Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Kim Tại Hưởng vội vàng đạp phanh.
Con vật đang bám trên mui xe liền bị đánh văng ra ngoài, lật hai vòng trên không rồi tiếp đất rất nhẹ nhàng. 

Tuấn Cung Quốc nhìn kĩ, đó là một con sói lông trắng, mắt bên phải còn có một vết sẹo nhợt nhạt.

Trịnh Hạo Tích.
Hắn hoá thân thành sói đuổi tới rồi.
Chỉ thấy Trịnh Hạo Tích lạnh lùng liếc nhìn hai người họ, đôi con ngươi màu xanh nhạt ẩn chứa sự cuồng sát tàn bạo.
"Tuấn Chung Quốc."
"Gì?" Tuấn Chung Quốc nuốt khan nước bọt, kiềm chế nỗi sự hãi trong lòng mình.
"Gom quần áo của tôi lại, sau đó lái xe dọc theo con đường này thẳng hướng về phía trước, đợi lát nữa tôi sẽ đuổi theo."
"Cái gì??" Tuấn Chung Quốc lúc này dường như không thể tiêu hoá nổi những điều hắn vừa nói.
Kim Tại Hưởng cũng không rảnh mà giải thích, mở cửa xe, rồi bước ra ngoài, trong nháy mắt liền hoá thành sói, tiếp theo hướng Trịnh Hạo Tích mà phóng tới, vứt lại một đống quần áo.
Tuấn Chung Quốc lúc này mới tỉnh ngộ, luống cuống bước vội xuống xe nhặt từng thứ lên.
Nhặt đến cái cuối cùng, Tuấn Chung Quốc đưa tay ra rồi dừng giữa không trung, làm thế nào cũng không xuống tay được - đó là một chiếc quần lót màu đen rất khiêu gợi
Do dự một lúc, Tuấn Chung Quốc khẽ cắn răng, rốt cuộc đầu hàng, đem đống quần áo vừa nhặt xong vứt hết vào trong xe, khởi động rồi lái vụt về phía trước.
Trịnh Hạo Tích nhào tới rất nhanh để ngăn cản lại bị Kim Tại Hưởng chặn lại.
Hai con sói lao vào cắn xé nhau, toàn những tiếng nhai xé, gầm gừ- đây là những hình ảnh cuối cùng mà Tuấn Chung Quốc nhìn thấy qua kính chiếu hậu.
Dọc con đường thẳng phía trước, bốn bề đều là rừng cây rậm rạp, màn đêm bao phủ, yên tĩnh và đáng sợ.
Tuấn Chung Quốc trong lòng càng ngày càng tĩnh lặng.
Đã lâu như vậy, Kim Tại Hưởng sao còn chưa đuổi theo, chẳng lẽ là...xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi?
Nghĩ tới đây, Tuấn Chung Quốc vội vàng lắc đầu. Không thể nào, hắn hung dữ như vậy, làm sao có thể để thua con sói điên kia được a.
Nhưng mà,nhỡ chẳng may có chuyện gì, vạn nhất hắn...
Nhớ lại hình ảnh nam sinh nọ bị đàn sói cắn xé, Tuấn Chung Quốc bỗng nhiên rùng mình ớn lạnh.
Nói như vậy, nếu Kim Tại Hưởng thực sự bị bọn chúng bắt được thì nhất định sẽ bị bọn chúng phanh thây xẻ thịt nói không chừng đến một mẩu xương vụn cũng bị tha đi tứ phương ấy chứ.
Tiếng cọ xát chói tai phá vỡ màn đêm yên tĩnh, Tuấn Chung Quốc chợt phanh xe lại, sau đó gục đầu lên tay lái, trong lòng vô cùng sợ hãi, bối rối.
Nói cho cùng, Kim Tại Hưởng làm nhiều việc như vậy, cũng chỉ vì cứu cậu, nếu như hắn vì vậy mà hi sinh thì cậu cả đời cũng áy náy với lương tâm.
"Không được, nhất định phải trở lại xem hắn một chút". Tuấn Chung Quốc ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định bằng bất cứ giá nào cũng phải làm.
Đang chuẩn bị khởi động xe, trên bả vai bỗng nhiên có một lực rất nặng vỗ lên.
"A!!!!!!"
Tuấn Chung Quốc bị doạ sợ chết khiếp kêu lớn, nhưng rất nhanh có một bàn tay to đã bịt chặt lấy miệng cô: "Tuấn Chung Quốc, cậu câm miệng cho tôi!"
Giọng nói của Kim Tại Hưởng?
"Anh không có chết a!" Tuấn Chung Quốc gỡ tay của hắn ra, vui mừng quay đầu lại, không ngờ vừa quay lại liền đập thẳng vào mắt cậu là hình ảnh Kim Tại Hưởng người trần như nhộng đang ngồi trên ghế sau, cậu nhất thời ngây người.
"Trịnh Hạo Tích quả lợi hại thật, giữ chân tôi rất lâu, thật vất vả lắm mới thoát thân được." Kim Tại Hưởng vươn tay nói: "Đem quần áo của tôi lại đây." 

Tuấn Chung Quốc ngơ ngác gật đầu, cầm đống quần áo đưa cho hắn rồi chậm rãi xoay người, lẩm bẩm làu bàu: "Mình không nhìn thấy, thật sự là chưa có nhìn thấy, một chút cũng chưa có thấy gì hết."

"Tuấn Chung Quốc." Kim Tại Hưởng đột nhiên cắt đứt đoạn độc thoại của cô.
"Gì?"
"Quần lót của tôi đâu?"
"..."
"Tôi hỏi, quần lót của tôi đâu?"
"ây da, có thể là lúc ấy quá khẩn trương, cho nên,tôi, quên nhặt mất rồi."
"Là quên mất không nhặt, hay là cậu cố tình vứt nó lại."
"..."
"Trả lời đi."
Tuấn Chung Quốc bị bức tới đường cùng, căm phẫn mà hỏi ngược lại: "Làm sao anh có thể để cho một tiểu nam nhân như tôi giúp anh nhặt ... quần lót... được cơ chứ?"
"Bất kể như thế nào," Kim Tại Hưởng chỉ lẳng lặng nhìn cậu "Tuấn Chung Quốc, cậu nhớ cho kĩ, cậu còn thiếu tôi một cái quần lót đấy."
"..."
--
Một giờ sau, Kim Tại Hưởng đưa Tuấn Chung Quốc trở về nhà an toàn.
Đó là một ngôi biệt thự trên núi, cổ kính nhưng vẫn rất sang trọng.
Vừa xuống xe, Tuấn Chung Quốc đã thấy ngay Tuấn cha đang đứng trước cửa đợi cậu, cậu vội vã chạy về phía trước nhào tới ôm cha.
Chờ hai cha con họ nói chuyện xong, Kim Hồng Thiên mới từ từ bước ra.
"Chung Quốc, đây là biểu ca của mẹ con." Tuấn cha giới thiệu.
"Bá bá." Tuấn Chung Quốc đứng trước mặt vị lão gia tuổi trung niên khí độ bất phàm này có cảm tình rất tốt, nhanh chóng gọi thân mật.
Kim Hồng Thiên thật cẩn thận nhìn Tuấn Chung Quốc, sau đó khẽ thở dài: "Đứa nhỏ này, càng lớn lên ánh mắt càng giống Mạt Tâm như đúc."
Tuấn Chung Quốc lại nhớ tới lời Kim Thạc Trấn nói lúc trước, do dự lung túng hỏi: "Mẹ con, cũng là người sói sao?"
Tuấn cha sờ sờ tóc con gái yêu, khẽ cười nói: "Chung Quốc, bây giờ con đi ngủ trước đi, sáng mai chúng ta trở về nhà rồi, đến lúc đó, cha sẽ đem toàn bộ sự thật nói cho con biết rõ, được không?"
Tuấn Chung Quốc đành vâng lời gật gật đầu.
"Tại Hưởng, mau đưa đệ đệ của con đến phòng của thằng bé đi." Kim Hồng Thiên gọi con trai.
Nghe vậy, Tuấn Chung Quốc cùng Kim Tại Hưởng lông mày đồng thời nhảy dựng lên.
"Có vấn đề gì sao? Làm gì mà ngạc nhiên dữ vậy?" Kim Hồng Thiên cùng Tuấn cha đối với phản ứng của hai đứa con cưng cảm thấy rất rất kỳ quái.
"Không có gì ạ." Kim Tại Hưởng hướng về phía Tuấn Chung Quốc khẽ mỉm cười: " Đệ đệ, mời đi theo a."
"được thôi, biểu ca." Tuấn Chung Quốc cũng cười đáp lễ nhưng cười mà như không cười.
Hai người cứ tiếp tục như vậy mà đi lên lầu.
Lúc này, Kim Thạc Trấn từ trên lầu đi xuống, đụng phải Phác Chí Mẫn đang yên vị trên ghế salon: "Làm sao mà hai người kia trên mặt như bị cấu véo, nhăn như khỉ vậy?"
"Có thể có gian tình gì sao?" Phác Chí Mẫn không ngẩng đầu, vẫn như cũ nhìn chăm chú vào hình ảnh thi thể đã được giải phẫu trên tay, nhàn rỗi hỏi: "Cậu bé ngươi mang về đâu rồi?"
"Ngươi nói Doãn Khởi a, ta vừa mới làm cho cậu ấy ngủ xong." Kim Thạc Trấn từ tốn ngồi xuống bên cạnh Phác Chí Mẫn, lắc đầu: "Thật đáng thương, ngủ thiếp đi mà vẫn mơ thấy ác mộng, miệng không ngừng lẩm bẩm sợ tên khốn Trịnh Hạo Tích kia bắt lại."
"Ngươi xem ra có vẻ rất đồng cảm với cậu bé kia a" Phác Chí Mẫn nói.
"Bởi vì chúng ta đồng bệnh tương lân a!" Kim Thạc Trấn dùng tay bóp chặt cằm mình, ánh mắt ai oán: "Đều gặp phải những tên nam nhân khốn khiếp a~"
"Là sao?" Phác Chí Mẫn liếc nhìn cô một cái "Ta sao lại cảm thấy lão công của ngươi đối với ngươi rất tốt a!"
"Phác Chí Mẫn, ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần nữa đây, Kim Nam Tuấn, hắn không phải là lão công của ta." Kim Thạc Trấn cau mày.
Phác Chí Mẫn bình tĩnh chỉ ra: "Nhưng trên cơ sở pháp luật, hai ngươi đúng là vợ chồng hợp pháp."
"Tên khốn đó, lại dùng thủ đoạn hèn hạ, hại ta không thể nào xin được giấy ly hôn a~" Kim Thạc Trấn tức giận rống lên.
"Ai bảo hắn là đại luật sư hàng đầu nha, ai mà dám cùng hắn đối đầu cơ chứ, không phải là tự tìm đến chỗ chết sao?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro