Chap70: Tìm đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trong lớp thì im ru thế thôi chứ giờ ra về là chuyện đấu bóng rổ lúc nãy bàn tán xôm xao cả lên. Lớp Taehyung thì

“Trời ơi Taehyung ới!!! Em trai đó tên gì thế!!???”

“Đáng yêu quá! Mày có thấy em ấy mã số mấy không?”

“Eiiii mày cùng tao qua lớp ẻm làm quen đi!!!”

Còn cả dãy hành lang khối 10 thì:

“Trời ơi Jungkook ơi mày sướng quá!!!”

“Mày học bóng rổ ở đâu vậy? Chỉ tao với!!!”

“Đúng nha! Để tao còn đấu rồi thả thính chàng ấy nữa!”

Tuy thế cũng có vài lời chẳng tích cực gì cả như

“ Thằng nhóc đó là ai vậy?”

“Nó tính bám theo để được nổi tiếng à?”

“Hay nó cố tình để gây chú ý với anh chàng của tụi mình.”

Jungkook chẳng thèm để ý đến những lời nói đó, vì thực tế, cậu chả cần làm thế chi cả, anh ấy là người yêu cậu mà. Cơ mà chuyện này bại lộ ra lời ra tiếng vào không ngớt đây. Jungkook chen chúc ra khỏi đám đông thì bắt gặp Hoseok đang đứng ở đầu cầu thang. Anh chàng này cũng thuộc dạng công tử nhà giàu đây mà, nhìn tụi con gái vây xung quanh kìa cũng đông phết nhỉ. Giờ cậu mới để ý, mấy chàng mà cậu quen biết, đều là những hoàng tử lọt top của trường. Cậu chả muốn để ý, nhưng bọn họ chắn đường thế kia thì sao đến được chỗ Taehyung giờ.

“Cậu ta có phải người yêu cũ của Hoseok không?”

“Ừa đúng rồi, nghe bảo xấu quá nên bị bỏ nhỉ?”

Tiếng nói thầm thầm ấy theo làn sóng âm thanh đến tai Jungkook. Hừ, nếu họ đẹp thế thì có ngon mà cua được cậu ta xem sao. Chưa kịp bỏ đi thì tiếng Hoseok kêu lên

“Ý, Jungkook!!” Các cô gái đều ngỡ ngàng, Jungkook cũng hơi bất ngờ tí, tự dưng lại kêu cậu làm chi. Quay đầu, Jungkook đáp cụt ngủn

“Gì?”

“Lại đây nào!”

“Không!”

“Đi…..”

“Bận rồi!” Quay phắt người, Jungkook giơ tay phải lên vẫy vẫy ra hiệu tạm biệt. Chợt Hoseok kêu lên

“Ý Khoan đã!”

“Sao nữa?” Jungkook mặt khó chịu đáp.

“Cái vòng của em…à không, cái vòng đó, đâu rồi?”

Lúc này Jungkook mới để ý. Chết thiệt, chiếc vòng mà cậu vẫn luôn đeo trên cổ tay trái bỗng dung rơi đâu mất tiêu rồi. Không suy nghĩ, Jungkook chạy một mạch về lớp để kiểm tra. 

Hộc bàn, không có, ghế ngồi, không có, đường đi, bục giảng, không có. Cậu lần theo dãy hành lang mà cậu nhớ là hôm nay mình đã đi. Cậu thật sự quá rối trí, chiếc vòng ấy đặc biệt biết bao. Cũng may nhờ có Hoseok nhắc, nếu không cậu đã mất nó thật luôn rồi. Cũng là người yêu cũ của nhau, nên những gì đặc trưng của cậu, hẳn anh còn nhớ, sau khi tìm xong cậu sẽ nhắn tin cảm ơn anh vậy.

Cậu mải tìm kiếm mà quên mất rằng, bên đầu cầu thang kia, Taehyung đang đứng đợi cậu nãy giờ. Anh dựa người vào tường, liên tục dò xem đồng hồ. Rốt cuộc cậu ấy làm gì mà lâu thế nhỉ. Vừa tính lấy điện thoại ra gọi thì đúng lúc Hoseok đang bước xuống. Họ chạm mặt nhau, vẫn không dành cho nhau chút tình cảm nào. Hoseok mở lời trước

“Đợi cậu ấy à?”

Taehyung im lặng, khuôn mặt anh lạnh lung vô cùng, không trả lời vì anh nghĩ hẳn cậu ta biết câu trả lời. Thấy mình bị bơ, Hoseok tiếp tục lời

“ cậu ấy, hình như chạy đi tìm cái vòng rồi.” Nghe tới tin tức Jungkook là Taehyung chộp liền, anh quay mặt chau mày ý muốn hỏi rõ hơn. Hiểu ý, Hoseok buông lời

“Thì Jungkook làm rơi mất cai vòng quý của mình. Ngay sau đó chạy đi tìm rồi! Chẳng biết giờ đang đâu!” Lập tức, Taehyung bấm gọi đến Jungkook, chân chạy đi nhưng không quên nói hai từ “Cảm ơn” đến Hosekk. Cậu một mình đứng đó, mắt dõi theo dáng Taehyung hớt hải chạy, tuy ôm cả một bao quà mà lòng sao thấy trống trải quá.


“Alo!” Jungkook nhấc máy điện thoại trả lời Taehyung. Anh thở hồng hộc hỏi

“Em ở đâu vậy?”

“Em đang ở phòng thay đồ ah”

“Đứng đó, dòm ngó xung quanh cẩn thận đấy!”

Nói rồi, cúp máy cái bụp, anh lao thẳng đến phòng thay đồ, nơi Jungkook đang đợi. Cậu vẫn còn đang loay hoay thì anh đã có mặt. Hơi ngạc nhiên, tốc độ của anh nhanh đến thế sao. Nhìn thở ngắn thở dài thế kia, chắc là cũng dốc sức lắm, cậu lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán anh

“Nhanh nhỉ, sao mà chạy chi dữ vậy.”

“Còn hỏi nữa!” Taehyung lớn tiếng

“ Người gì mà không cẩn thận, một mình đi trong trường lúc vắng que thế này rồi có chuyện gì thì sao!” Hóa ra là anh lo cho cậu à, mà cũng đúng, cậu cũng là học sinh cấp ba rồi, lỡ lại có chuyện gì nữa thì khổ. Bình thường lại, Taehyung hỏi

“Tìm thấy chưa?”

“Dạ chưa! Khắp nơi rồi mà chẳng thấy!”

“Em tìm ở đâu rồi?”

“Hm… lớp, hành lang, nhà vệ sinh, rồi phòng này”

“Còn sân thể dục và sân bóng rổ thì sao?”

“Ờ nhỉ! Quên mất!” Tán thành ý kiến, cả hai dắt nhau ra sân để tìm.

“Mà…sao anh biết?”

“Nãy anh gặp Hoseok, cậu ta bảo anh thế!”

“Ưm…cậu ta cũng là người phát hiện ra giúp em.”

“Hay nhỉ, đồ của mình là người ta để ý”

“Thì tại…”

Bị bí lời, Jungkook chỉ biết cúi đầu không biết giải thích sao. Đúng là do cậu bất cẩn thật nên đến giờ cả hai còn chưa được về nhà. Đến nơi, hai người chia nhau ra tìm chiếc vòng ấy. Bỗng Taehyung kêu lên

“ Jungkook! Phải cái đó không?” Taehyung chỉ tay đến một vật đang sáng chiếu lên dưới ánh hoàng hôn.

“Đúng rồi!”

Jungkook mừng rỡ chạy lên, nhặt nó lên. Chiếc vòng dây màu xanh ngọc bích với vài hạt ngọc nhỏ xung quanh, cuối đoạn dây còn có một cái chuông nhỏ hay kêu lên leng keng mỗi khi cử động. Cái đặc biệt của nó là một quả cầu trong suốt với bên trong là hình cỏ bốn lá may mắn rất xinh xắn. Taehyung cầm lấy chiếc vòng, đeo vào tay Jungkook

“Chiếc vòng này, quan trọng lắm à? Phải bất chấp tìm nó thế!”

“Vâng!” Vừa nói, Jungkook vừa nâng niu chiếc vòng của mình

“Cái này là của ba em tặng trước khi ông cùng mẹ và anh trai đi sang nước ngoài sinh sống ấy! Nó như một vật may mắn của em vậy, may là tìm ra, không chắc em chết mất! Cảm ơn anh nhiều nhé!” Cậu cười thật tươi dưới ánh hoàng hôn êm dịu. Taehyung xoa đầu cậu, nhẹ nhàng bảo

“Báu vật thì nhớ giữ kĩ đấy! Làm mất rồi không ai ngồi nghe em khóc đâu!”

“Biết rồi mà! Về thôi!”

“À khoan đã!” Taehyung nhìn cây rổ trong sân bóng, chợt nhớ ra

“Lúc nãy trận đấu của mình đang dang dở nhỉ. Còn ván cuối à, tiếp tục chứ?” Lại là một ánh mắt khiêu khích, Jungkook không chần chừ gật đầu.

_________________

Chỉ có khi tui uy hiếp thì mấy người mới cmt thôi chứ gì 😥😔



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro