dáng em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

họ nói hắn và em là những kẻ bệnh hoạn.

họ nói hắn và em chỉ xứng đáng là bọn nô lệ thấp hèn ở làng amore.

họ nói hắn và em đáng lẽ nên bị bọn nhà giàu quyền thế treo lên cây rồi xử bắn để cả hai chết quách đi cho rồi.

họ nói...

ừ thì đã sao? cái tình yêu giữa hai người đàn ông ấy mà. chẳng phải vốn dĩ người ta sinh ra là để yêu và được yêu không phải sao?

hắn vẫn mặc kệ, hắn vẫn cứ cùng em sống yên bình qua ngày dài tháng rộng.

hắn vẫn thích hái tặng em những bông hoa nhỏ ven đường.

hắn vẫn thích ngắm nhìn dáng vẻ yêu kiều của em chăm vườn hoa ly hổ nhỏ xinh.

hắn, vẫn thương em như thế.

...

"jungkook à, dậy thôi em."

"taehyungie? chào buổi sáng ạ!"

ôi trân quý đời của hắn! cái nụ cười thuần khiết ấy đã khiến hắn bỏ ngoài tai tất thảy những lời đàm tiếu. nụ cười ấy đã khiến hắn gắng gượng sống qua ngày trước cái khó khăn tận cùng.

"tặng em. xin lỗi em nhưng chúng chỉ là hoa cúc dại."

"tại sao lại xin lỗi chứ? đẹp quá đi! anh tìm thấy chúng ở đâu thế?"

"sau vườn nhà gilbert. đáng lẽ ra phải dành cho em thứ gì đó... anh cũng không biết phải nói thế nào khi anh chỉ có thể làm được tới vậy..."

"thôi nào... em đã bảo không quan trọng những chuyện này rồi mà. em thích hoa, hoa taehyung tặng! nhưng anh hái ở chỗ gilbert sao? cậu ấy cho anh hái chúng ạ?"

"ừm, em không phải lo. gilbert không xấu xa như bọn địa chủ độc ác ngoài kia đâu, anh không bị thương chỗ nào cả."

hắn nhẹ giọng rồi xoa xoa mái tóc nâu mềm của em, vừa cười, trong lòng lại vừa muốn khóc.

"jungkookie của anh, hôm nay tóc lại rụng nhiều hơn rồi..."

"mau rửa mặt, anh đưa em đến nơi này, chắc chắn em sẽ rất thích."

"vâng ạ, chờ em một lát."

bước chân nhỏ nhắn của em lon ton chạy đi, trên nét mặt không giấu nổi niềm vui sướng. em chắc chắn hắn sẽ đưa em đi đến một nơi có thật nhiều hoa thơm.

...

sau vài phút dạo bước khắp làng amore, hắn và em đi đến ngoại ô ngôi làng nhỏ. thời tiết hôm nay thật dễ chịu, mây cũng trôi quá êm đềm. taehyung nắm tay em đến trước một vườn hoa tulip, là ngôi vườn trước đây mẹ và ba em đã từng chăm sóc. nhưng sau ngày hôm ấy, tulip đến giờ vẫn đẹp như vậy sao?

"anh! là vườn của ba mẹ! nhưng chúng vẫn cứ mãi nở rộ trong khi... chả có ai ở đây ạ?"

"cũng không hẳn là không có ai, là anh đã bí mật chăm chúng đấy! nhưng em nhìn xem, để được như hôm nay chúng đã rất kiên cường vượt qua giông tố, anh chỉ là một phần nhỏ trong cuộc đời tươi đẹp của chúng thôi."

hắn khẽ mỉm cười rồi quay sang nhìn em:

"jungkookie cũng phải như thế nhé! hứa với anh, phải thật mạnh mẽ, không được gục ngã trước bất kì khó khăn nào. anh cũng chỉ là một người bình thường, anh vẫn sẽ luôn yêu em, nhưng chính ý chí của em mới có thể chiến thắng được tất cả, bạn nhỏ!"

jungkook hai mắt rưng rưng nhìn hắn.

em hiểu, em hiểu cả mà taehyung...

"vâng ạ, em hứa!"

hắn đưa ngón tay út của mình ra, em nhìn thấy thế cũng vội đan ngón tay bé xinh của mình và ngón tay thon dài của hắn. taehyung nắm chặt lấy rồi khẽ hôn lên tay em.

nếu như không có anh, vẫn phải thật kiên cường vượt qua bão tố.

...

vẫn như thế, một ngày của hắn và em cứ trôi qua bình dị, giản đơn. cần gì những thứ xa xỉ trong cái thế giới đầy rẫy những điều oái ăm kia. taehyung đây chỉ cần ngắm nhìn dáng em nhỏ nhắn chăm hoa mỗi buổi xế tà, như vậy đã là điều hạnh phúc nhất trong cái thế giới đơn độc của hắn.

chỉ cần nhìn thấy dáng em ngồi trên chiếc ghế mây nhỏ mà hắn đan, vui vẻ ngắm những cánh ly hổ đung đưa trong làn gió chiều nhẹ thoáng qua.

chỉ cần em,

hắn chỉ cần em.

...

bây giờ đã là tám giờ tối, hắn vừa đi đâu đấy về, trông có vẻ rất hối hả.

"jungkookie, anh có chuyện muốn nói."

"vâng ạ?"

"nếu bây giờ anh không ở đây với em trong một tháng, em sẽ ổn chứ?"

"em ổn mà, em vẫn còn đủ sức đuổi đám bọ đấy nhé!"

"em... có thật sự ổn không?"

"em ổn ạ, thật sự sẽ ổn đó. nhưng có chuyện gì sao taehyungie?"

"em còn nhớ bọn địa chủ lần trước đến đây chứ? chúng muốn thiêu rụi làng chúng ta! mọi người đang tìm cách chống lại chúng, anh không thể đứng yên chờ chết được. anh còn phải bảo vệ làng, còn phải bảo vệ em!"

jungkook ngây ngốc, mắt tròn xoe nhìn hắn.

"anh hứa sẽ chỉ đi một tháng thôi. anh hứa với em, anh chắc chắn sẽ an toàn quay về, sẽ tặng em một bó hoa tulip trắng, được chứ?"

"nhưng... nhưng lỡ như có chuyện không may... em biết phải làm sao?"

"vẫn còn nhớ lời anh nói chứ? anh vẫn sẽ luôn yêu em, nhưng em phải thật kiên cường vượt qua bão tố, có được không?"

hắn như đem hết lòng mình đặt niềm tin vào bạn nhỏ trước mặt, mắt hắn bừng sáng như chứa cả dãy ngân hà. hắn biết, em vẫn còn nhiều thời gian, vẫn đủ để đợi hắn về nên mới dám mạo hiểm rời đi lần này.

jungkookie làm ơn, cố lên em nhé...

em ngập ngừng một hồi lâu rồi cũng vội gật đầu.

"em hứa, em hứa sẽ thật mạnh mẽ. em nhất định sẽ đợi anh về. nếu không thể mang về hoa tulip trắng, xin hãy mang cho em một bông hoa thuỷ tiên, được không anh?"

"được! anh hứa!"

taehyung hôn nhẹ lên trán em, vẫn là hành động vuốt ve mái tóc nâu mềm, trên tay hắn là vài sợi tóc nhẹ rơi khỏi mái đầu đã dần yếu ớt. hắn hít một hơi thật sâu rồi vội vàng quay lưng đi, trong tay vẫn cầm chặt lọn tóc nhỏ.

"xin em, xin em hãy đợi anh về. xin em hãy bình an vô sự..."

...

ngày thứ nhất,

sau ngày hắn rời đi, thời tiết cũng dần không còn trong trẻo dễ chịu như trước kia nữa. ngoài trời truyền đến những cơn rét lạnh thấu xương, mà người như em và hắn lấy đâu ra đủ quần áo để giữ ấm. em không oán trách số phận mình, chỉ cảm thấy trong lòng có chút đau thương.

cả người jungkook run lên, cổ họng em khô khốc, dù có cố thế nào cũng không thể nói thành lời. nhưng em vẫn nhớ kĩ lời hắn dặn, cố gắng tìm cách giữ ấm cơ thể rồi lại cố gắng thở thật đều. ơn trời, xin hãy nhẹ nhàng với em...

ngày thứ hai,

may mắn em đã vượt qua được cơn rét đầu mùa. mỗi sáng em vẫn đều đặn ra hồ ngắm mây, hít thở không khí trong lành để vơi bớt đi cơn đau vẫn đang ấp ủ sâu nơi đáy lòng. mỗi chiều em vẫn đều đặn chăm vườn ly hổ nhỏ xinh.

vẫn là dáng người nhỏ nhắn ngồi đung đưa đôi chân trần trên chiếc ghế mây mà hắn tỉ mỉ đan từng nút thắt.

ngày thứ ba,

ngày thứ tư,

ngày thứ năm,

tóc em rụng nhiều hơn rồi... mái tóc nâu mà hắn đem lòng yêu thích ngày ngày dần trơ trụi. không được! phải tìm cách giữ chúng lại để gã vẫn có thể nhớ đến em nếu một ngày em rời đi...

rời đi mãi mãi...

ngày thứ sáu,

jungkook tự tay đan một chiếc túi bằng len bông. những sợi tóc tơ mềm của em sẽ được cất giữ kĩ càng trong đấy. đây là món quà nhỏ em muốn dành tặng hắn.

ngày thứ bảy,

ngày thứ tám,

...

người thứ mười hai,

cơn rét lạnh lại khiến cả người em đau đớn, khó khăn giành lấy từng hơi thở. em bắt đầu nhớ hắn rồi, mọi thứ thật tồi tệ. phải chi em có thể mạnh mẽ như vườn tulip hay vườn ly hổ ngoài kia. xin hãy để em có thể nhìn thấy hắn lần cuối...

...

ngày thứ hai mươi tám,

"oa! sắp nở rồi!"

jungkook bây giờ đang rất vui vẻ. bông hoa nhỏ em vừa ươm trồng vài ngày trước đang dần nở rộ, quả thật là một bông hoa rất đẹp! thầm cảm ơn vì bông hoa ấy đã kiên cường vượt qua giá lạnh.

em cũng muốn mình được như vậy, phải không em?

ngày thứ hai mươi chín,

rét buốt, lạnh lẽo. cố gắng một chút nữa thôi em...

ngày thứ ba mươi,

jungkook thật sự không thể chịu nổi nữa, gắng gượng đến ngày hôm nay thật sự đã quá sức với em rồi. xin trời hãy mang em đi, bằng một cách nhẹ nhàng nhất.

lê đôi chân bước từng bước chậm chạp ra phía sau vườn, ngồi tựa lưng trên chiếc ghế mây êm ái như những gì em vẫn hay làm, ngắm nhìn vườn ly hổ cùng bông hoa nhỏ màu tím dịu dàng. đêm nay sẽ là một đêm dài... hay chỉ còn là vài giây ngắn ngủi? hỡi em...

...

ngày hắn trở về,

ngày cuối cùng hắn được nhìn thấy em,

là một buổi sáng nắng vàng, nhưng cũng chẳng hề oi ả mà lại mang cái tiết trời se lạnh của mùa thu đông. taehyung nở nụ cười thật tươi từng bước từng bước trở về nhà, trở về nơi ấm áp nhất nơi cõi đời. hắn thấy rồi! là bóng hình quen thuộc ấy. dáng người nhỏ nhắn mà hắn yêu say đắm đang ngồi trên ghế mây hắn đan. jungkook quay lưng lại với hắn, nhưng hắn vẫn có thể nhìn rõ dáng vẻ tiều tụy của em cùng với mái tóc thưa đi nhiều.

"jungkookie! anh về rồi đây!"

hắn gọi to, nhưng mãi em vẫn không quay lại. hắn lần nữa lớn giọng:

"jungkookie!"

như chợt nhận ra điều kỳ lạ từ người hắn yêu, hắn vội chạy nhanh đến bên cạnh em, trên tay vẫn ôm chặt bó tulip trắng.

hắn vội vàng ngã khuỵ xuống đất. mặt em tái mét không còn một tí sắc hồng, cả người cũng cứng đờ trong khi hắn vẫn đang cố lay em dậy. và dường như, tim em cũng... chẳng còn nhịp đập nào nữa.

"jungkookie! dậy đi em! dậy đi em, làm ơn dậy đi em!"

nước mắt hắn dần tuôn lã chã trên đôi gò má gầy guộc tái xanh. tại sao? sao lại ra đi đột ngột như thế? jungkook vẫn còn đủ thời gian chờ hắn trở về kia mà?

"jungkookie à, anh mang hoa về rồi, em mau chăm chúng đi. dậy chăm chúng đi em..."

hắn cứ ngồi yên ở đấy, thẫn thờ nói vài câu vô nghĩa. hắn nhìn thấy bên cạnh em còn có một hộp gỗ nhỏ, tỉ mỉ mở ra xem bên trong. là một bức thư tay và một chiếc túi len bông...

"xin chào, taehyungie. em xin lỗi vì đã không giữ lời hứa, không thể chờ đến ngày anh về được nữa. suốt cả tháng nay em mệt lắm, không đêm nào em được ngủ ngon giấc hết. khó thở, đau đớn, và nhớ anh... anh nhìn xem, em đã trồng được một bông hoa thuỷ tiên giữa vườn ly hổ, là loài hoa tượng trưng cho tháng sinh của anh đó! và hoa ly hổ là em. hãy luôn nhớ rằng, dù em đã không còn bên cạnh anh mỗi ngày nữa, nhưng em vẫn sẽ luôn dõi theo và che chở cho anh. còn nữa, anh rất thích mái tóc này của em có đúng không? em đã tự tay cắt chúng đi trước khi chúng rụng hết. giữ lấy chúng, và chôn thân xác này của em bên cạnh vườn hoa, được không anh? xin anh đừng khóc, hãy quên đi em và sống thật tốt anh nhé! thương anh, taehyungie!"

"jungkookie..."

hắn lúc này đã không nói thành lời, chỉ biết ngồi đấy rồi khóc nấc lên. hắn đặt xuống nền đất lạnh lẽo bó tulip trắng, bế em lên tay rồi thẫn thờ ngồi xuống ghế. trước mắt hắn và em là vườn hoa thơm ngát hương đung đưa trong làn gió nhẹ, và một bó tulip trắng cạnh bên.

...

ngay sáng hôm sau, gilbert tìm được xác hắn vẫn còn đang bế em ngồi trên ghế, dưới nền đất là bó tulip trắng giờ đã nhuộm đỏ thẫm màu máu, từ cổ tay hắn...

"nếu không thể nhìn thấy được bóng dáng em chăm hoa mỗi ngày, không thể nhìn thấy được bóng dáng em vui cười hạnh phúc gọi tên anh mỗi sớm mai, anh nguyện mang thân xác mình đi cùng em. mong kiếp sau, cuộc đời sẽ nhẹ nhàng hơn với chúng ta em nhé? trân quý đời anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro