_Chap 34_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sau khi ba mẹ hắn đã về cậu mới giám ngước mắt lên nhìn về phía giường bệnh.

Taehyung vẫn ở đó, chỉ là hắn đang nằm ngủ... chưa chịu dậy. Xung quanh đầy những thiết bị trợ giúp cần thiết, người nhợt nhạt thiếu sức sống, cánh môi mỏng khô cằn, làn da vì chảy quá nhiều máu mà nhợt nhạt, đôi mắt màu hổ phách cuốn hút nay nhắm nghiền...

Không phải là chàng hotboy lạnh lùng trong mắt mấy cô nàng nữa, thay vào đó là Taehyung đang yếu ớt chống cự với bóng tối để tỉnh dậy.

Càng nhìn cậu càng không kìm nén được bản thân, đau đớn, tự trách, dày vò... chúng như những chất hỗn hợp để xúc tác tâm hồn cậu. Thầm nghĩ đây là hậu qủa mà ông trời ban trả cho những trò tinh quái của cậu trước kia? Vậy tại sao không đổ lên người cậu mà lại hại những người xung quanh cậu? Như vậy vui lắm sao, còn cậu thì đau đớn không tả xiết.

- "Hyung....".

- "Sao em?"

-" Hyung ra ngoài được không? Em muốn ở đây với anh ấy một lát".

Quay qua nhìn Jimin giọng cậu trầm xuống, cậu muốn có một không gian riêng.

Gật đầu hiểu cho suy nghĩ của cậu, Jimin đồng ý ra ngoài, anh biết cậu cần thời gian để tiêu hóa hết những chuyện đã xảy ra, từ nhỏ đến giờ cậu chưa phải chịu cú sock nào quá lớn như bây giờ. Huống chi Taehyung đã cứu cậu.

Qua đây anh cũng phát hiện ra cậu em ương bướng của mình rất có tình cảm với cậu bạn lạnh lùng... mỉm cười một cái, anh bước ra khỏi phòng. Chuyện này anh cũng không giải quyết thay cậu em mình được, dù sao đây cũng là chuyện riêng của em mình, anh cũng không thể bên nó mãi để che chở cho nó, em của anh cần bước ra khỏi vỏ kén của mình ra với thế giới bên ngoài. Trong cái rủi có cái may, chuyện xảy ra lần này xem như là thử thách cho "hai kẻ thiếu chỉ số tình cảm."

- "Tên kiêu căng kia, mau tỉnh dậy mà nhìn anh đi, mặt mũi anh này, tay chân này,... sao xanh xao và ốm nhom vậy? Chẵng giống anh tý nào hết! Nhìn anh mắc cười lắm, mấy cô thầm thương trộm nhớ và yêu quý anh mà trông thấy bộ dạng này của anh chắc họ chạy vì sợ mất... ha ha anh thấy tôi nói đúng không? Đúng chứ gì ? Tôi đã nói thì chỉ có đúng, anh không phải ngại, sao anh không nói gì? ..."

Ngồi một bên mép giường, tay nắm lấy bàn tay xanh xao của Taehyung cậu ngồi độc thoại một mình, ngồi nói những thứ mà cậu không dám chắc hắn có nghe được không. Thế mà cậu vẫn hi vọng như mọi lần hắn dù ít nói nhưng vẫn trả lời cậu đôi câu tùy hứng khi hắn thấy thích.

- "À... anh còn chưa đưa sợi dây chuyền tôi quý nhất cho tôi nữa, anh định quỵt luôn hả? Hừ, không có cửa đâu! Mau tỉnh lại mà trả cho tôi... biết chưa?"

Cứ thế tôi hỏi... tôi đáp... tôi trả lời... anh im lặng lắng nghe... nằm ngủ...

***

1 tháng sau

Hôm nay cũng như mọi ngày JungKook sẽ nhấc cái chân thạch cao đến bệnh viện thăm Taehyung. Trước khi vào thăm bệnh cậu sẽ đến gặp bác sĩ phụ trách chăm sóc Taehyung hỏi thăm tình hình sức khỏe hắn xem tiến triễn như thế nào rồi, vì hắn hôn mê lâu rồi nhưng chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Chỉ là câu trả lời của bác sĩ cũng như mọi ngày "Bệnh nhân đang dần hồi phục lại".

Hừ... ông bác sĩ này thật là quan tâm bệnh nhân quá! Bệnh nhân đang dần hồi phục lại sao không thấy tiến triễn gì? Hắn đã hôn mê đã một tháng liền mà đâu thấy động tĩnh gì đâu, toàn thấy mắt nhắm lìm không à! Đáng lẽ ra mà nói thì Taehyung đã tĩnh lại nhưng sao... vẫn chưa tĩnh.

Chán nãn tay xách giỏ hoa quả bước vào phòng chăm sóc đặc biệt, cậu thầm ai oán, nguyền rủa mười tám đời tổ tông ông bác sĩ "Không đáng mặt làm lương y như từ mẫu."

Không phải là nói bác sĩ như mẹ hiền sao? Sao con mình đang mằm hôn mê bất tỉnh không dậy mà vẫn ung dung nói như không có việc gì vậy nhĩ?

JungKook mặc dù nói thế nhưng cậu đâu biết hắn chưa tỉnh dậy cũng có lí do của nó, chuyện những người biết được nguyên do hắn chưa tỉnh dậy cũng đếm trên đầu ngón tay, đến sau này cậu biết thì là chuyện của mấy năm sau này.

Cạch...

JungKook mở cửa bước vào phòng...

Nhưng... Cả căn phòng trống không, không một bóng người, căn phòng đã được dọn sạch sẽ như chưa từng có người ở. Một cổ cảm xúc bất an giấy lên trong lòng cậu, cố điều chỉnh lại lo lắng trong lòng cậu tìm mọi ngóc ngách của phòng bệnh đặc biệt, từ nhà vệ sinh cho đến ban công hóng gió phía ngoài, thế nhưng tất cả đều hồi đáp trong vô vọng.

Buồn bã ngồi phịch xuống sàn nhà mặc đống hoa quả rơi vãi đầy nhà, những giọt nước mắt mặn chát rơi trong tuyệt vọng, từng câu hỏi tại sao cứ đặt lên trong đầu "Tại sao không thấy hắn ở đây?" "Bác sĩ còn nói anh ấy chưa tỉnh lại cơ mà..."

Đúng! Bác sĩ... cậu sẽ đi tìm bác sĩ hỏi cho ra nhẽ, lúc nãy khi nó hỏi tình hình sức khỏe của Taehyung sao ông bác sĩ không nói gì hết.

Vừa thấy bác sĩ từ phòng đi ra, cầm cầm lấy tay bác sĩ cuống quýt hỏi đi hỏi lại một câu:

- "Taehyung đâu, anh ấy ở đâu rồi?..."

Ông bác sĩ vừa làm mấy thủ tục liên quan về hắn xong, đang định đi gặp người nhà mấy bệnh nhân khác lại gặp ngay một cậu bé cứ cầm lấy tay mình cuống quýt hỏi, làm ông không biết đầu đuôi sao mà trả lời, dù sao người nhà bệnh nhân cũng yêu cầu giữ kín chuyện bệnh nhân ra nước ngoài điều trị. Nhưng cậu bé này cả tháng qua ngày nào cũng đến bệnh viện thăm cậu nhóc kia, cùng với hỏi thăm tình trạng sức khỏe cậu nhóc mới yên tâm.

Haizzz... thật rắc rối.

- "Được rồi, thả tay ra đã ta mới nói được chứ, cháu chớ kích động."

Vừa cầm tay cậu gỡ ra vừa lên tiếng khuyên nhủ, ông bác sĩ nỗi lòng trắc ẩn quyết định nói cho cậu biết.

- "Ông nói đi, Taehyung đâu rồi?"

-" Cậu ta đã được gia đình chuyển ra nước ngoài rồi."

Đoàng...

JungKook cứng người, không giám tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Đây khẳng định là bị sét đánh giữa trời quang, không! Nó còn ghê hơn thế nữa...

Bầu trời hôm nay thật u ám, không khí náo nhiệt ngoài kia giường như chỉ là không khí với cậu, bước chân nặng nề về nhà cậu tự nhốt mình trong phòng, cậu cũng không biết tại sao mình lại về được ở nhà, với cậu giờ chỉ hình dung ba chữ "Không cảm xúc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro