Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta bảo ngươi giả bộ nhu nhược, ngươi nghe không hiểu sao? Lại quật ngã cả nữ vận động viên đẩy tạ đó xuống đất, bây giờ mọi người đều biết ngươi chính là nữ nhân lực mạnh kinh người, mình đồng da sắt, lại còn giang hồ nữa a!" Bạch Bách Thanh kéo Tuấn Chung Quốc qua một bên, không ngừng oán hận sỉ vả.
"Ngươi cũng biết, ta từ nhỏ khí lực rất lớn, hơn nữa là cô ta ra tay trước, ta coi như là tự vệ thôi!" Tuấn Chung Quốc nhẹ giọng giải thích.
"Dù sao cũng chính là ta tận mắt trông thấy ngươi một quyền quật ngã cô ta xuống đất, không chỉ ta mà còn có Du Giang Nam cũng nhìn thấy." Bạch Bách Thanh nghiêng mặt nhìn cậu một cái: "Ta xem, ngươi cùng hắn không còn tương lai gì rồi."
"Haiz.."Hai người đồng thời thở dài.
Mái hiên bên kia, cô nàng đẩy tạ kia vốn yêu cầu Du Giang Nam đưa cô ta về phòng, nhưng bị giáo sư Khắc Lỗ Tư chặn lại, cố ý giữ Du Giang Nam lại để ông đưa đi cho.
Giáo sư vừa đi, những người còn lại coi như không có việc gì nghiêm trọng liền tản ra đi hóng mát xung quanh.
Tuấn Chung Quốc cùng Bạch Bách Thanh đi tới rừng cây gần đó, tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống, tám nhảm ba hoa đủ thứ trên đời.
Bạch Bách Thanh bỗng phát hiện trên cây kia có trái cây, liền nói: "Ta đi hái."
"Cẩn thận một chút."
Tuấn Chung Quốc dặn dò một tiếng, nhìn bạn tốt rời đi, nhớ tới chuyện vừa rồi xảy ra, tâm tình lại buồn bực, chống cằm thở dài.
"Làm sao mà không vui vậy?" một giọng nói bỗng nhiên từ phía sau lưng cậu vang lên.
Tuấn Chung Quốc quay đầu lại, phát hiện không ai khác là Du Giang Nam.
Du Giang Nam ngồi xuống bên cạnh cậu, Tuấn Chung Quốc nhất thời có chút khẩn trương, còn không kịp nghĩ xem nên trả lời thế nào, lại nghe thấy Du Giang Nam nói tiếp: "Không nghĩ tới khí lực của cậu lại lớn như vậy."
Sự việc bị vạch trần, Tuấn Chung Quốc xấu hổ vô cùng, không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám đáp: "Anh có phải cảm thấy tôi vô cùng... bạo lực không?"
"Tôi nghĩ, cô ta động thủ trước a." Du Giang Nam nói.
"Làm sao anh biết?" Tuấn Chung Quốc kinh ngạc.
"Bởi vì." Du Giang Nam nhìn cậu, khẽ mỉm cười : "Tôi cảm thấy cậu không phải là loại người tùy tiện đánh người khác."
Nghe vậy, Tuấn Chung Quốc trong lòng cười trộm, thật sự không nghĩ tới mình trong lòng Du Giang Nam lại để lại ấn tượng tốt như vậy.
"Oa, nơi này lại có hoa nhài sao?"
Du Giang Nam ở bên cạnh cũng nhìn thấy bụi hoa nhài, vừa định hái xuống, liền bị Tuâns Chung Quốc ngăn lại
"Để cho nó ở đó thêm một thời gian có được không?"
"Cậu không thích?"
"Không, chỉ là khi còn sống mẹ tôi thích nhất là loài hoa này, tôi muốn nó được tồn tại lâu thêm một chút nữa."
Du Giang Nam thất thần, tiếp theo nhẹ giọng nói: "Mẹ của cậu đã qua đời sao?"
"Là lúc sinh tôi khó khăn mà qua đời." Tuấn Chung Quốc trong mắt có chút khổ sở, cậu nhìn bụi hoa nhài, chậm rãi nói: "Có đôi khi, tôi đã nghĩ... Nếu như, mình không sinh ra trên đời, vậy tốt hơn."
Nói xong, cậu lại cười mỉa mai bản thân mình: "Thật chả ra làm sao cả, sao tự dưng tôi lại nói chuyện đó nhỉ?"
"Không sao, tôi cũng từng có ý nghĩ đó mà... Nếu như mình không sinh ra trên đời, vậy cũng tốt." Du Giang Nam mỉm cười cô đơn, nụ cười này lại làm cho Tuấn Chung Quốc trong lòng đột nhiên có chút nhói đau.
Nhưng rất nhanh, anh liền khôi phục như cũ, đáy mắt sâu lại hiện lên một tia sáng nhạt: "Nhưng sau này tôi đã hiểu, sống, có thể thay đổi rất nhiều chuyện."
"Sao?" Tuấn Chung Quốc không thể nào giải thích được.
Du Giang Nam chuyển chủ đề: " Nghe nói ở đây ban đêm sẽ có rất nhiều đom đóm bay tới, tối nay cậu có rảnh không? Chúng ta cùng đi xem một chút."
Tuấn Chung Quốc hồi lâu mới hiểu ra Du Giang Nam là đang hẹn mình, vừa định mở miệng ra đáp ứng thì bên cạnh lại truyền đến một giọng nói lạnh lùng : "Ban đêm thường lui tới đây không chỉ có đom đóm, còn có...một bầy sói đói."
Tuấn Chung Quốc lấy làm kinh hãi, theo tiếng nhìn lại, phát hiện nam nhân xa lạ cùng quán trọ kia đang đứng phía sau hai người.
"Anh ở đây nghe lén sao?" Tuấn Chung Quốc thốt ra.
Nam nhân kia đứng dựa lưng vào cây, hai tay khoanh trước ngực, nhàn rỗi hỏi: "Chẳng lẽ hai người đang nói chuyện gì không nên nghe sao? Nếu không tại sao lại sợ người khác nghe lén?"
"Anh..."
Tuấn Chung Quốc đang muốn cãi lại, lại bị Du Giang Nam ngăn lại: "Chúng ta trở về thôi."
Nói xong, liền nhanh chóng kéo Ruấn Chung Quốc lôi đi.
Đi được mươi bước, Tuấn Chung Quốc không hiểu nghĩ thế nào, lại làm động tác sai lầm nhất đời mình - quay đầu lại.
Lần này, cậu rõ ràng nhìn thấy nam nhân đứng ở đằng xa kia mấp máy môi nói với cô hai chữ: "Ngu ngốc!"
Vô duyên vô cớ bị vũ nhục lần hai, Tuấn Chung Quốc rất là khó chịu.
Kết quả là, hóa bi phẫn xả hết xuống đống thức ăn dưới tay mình, bắt đầu với cái bánh chanh đang làm.
Mặc dù là trên núi nhưng trong phòng bếp của quán trọ này nguyên liệu nấu ăn cùng dụng cụ làm bếp lại vô cùng đầy đủ, Tuấn Chung Quốc làm việc rất thuận buồm xuôi gió.
Kim Thạc Trấn một bên thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, vỗ tay khen: "Chung Quốc, động tác của cậu rất chuyên nghiệp a, nhất định là thường xuyên xuống bếp đúng không?"
"Đúng vậy." Tuấn Chung Quốc cười nói "Tôi cũng rất hay ăn, nên thường xuống bếp học nấu vài ba món."
"Thật khâm phục cô, tôi đến bây giờ ngay cả muối vị như thế nào còn chẳng nhớ rõ nữa."
Tuấn Chung Quốc nghĩ đến Kim Thạc Trấn ngày đó làm món ăn, hiểu rõ gật đầu.
"Chung Quốc, cho tôi thử làm được không?"
Mắt thấy Kim Thạc Trấn mở to đôi mắt mê hoặc lòng người, chớp chớp, Kim Thạc Trấn không dám cự tuyệt, liền giao cho cô ấy nhiệm vụ đơn giản thứ nhất: "Trong bát đã đánh sẵn trứng rồi, bột ngô cùng chút nước, cô chỉ cần bắt đầu khuấy chúng đều lên là được."
"Được." Kim Thạc Trấn nhận lấy, dựa theo chỉ thị của Diệp Tây Hi bắt đầu khuấy.
Tuấn Chung Quốc chợt nhớ tới cái gì, liền hỏi: "Thạc Trấn, người con trai đó...thật sự là gian phu của anh?"
"Cậu đang nói Tại Hưởng sao?" Kim Thạc Trấn nhìn cô chớp hai mắt "Làm sao, cậu thích hắn rồi hả?"
"Ha ha ha ha a." Tuấn Chung Quốc cười đến mặt cũng cứng lại "Anh thật hài hước quá!"
"Đừng cười, cái gì cũng có thể xảy ra." Kim Thạc Trấn đang cầm bát, bỗng nhiên thở dài "Giống như tôi này, lại ở Las Vegas cùng người đáng ghét nhất kết hôn... Thật là cơn ác mộng."
"Người đáng ghét nhất, chính là ông chủ nơi này sao?" Tuấn Chung Quốc hỏi.
"Tôi vốn quen biết gì ông ta đâu mà chán ghét." Kim Thạc Trấn rất nhanh trả lời.
"Nhưng ông ấy chẳng phải là chồng của cô sao?" Kim Thạc Trấn hồ nghi hỏi.
"Hỏng bét rồi." Kim Thạc Trấn nhỏ giọng nói thầm một câu, sau đó dựa người vào tủ bát, vỗ vỗ trán cười nói: "Xin lỗi, tôi đầu óc lâu không xài đến, nhiều nam nhân quá nên thường đem chồng và gian phu lẫn lộn nhau, ha ha ha."
"Gì...không sao, việc này... rất bình thường." Tuấn Chung Quốc lau mồ hôi lạnh trên trán.
Rốt cuộc cũng làm xong mẻ bánh vị chanh, mùi thơm hấp dẫn người xộc vào mũi.
"Như thế nào, thật ra thì cũng không khó làm đúng không?" Tuấn Chung Quốcnđi rửa sạch tay, nhưng lại phát hiện Kim Thạc Trấn đang cầm khay đựng nước chanh, hai mắt rưng rưng, nhất thời sợ hết hồn, hỏi: "Anh làm sao vậy?"
"Đây là lần đầu tiên... lần đầu tiên...tôi không có làm hỏng thức ăn." Kim Thạc Trấn kích động muôn phần.
"Cái này...chẳng qua là đánh trứng rồi trộn bột thôi mà, làm sao làm hỏng được..."
Diệp Tây Hi còn chưa nói hết, đã bị tiếng thét kinh hãi của Kim Thạc Trấn cắt đứt "Ai nha, một cái móng tay giả của tôi không thấy rồi."
Tuấn Chung Quốc giúp cô ấy tìm kiếm trên sàn nhà "Lần cuối cùng anh nhìn thấy nó là lúc nào vậy?"
Kim Thạc Trấn suy nghĩ một chút: "Cậu đem bát trứng giao cho tôi khuấy, tôi còn nhìn thấy, sau đó..."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời liếc mắt nhìn về phía khay đựng bánh.
"Thật xin lỗi, Chung Quốc tôi... hình như lại làm hỏng rồi."
"...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro