Chap 7: Vô vị, y như khúc gỗ ><

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  ₍ ( ๑॔˃̶◡ ˂̶๑॓)◞ ủng hộ mình nha ........... kamsa

*tung bông*

----------------------------- 

~~Thành phố Gwangju~~

  Từ hồi vào đại học, mỗi lần về nhà, JungKook đều có cảm giác quê nhà mỗi năm một khác. Những tòa kiến trúc cũ kỹ lần lượt biến mất, thay vào đó là những tòa nhà thương mại mới xây dựng, đường phố ngày càng đông đúc. Tất nhiên cũng có những thứ không thay đổi, ví dụ dòng sông uốn lượn quanh thành phố, ví dụ đài tưởng niệm anh hùng nhân dân ở trung tâm thành phố, ví dụ ngôi biệt thự tĩnh mịch tựa hồ không bị ảnh hưởng bởi bụi trần và thời gian nằm ngay trước mắt cậu. 

Đúng tám giờ sáng, JungKook có mặt ở ngôi biệt thự như đã hẹn. Vừa gõ cửa, cậu phát hiện cửa đã mở sẵn. Bên trong vô cùng vắng lặng, chỉ có ánh nắng chiếu sáng tấm thảm màu nâu trên sàn nhà. Trong nhà hình như không có người. Hôm qua Kim SeokJin gọi điện cho cậu, nói anh ta sẽ nhanh chóng quay về thành phố B. Anh ta dặn cậu trong thời gian làm việc ở ngôi biệt thự, ngoài căn phòng khóa trái cửa, cậu có thể tùy tiện sử dụng tầng một. Xem ra, đây chính là sự khởi đầu của việc 'tùy tiện' mà SeokJIn nhắc tới.

 Phòng khách vẫn bài trí như lần đầu tiên JungKook đến đây. Điểm khác biệt duy nhất là gần cửa sổ xuất hiện một chiếc bàn vuông sơn màu trắng và một cái ghế. Trên bàn đặt laptop và một tập tài liệu cũ kỹ ố vàng. Theo nội dung hợp đồng, khối lượng công việc của JungKook tương đối lớn nên cậu sẽ dùng máy tính dịch tài liệu. JungKook ngồi xuống trước bàn làm việc. Ngoài cửa sổ, dải núi phía xa xa nhấp nhô, được phủ lớp tuyết mỏng như dải lụa trắng. Rừng thông ở nơi gần hơn cũng một màu trắng xóa, ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá nhọn hoắt. JungKook lại quan sát bàn làm việc, mặt bàn gọn gàng sạch sẽ như mới. Không tồi, hoàn cảnh làm việc tương đối thoải mái. Khi mở laptop, JungKook phát hiện có một file TXT, tiêu đề là địa chỉ email, nội dung trống không. 

JungKook lại đứng dậy, đi dạo một vòng quanh ngôi nhà. Bên cạnh phòng khách là phòng ăn. JungKook ngửi thấy tàn dư của mùi khói bếp. Cậu đoán, bình thường Kim tiên sinh chắc cũng nấu nướng ở nhà. Cậu bỏ hoa quả mình mang đến vào tủ lạnh. Tủ lạnh gần như trống không, chỉ có nửa bát canh cá. Bên cạnh phòng ăn có một cánh cửa thông ra hành lang. JungKook đi về phía trước vài bước, bất ngờ nhìn thấy một cần câu cá dựng ở góc tường. Thành phố nhỏ này lắm sông ngòi, nhiều cá, các gia đình sắm cần câu cá là chuyện hoàn toàn bình thường. Điều JungKook cảm thấy bất ngờ, cần câu cá trước mặt cậu chính là 'Daiwa Hồng Hổ', một trong những loại cần câu đắt nhất và tốt nhất trên thế giới, còn là loại số lượng có hạn, là 'vũ khí thần' trong lòng nhiều người mê câu cá. JungKook dừng chân thưởng thức một lúc, cậu rút máy di động chụp hai tấm ảnh, mới tiếp tục đi về phía trước. 

Gần đến cuối hành lang, cậu bất giác dừng lại. Trước mặt cậu là không gian nhỏ, tấm rèm rất dày che kín cửa sổ ở hai bên, giống như bịt kín mít, không một chút ánh sáng lọt vào. Không gian âm u tối mờ mờ, chẳng có thứ gì ngoài hai cánh cửa khép chặt. JungKook đi vào không gian tối, đến trước một cánh cửa. Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt. JungKook lại quay về phòng khách. Cậu tự pha một tách cà phê, bắt đầu cắm cúi làm việc. 

Buổi sáng nhanh chóng trôi qua, JungKook ngồi yên một chỗ, tựa hồ không hề nhúc nhích. Lúc cậu tập trung dịch tài liệu, SeokJin đang ngồi trong một phòng đóng kín trên tầng hai, trước mặt là màn hình camera giám sát cỡ lớn. Anh ta chăm chú quan sát dáng vẻ yên tĩnh của JungKook trên màn hình, sau đó quay đầu nói với Kim Taehuyng: 

-  Trông có vẻ an phận và thật thà. Tôi cũng thấy yên tâm, ngày mai tôi sẽ quay về thành phố B.

Taehuyng ngồi ở ghế sofa đơn, hai chân anh vắt chéo gác lên chiếc ghế nhỏ. Tay áo sơ mi của anh xắn lên một nửa, trong tay anh là một đĩa cá bạc vừa nướng xong. Anh từ tốn bỏ từng con vào miệng. Nghe câu nói của bạn, Taehuyng ngẩng đầu liếc qua màn hình, giọng nói trầm thấp ấm áp của anh không một chút xao động: 

- Vô vị, giống như khúc gỗ.

 SeokJin phì cười: 

 - JungKook là do cậu đích thân chọn đấy.

 Vừa ngoảnh đầu, anh ta phát hiện đĩa cá trong tay Taehuyng vừa nãy vẫn còn đầy, giờ đã trống không. Im lặng vài giây, anh ta không nhịn được lầu bầu: 

- Nếu không ăn cá, cậu sẽ chết hay sao?

 Taehuyng liếm sạch vụn cá còn sót lại trên đầu ngón tay: 

- Không chết. Nhưng nếu không thỏa mãn nhu cầu, tôi sẽ rất bứt rứt khó chịu.

'''''''''''''''''''''''''''''''''

yehhh end chap

vote vote m.n



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro