Chương 36: Kẻ Gây Chuyện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau ba tiếng ngồi máy bay, cuối cùng tụi nó cũng tới nơi. Nó từ từ mở mắt, ngạc nhiên chỉ vào người bên cạnh.

- Sao mày lại ở đây?

Hắn nhìn nó, thở hắt ra, lấy tay dí vào đầu nó nói:

- Đứa nào buồn ngủ rồi kêu Minie gọi tao lên?

Nó cười trừ rồi hỏi sang chỗ khác:

- Đến nơi chưa?

- Rồi. Chuẩn bị đồ đi.

Hắn và nó nhấc balo xuống, cùng cả lớp di chuyển về phía khách sạn.

Ra khỏi sân bay, cái lạnh của trời sắp sang đông ở Jinhae thấm dần vào da thịt từng đứa. Hắn cầm áo khoác da chàm qua nó rồi ôm vai nó.

Vì chuyến đi này dành riêng cho khối 8, 9 cho nên về chuyện phòng nghỉ trường rất thoải mái, bốn đứa một phòng rất rộng, không như mọi năm nữa.

Nó cầm lấ chìa khóa phòng, tra vào ổ rồi nói:

- Tao không nhằm thì phòng này có bốn giường đôi.

- Sao lại thế? Tưởng chỉ có hai giường thôi.

- Không biết.

Bốn đứa cùng bước vào phòng sắp xếp quần áo.

Nói thế cho có văn vẻ chứ có ba đứa dọn quần áo à. Nó cầm gói Bim Bim Poca ngồi trên ghế ăn nhàn nhã.

Phòng nó có bốn cái giường, một trắng, một đen, một xanh nước biển, một nâu.

Hắn vứt đồ xuống cái giường màu đen, rồi quăng gói qua cái giường màu trắng.

Cậu thấy hắn làm thế bèn hỏi:

- Chúng mày ngủ chung à?

- Ừ. Có gì lạ? – Nó nhai nhòm nhoàm đáp lại.

Anh từ phòng tắm bước ra, thấy thế cũng vứt cái gối giường cậu sang giường anh:

- Còn anh nữa làm trò gì vậy?

- Anh ngủ với người yêu anh.

- Không cho, không cho.

Cậu tức giận chu chu mỏ nằm duỗi chân lên giường.

Anh cười khổ, lấy tay day day cậu.

- Chổ anh để hết đồ anh với em rồi. Em nở để anh ngủ dưới đất à?

- Ừ.

Cậu vẫn cứng đầu với cái quan niệm " Hopie rất hay dê người yêu "

- Chẳng phải ở nhà mày chúng mày toàn ngủ chung à?

Nó lên tiếng giúp J-Hope.

- Mày nói gì vậy? Ở nhà tao ngủ phòng tao cạnh phòng nó mà.

Anh ngạc nhiên hỏi nó.

Ai nói anh với Minie ngủ chung vậy? Kì thật.

- Phá lệ một lần cũng được. Đi chơi mà.

Cậu nằm xích xích qua một bên.

Nó xoa xoa bụng quay sang hỏi hắn:

- Mấy giờ rồi?

- 11 giờ 30.

- ĐI ăn cơm. Đói quá đói.

Bốn đứa lại di chuyển cái thân từ phòng sáu khách sạn xuống nhà ăn. Vì là tiệc buffet nên học sinh được chọn đồ ăn tự do.

Nó và cậu cầm hai cái chén chứa súp gà nóng hỏi tiếng lại chỗ bàn ăn. Trời lạnh vậy mà ngồi ăn súp thì còn gì bằng.

- Aa... Choang... Choang...

Nó chỉ kịp hét lên rồi hai chén súp đổ xuống sàn, trào vào tay nó. Chẳng mấy chốc bàn tay trắng mịn của nó đã đỏ ngần lên.

Cậu thấy thế chạy lại đỡ nó lên, chỉ thẳng vào mặt người mới làm nó ngã hét:

- Eun Joo cô làm gì vậy?

- Em vô ý quá, em xin lỗi hai anh.

Cô ta cười ranh mãnh rồi đá mảnh sứ vào chân Jimin.

- Đúng đó, thì sao nào?

Cô ta chẳng kiên nệ gì mà hất mặt nói to.

- Cô...

" Chát "

Một bàn tay đáp vào mặt Eun Joo, cô ta trợn tròn mắt thì thấy Taehyung và J-Hope.

- Mày bị sao không? Vết cứa sâu quá.

Nó kinh hoàng chỉ vào chân cậu rồi lấy bịch giấy trên bàn lau đi.

- Cô làm cai gì vậy hả?

Hắn gào to rồi cầm bàn tay Kookie lên xem xét. Cẩn thận như sợ rơi vậy.

- Là tao vô ý, không liên quan tới nó.

Nó thở dài, lên tiếng bênh vực Eun Joo. Cả bốn tròn mắt nhìn nó, bênh vực? Là nó bênh vực Eun Joo sao?

- Tôi không cần chị phải bênh vực, " dám làm dám nhận ", tôi không chối.

Cô ta hênh hoang chống nạnh.

Thấy tình hình căng thẳng, thầy hiệu trưởng đứng ra nói:

- Thôi nào các em, các em bỏ qua đi. Các em có một ngày tự do nhé, giới nghiêm là 10 giờ.

Rồi từng học sinh cũng tản ra để đi du lịch xung quanh Jinhae.

- Trò chơi chưa hết đâu anh đáng yêu của em ạ.

Eun Joo ghé sát tai nó nói nhỏ.

Sau khi đưa Jimin về phòng, chúng nó thay quần áo chuẩn bị đi chơi. Nó thay xong bước ra ngoài, nó thấy cậu còn ngồi đó nó hỏi:

- Mày không đi chơi à?

- Không tao đau chân, đi vướng lắm.

Nó lại đưa mắt về phía anh, chưa kịp nói gì anh đã lên tiếng:

- Tao ở lại với Minie, chúng mày đi đi, về nhớ mau ngô nướng cho tao được rồi.

Nó và hắn chào tạm biệt rồi đi lanh quanh thành phố.

Nó và hắn dắt tay nhau đi đến cầu Romance Bridge, ở Jinhae. Nơi này là 1 trong hai địa điểm lý tưởng để ngắm hoa anh đào tại Jinhae. Cây cầu này là địa điểm đóng bộ phim " Romance " ( Như khúc tình ca ).

- Thế nào? Đẹp chứ?

- Đẹp.

Nó và hắn rảo bước trên cây cầu, ngắm từng bông hoa anh đào theo gió rơi xuống. Nhìn thật lãng mạn, nó và hắn giống cặp diễn viên Kim Ha Neul và Kim Jae Won trong Romance lắm ý.

Sau đó nó và hắn đi ra một khu chợ gần đó. Đến một cửa hàng nó dừng lại.

- Thế nào? Đẹp không?

Nó cầm cái ốp lưng lên hỏi hắn.

- Ừ.

Hắn mỉm cười nhìn nó.

- Thế nào, mày thích à?

Nó gật gật đầu.

- Vậy thì mua.

Sau khi trả tiền, nó lấy điện thoại ra, gắn ốp lưng vào.

Hắn đứng trước quán ngô nướng nói với nó:

- Đợi tao, tao đi mua ngô cho.

- Ừ.

Nó ngoan ngoãn đứng chờ. Mân mê chiếc lá dưới chân, chợt có người đưa cái khăn vào mũi nó.

Nó hoảng hốt, khua tay chỉ muốn thoát khỏi con người khỏe hơn mình gấp nhiều lần.

Dù gì nó là người đứng đầu ở một tổ chức lớn, cái thứ thuốc mê này không thể ngấm vào người nó ngay lập tức được. Nó giằng tay người đó rồi rút cái nhẫn bạc ra. Nhanh tay nó lấy điện thoại ra, cả tấm hình nó nữa, nó vứt hết xuống đất.

Mặc dù là người đứng đầu nhưng chưa qua khóa huấn luyện nào cả, đương nhiên chẳng thể miễn dịch với thuốc mê. Đầu óc nó nặng trịch, hai mắt nhắm nghiền rồi ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro