa như thế thì làm sao mà mà lòng nó thanh thản cho đặng.
Người cậu thầm thương trộm nhớ nhà ở xa tít, cách đây bao nhiêu là quãng đồng xa . Vậy nên thân cậu Tại nằm ở thôn Đoài mà hồn cậu cứ lởn vởn nơi thôn Đông. Cậu Tại nào có ngại đồng  xa. Lỡ thương người ta rồi,có bắt cậu lội gấp mười ,gấp trăm quãng cậu cũng chịu chớ xá gì mấy quãng này. Nhưng lấy cớ gì mà gặp người ta bây giờ? Gặp rồi thì biết nói gì với người ta bây giờ? Làm sao để người ta hiểu cho cái nỗi lòng kẻ tương tư như cậu bây giờ? Cậu bó giò,chả nghĩ ra cách gì.
Thật là dày vò cậu quá! Cậu Tại nhớ người ta quay quắt,không cách nào giải toả nên học đòi ông Nguyễn Tuân ngâm thơ tỏ vẻ sầu đời lắm. Ngày xưa cũng một thôn Đoài gửi tương tư đến một thôn Đông, mà ông tương tư nghe thơ quá, lại còn trúng phóc nỗi lòng cậu,nên cậu Tại vừa ngâm vừa lấy làm tâm đắc,không hổ danh là nhà thơ.
Từ hai ông Kim đến hết lút tụi người ở trong nhà ai cũng lấy làm lạ, cậu Tại xưa nay bụng chẳng chứa gì ngoài nước lèo nay lại ngâm thơ nói chữ. Ăn không buồn ăn, ngủ không buồn ngủ, chơi cũng chẳng buồn chơi. Chỉ thấy cậu tối ngày đi ra đi vào chẳng ngồi yên nổi lấy một giây, mặt mũi ủ ê cứ thở dài thườn thượt. Có thằng ở dại dột kia đánh bạo đến truyền lời ông Kim lớn,hỏi cậu có phải hay không bị trĩ để con biết ngỏ mời thầy lang đến khám,bị cậu phang cho đôi guốc gỗ  ôm đầu chạy như vịt. Cả nhà Kim ai nấy thở phào,không bị trĩ là tốt rồi. Nhưng ơ hay,không bị trĩ thế là bị gì? Cậu Tại đương thanh niên trai tráng thế kia, không nghiện xì ke cũng chẳng chạm rượu bia,ăn chơi điều độ, thầy sinh mợ đẻ chẳng bệnh tật chi. Ông Kim bé đích thân đến hỏi cậu, cũng chả ăn thua gì. Cậu Tại ngồi rầu rĩ hết nửa buổi,cuối cùng vẫn chả chịu xì ra chữ nào cho ra hồn,đánh một hơi dài thườn thượt,hai tay chắp sau lưng đi thơ thẩn ra vườn,leo lên võng nằm vắt chân nhìn xa xăm như ông lão sắp xuống lỗ.
Ông Kim bé tức mình anh ách. Ô, mình ngồi chờ nó để nghe giãi bày tâm sự,chú tâm đến mức không dám uống một giọt trà nào,thế mà nó lại phủi đít đi thẳng. Con với cái càng lớn càng khó hiểu,chẳng như mình ngày xưa thật là khả ái ngoan ngoãn biết bao. Đến giờ cơm trưa rồi mà ông Kim bé vẫn còn ôm tức, ăn cũng ít hẳn ngày thường 3 bát ,cứ ngồi cấu véo ông Kim lớn khiến ông la oai oái, cuối cùng chẳng ai nuốt nổi cơm. Ông Kim lớn gác đũa xin hàng,dịu giọng:
-Quý ngài Trân,ai dám làm quý ngài đây giận?
- Chẳng ai trồng khoai đất này ngoài con ông cả.
Ông Kim bé cấm cẳn buông đũa,liếc ông Kim lớn ngúyt một cái làm ông lạnh cả người.
- Thì đấy cũng là con ngài...
- Hử?
Nghe cái giọng cao vút lên,ông Kim lớn lại càng xuống nước:
- Con tôi con tôi,đều là con tôi tất.
- Ông vừa bảo gì?
- Ơ không phải,đều là con ngài.
- Hừ.
Chỉ một tiếng hừ lạnh thôi mà ruột gan ông Kim lớn đã lộn nhào cả lên, phải làm sao bây giờ xuôi không được ngược không xong. Ai bảo ông sợ người ngồi đằng kia một phép làm chi, giờ khổ là lỗi ở ông thôi tôi thân làm tác giả nhưng cũng chả biết gì cả. Ông Kim lớn đường đường danh tiếng gần xa Kim Nam Tuấn đầu đội trời chân đạp đất làm ăn buôn bán như thần ở nhà lại chẳng có tí oai nào, âu cũng là quy luật bù trừ. Ông nuốt nước miếng một cái  đánh bài liều:
- Thế tôi gọi thằng Chí Mẫn nhà ông Phác qua đây nhé, hai đứa thân nhau thế chắc nó cũng  giúp được gì đấy?
Ông hiến kế xong mà tim đập bình bình hồi hộp hơn cả lần đầu qua nhà mẹ đẻ ông Kim bé ra mắt lần đầu, trán vã mồ hôi nhìn theo nhất cử nhất động của người kia.
- Ông liệu làm được thì làm.
Ban lệnh ân xá xong ông Kim bé ngúng nguẩy đứng dậy bỏ về phòng nghỉ trưa. Như vừa được vớt dưới ao lên, ông Kim lớn cả người vã mồ hôi lật đật đứng lên đi viết thư mời cậu Hai nhà Phác qua.
Đám người ở im thin thít dọn dẹp, người nhà Kim ai cũng tánh kỳ, ở quen rồi cũng không buồn bàn tán nữa.

Nguyên ra thì cậu Chí Mẫn là bạn thanh mai trúc mã với cậu Tại, hai người tuy tính nết khác biệt nhưng chơi hợp cạ nên thân thiết từ bé. Cậu Tại nói chuyện thì tào lao trên trời dưới đất chả ai hiểu nổi tư duy nhưng được cái tính ngay thẳng lại khá là tình nghĩa hào sảng với bạn bè cộng với cậu Chí Mẫn khôn khéo lịch thiệp thành đôi bạn chí thân. Thêm nữa, hai nhà Kim Phác có giao hảo làm ăn nên cứ phải gọi là thân càng thêm thân.
Nhưng cậu Chí Mẫn đâu phải người ở nhà Kim, rõ là cậu đã chai mặt cả rồi cơ mà chuyện được đích thân ông Kim lớn viết thư mời sang thăm bệnh cậu ấm Tại Hưởng vẫn là chuyện lạ lẫm với cậu lắm. Hoặc chăng là do cậu Tại ốm đau nặng liệt giường nên mới phải đến cơ sự này. Cậu Chí Mẫn tốt bụng đinh ninh trong lòng là vậy,vội vàng lên đường qua thăm bạn ngay.
Qua tới nơi cậu Chí Mẫn mũ cũng chẳng kịp bỏ xuống đã thấy ông Kim lớn ngồi chờ trong phòng khách. Mặt ông Kim chỉ có thể miêu tả bằng câu "sầu thương giăng lối" khiến lòng cậu càng thêm lo lắng, chẳng biết bạn mình đau nặng mức nào mà nhìn cả nhà Kim lại sầu não đến thế. Nghe ông Kim bảo cậu Tại đang nằm nghỉ ngoài vườn, Chí Mẫn sốt ruột vừa bảo người ở dẫn đường vừa nhủ thầm ơ hay, quái nào người ốm không nằm trong phòng nghỉ mà lại lăn lê ngoài vườn,hay là ông lang băm nào bày ra mà nghe lạ lùng quá thể...
Nhưng vừa nhác thấy cậu Tại đang nằm vắt chân trên võng đàng kia thì mọi nghi vấn trong lòng cậu Chí Mẫn bay theo gió hết. Nào có ai ốm mà lại trông thảnh thơi thế, vẫn tốt tươi khoẻ khoắn dư hơi nằm rung đùi ngâm thơ chơi. Cậu Chí Mẫn tức lắm, nhưng cậu là người có trước có sau, nên cậu nhẹ nhàng hỏi han bạn, biết rõ nguyên nhân rồi đánh nó sau cũng chưa muộn.
Mà cậu Tại này cũng kỳ ,thấy bạn đến chơi đến đưa mắt nhìn một cái cũng lười ,chẳng buồn mở miệng cứ thế để bạn thao thao bất tuyệt một mình. Bên này cậu Chí Mẫn nói hết hơi mà không nghe cậu Tại chen mồm vào sôi nổi như mọi ngày bèn lấy làm lạ, lại nhiệt tình thăm hỏi bạn một lượt nữa. Cậu Tại trước sau như một, bạn nói gì cũng kệ chẳng thiết tha, cứ thở dài thở ngắn thả hồn về bên thôn Đông. Cậu Chí Mẫn nhịn hết nổi,túm cổ áo cậu Tại lắc điên cuồng, chẳng may mà cậu Tại không đưa hồn về kịp thì đã ăn trọn một cú của cậu rồi.
- Thế cuối cùng mày bị làm sao?
Nhìn cậu Tại chuẩn bị dồn hơi để thở ra một cái dài nữa, cậu Chí Mẫn dứ dứ nắm đấm ý bảo coi chừng tao. Cậu Tại đành khai ra.
- Tao mắc bệnh khó nói.
- Cái gì? Bệnh trĩ đâu phải nan y,mày lo chạy chữa sớm thì khoẻ nay mai, cớ gì mà phải ủ ê thế?
- Ai bảo tao mắc trĩ?
Cậu Tại đang nằm trên võng ngồi bật dậy,đổ quạu với Chí Mẫn.
- Chứ chẳng phải à? Ăn không ngon ngủ không yên suốt ngày đi lại bứt rứt không dám đặt mông ngồi thì lại chẳng phải...
Cậu Chí Mẫn dừng ngay khi thấy cậu Tại quắc mắt lườm. Sắc mặt cậu Tại thay đổi nhanh như chong chóng,mới hung hăng là thế đã chuyển sang ủ rũ ngay được,giọng héo rũ như quả cà khô
- Tao...tao nghĩ là tao đang mắc bệnh tương tư,Chí Mẫn ạ.
Cậu giãi bày tâm sự xong thì nhìn sang bên, lại khoa trương thở ra. Vì cậu Tại bận nhìn xa xăm nên cậu nào biết Chí Mẫn bên này đang bận nhịn cười đến đỏ mặt,hai vai rung bầt bật không dám phát ra tiếng sợ bạn bị quê độ. Một lúc lâu sau,cậu hỏi mà giọng vẫn còn run lên vì cười
- A..ai? Mày tương tư ai? Con nhà ai m..mà vô phước quá vậy?
Cậu Tại nghe bạn nói cũng không giận. Người ta nói có bệnh thì vái tứ phương,giờ cậu đang bệnh tương tư rề rề thế này, phải mặt dày mà cầu cạnh thằng Chí Mẫn thôi. Thằng ấy tuy có vài lần chơi đểu chọc cậu ,nhưng âu cũng là đứa tinh tế,đáng tin.
- Mày biết cậu Út nhà Tuấn bên thôn Đông không?
- Biết, cậu Út Vàng Út Bạc nhà ông bá Tuấn đây mà. Cậu ấy nổi danh đa tài,lại con nhà gia thế, danh thơm nức tiếng ai chả biết. Làm sao? Liên quan gì đến bệnh của mày chứ hả?
Chưa bao giờ cậu Tại thấy hối hận vì khen thằng bạn chí thân của mình tinh tế. Bình thường nó cũng sáng dạ lắm mà sao đụng vào chuyện cần tư vấn là lại tỏ ra ngu ngơ thế? Cậu thở hắt ra một cái,cau mày
- Thì là em ấy đó.
Thề có bụng nước lèo, cậu Tại xin cam đoan là đôi mắt híp của Chí Mẫn trông như cặp trứng cút,còn miệng thì mở to như quả trứng gà.
- Cái gì? Đừng bảo là mày tương tư cậu Út thật nhé?!! Mày mới gặp thoáng người ta có một lần thôi,một câu còn chưa nói,tên còn chưa biết,lấy vốn liếng gì mà đòi tương với chả tư? Ông bá Tuấn cưng cậu Út như cưng trứng, ôm sợ vỡ ngậm sợ tan, đâu ra cửa cho mày làm quen?! Còn chưa kể đàn chó Béc to đùng ổng nuôi giữ cửa nữa, mày tính làm sao thì tính,chớ tao thấy vụ này mày nên bỏ đi là vừa!!
Cậu Tài nằm trên võng mà như nằm trên than nóng, xoay người mấy lần, càng nghe cậu Chí Mẫn nói chân mày càng xoắn tít lại. Bạn bè kiểu gì không biết, không động viên nhau thì chớ còn nghe nó bàn lùi, lòng cậu đã sóng dậy ầm ầm nay còn thêm mưa lớn.
- Thì lỡ thương người ta rồi biết làm sao. Điều kiện tao cũng đâu có tệ,mày xem, chơi với tao bao lâu mày thừa biết,con người tao không phải hạng chơi bời đàn đúm thích đùa bỡn con nhà lành. Tao thương ẻm là thực lòng thực dạ mới phát bệnh thế này...
Cậu Tại càng nói càng tủi thân,cớ sao chỉ ôm lòng tương tư người ta thôi cũng khó khăn vậy, mà lại chỉ dám ôm lấy một mình không có cách nào nói cho tỏ, thật là đau lòng quá,đau lòng quá! Cậu Chí Mẫn ngồi bên này cũng phát hiện mình lỡ lời, phải xuống nước trước. Cậu hỏi dò
- Thì tao cũng đâu có ác ý với mày làm chi. Do tao sợ mày bí quá làm liều thì cứu vãn không kịp, lỡ để lại ấn tượng xấu với người ta thì sao... Thôi muốn làm quen thì cũng có cách,miễn là mày nghe tao,thì tao bày cho biết ngỏ lựa lời,chịu không?
Cậu Tại nghe vậy thì chờ mong gì hơn nữa, ngồi dậy thẳng thớm đàng hoàng ngay,hai mắt sáng như sao súyt thì mù mắt hí nhà cậu Chí Mẫn,gật đầu lia lịa bộ dạng như con nít được cho quà. Bây giờ đến lượt cậu Chí Mẫn thở dài. Cậu lo quá,nhìn nó tương tư người ta  đến phát bệnh thì không nỡ, mà để nó tự thân vận động thì lại sợ nó hấp tấp quá lại xôi hỏng bỏng không. Tương tư cũng phải có bài bản mà,đâu thể cứ lao lên tới đâu thì tới. Cậu thấy mình như già đi cả chục tuổi, đây đâu phải lần đầu Chí Mẫn cậu vác quạt mo đi làm quân sư cho người ta,sao ca này làm cậu thấy nặng gánh quá. Hai người ngồi rủ rỉ bày kế cả một buổi chiều, lúc trở vào nhà mặt cậu Tại hớn hở hẳn lên,gặp ai cũng cười cũng nói sôi nổi hơn hẳn ngày thường, ăn uống ngon miệng, còn cậu Chí Mẫn ngược lại mặt dài ra như cái bơm,ngồi ăn cơm chiều cùng nhà Kim cũng chỉ và mấy miếng cho có lệ rồi xin phép ra về. Trước khi về còn nhìn cậu Tại thật lâu rồi thở dài mấy cái liền,ai không biết còn tưởng cậu Chí Mẫn không phải qua thăm bệnh bạn ốm mà là mới đi gặp thầy lang về,bị thầy phán cho bệnh trĩ.
Hai ông Kim cùng toàn thể người ở nhà Kim lại được thêm dịp lấy làm kỳ khôi, thanh niên bây giờ lạ quá, sáng nắng chiều mưa không biết đường nào mà lần. Riêng về phần cậu Tại,vì quá cao hứng không ngủ nổi,lại tiếp tục lượn qua lượn lại trong nhà suốt đêm. Hai ông Kim đến là bất lực với thằng quý tử nhà mình, mệt mỏi thở dài rồi mặc kệ nó luôn, leo lên giường ngủ thẳng.

______________________________________
Đôi lời muốn nói
Huhu bây giờ đã là 2h5p sáng rồi. Từ đêm hôm qua đột nhiên có cảm hứng là đánh một lèo bằng điện thoại đến giờ mới ngừng. Tada,hơn 2500 từ!!  Có lẽ sẽ có chap 2 thôi,nếu mình viết xong bài luận trong ngày mai ;;_;; đại học,ta hận mi!!
Cuối cùng, sau chap này mình rút ra là bệnh thở dài có thể lây,lây từ cậu Tại sang cậu Chí Mẫn lây luôn cả hai ông Kim...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro