Tám.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÁM.

Kỳ thật, Kim Taehyung đã từng hỏi bản thân mình.

Thật sự yêu Jeon Jungkook sao?

Cho dù Jungkook có nghịch ngợm như thế nào, anh cũng không thể thốt ra một chữ ‘Không’.

Cho dù Jungkook có quấy rối như thế nào, anh cũng chỉ lẳng lặng xử lý cục diện rối rắm.

Chưa từng đối xử với ai như vậy, trừ người bạn thuở ấu thơ này.

Nhưng, thật sự có thể sao?

Có thể cứ yêu như vậy, không kiêng nể bất kỳ điều gì?

Jeon Jungkook ngốc nghếch này, chỉ sợ yêu là gì cũng không biết đi?

Taehyung tựa lưng vào tường, châm một điếu thuốc.

Nhìn hơi khói lượn lờ trong không trung, suy nghĩ tựa hồ cũng phiên tán đi.

“Cậu nói tớ phải làm gì bây giờ? Jungkook à, tớ phải làm sao bây giờ?”

Nhỏ giọng tự hỏi, một nụ cười vô thức dường như đã nhàn nhạt hiện trên khóe môi.

*

* *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro