Chương 46: Lới Hứa Hẹn Đến Trọn Đời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương này tặng má Hường nà @nhunggazoe .Má mau mau ra truyện rồi tặng lại con. Không thì má coi chừng coi nghen...hé hé...


___



Sau nhiều năm dưới sự lãnh đạo của ba người, tổ chức đã được gộp lại quản lý chung. Đứng đầu là Taehyung và J-Hope.

Tên gọi được đổi là Fire. Là tổ chức đứng đầu thế giới ngầm lúc bây giờ.

Nó mặc quần áo bó toàn thân, chân đi đôi giày đen. Hắn đi cạnh nó ăn mặc y hệt nó, toàn màu đen.

Tòa trung tâm của Fire là một căn nhà rộng. Có khu tập luyện, có nhiều phòng: phòng bắn súng, phòng võ,... còn có cả phòng cho người ở lại nữa.

Nó vừa đi vừa càu nhàu:

- Nhà gì bự gớm. Đi mỗi hết cả chân luôn ý. Mỏi chân quá.

Hắn nghe nó than nên lên trước quỳ xuống chìa tấm lưng về phía nó.

- Em lớn đi, anh cõng.

Nó hớn ha hớn hở nhảy lên lưng hắn, vừa nghịch tóc vừa hát.

Hắn đem nó vào căn phòng to nhất của tòa nhà. Vừa bước chân vào cửa mọi người đồng loạt hô to:

- Chào ban chủ.

Ngay lập tức có một bóng đen lao tới ôm nó, hắn đen mặt lại nói:

- Buông ra thằng hâm này.

Cả gian phòng sững sờ. Hắn nổi tiếng là người điềm tĩnh, chưa có việc gì làm cho hắn bực mình cả. Bây giờ chỉ một cái ôm với người con trai bên cạnh hắn thôi là hắn nổi đóa rồi. xem ra vị trí chàng trai này trong tim hắn không nhỏ chút nào.

- Ồ! Em chào anh.

Dong buông nó ra niềm nở chào hỏi hắn.

Minhae kéo Dong ra bảo:

- Còn chưa nói gì à?

- Em quên mất.

Nói rồi Dong quay ra nói với tất cả mọi người:

- Đây là anh Jungkook, anh là anh hai của bang mình. Từ nay anh ấy sẽ quản lí ban mình.

Cả gian phòng đồng thanh lại một lần nữa:

- Chào bang chủ.

Một số người ở bang của nó ngày xưa rất kính nể nó. Vừa chào hỏi xong là chạy lại chỗ nó:

- Anh Jungkook à, anh đi đâu mà lâu quá vậy!

- Jungkook, ngày càng lớn càng xinh nha.

Nói rồi ôm từng người một. Vốn dĩ là con gái nên không nói gì. Nhưng khi gặp mấy người trong bang hắn, hắn liền chặn ngay trước mặt nó không cho nó ôm họ.

- Này anh có phải hơi quá đáng rồi không? Em lâu lắm mới gặp bọn họ mà.

Nó gào lên sau lưng hắn:

- Không cho phép.

Nói rồi hắn ghé sát vào tai nó nói nhỏ:

- Anh cho em ôm mấy người kia quá đủ rồi. Ôm nhiều tổn thất lắm.

- Em tổn thất thì liên quan gì anh, của em mà.

- Của em cũng là của anh. Đây là tài sản chung.

Nó cừng miệng không cải lại được. Hình như khi học về nó mất khả năng cải nhau rồi thì phải, toàn cãi cùn không à!!!

Dong chờ hắn và nó đối lý xong thì qua khoác vai nó, nói:

- Anh hai, gặp nhau rồi giờ là nhậu.

Nó nhìn hắn như dò xét ý kiến. Hắn nhún vai, như hiểu ý nó quay qua Dong gật đầu.

Mười giờ tại quán nhậu Quần Áo, một bàn toàn là con trai.

- Nào dô. Chúc mừng anh hai làm bang chủ.

" Một hai dô, hai ba dô, hai ba uống,..."

Cứ vài ba phút lại một lần tung hô nó. Khoảng nữa tiếng sau chỉ còn nữa bàn nhưng đã say mèm.

Nó cũng ngà say, đầu dựa hẳn vào vai hắn nhưng cũng đủ tỉnh táo để biết mình ở đâu. Đối với hắn, mấy chai rượu nồng với độ cồn cỏn con ấy chỉ là gì để say. Bình thường hắn toàn uống Bicardi với 75,5 độ mà tận chai mới say, uống mấy thứ này chắc sáng mai vẫn còn tỉnh táo để lái xe về nhà.

Thấy nó ở trong ngực mình gục hẳn rồi, hắn mới nâng nó dậy, vác về nhà. Cô nhân viên thấy hắn đi bèn hỏi:

- Này anh ơi. Mấy người này thì sau.

Hắn quay lại trả lời:

- Tôi chỉ chịu trách nhiệm chàng trai này. Còn mấy người họ là trách nhiệm của tên áo đen đó. Hắn tên Dong vợ hắn tên Minhae.

Nói rồi anh ôm nó trong ngực đi thẳng.

Đến cửa căn hộ, nó bắt đầu ngọ nguậy, rục rịch trong lòng hắn.

Hắn để nó vào phòng ngủ rồi đi tắm. Sau khi tắm xong, ra ngoài thì chẳng còn thấy nó đâu. Hắn tìm quanh phòng coi nó có say quá mà mớ không. Rồi xuống bếp thì thấy nó ở bếp.

- Em làm gì vậy?

- Pha nước chanh uống.

Nó ngước lên nhìn hắn.

Ánh đèn trong bếp mập mờ. Cậu bé ấy lại mặc quần áo bó sát, mắt to tròn, sáng như sao, làn da trắng, không chút gợn sóng nhìn hắn. Giọng nói ngọt ngào thêm ít rượu càng làm hấp dẫn hơn, cộng với đèn bếp làm khung cảnh bây giờ ma mị hơn.

Hắn cố gạt bỏ ý nghĩ đó trong đầu, đưa nó ra phòng khách.

Được một lúc, nó thiếp đi, hắn để nó ở đấy, đắp tạm cái chăn rồi lại vào bếp.

Sau khi dọ dẹp xong, hắn trở lại với nó. Hắn ngồi lặng lẽ trước mặt nó ngắm nó.

- Anh à, em nhớ anh lắm đấy.

Bỗng nó thốt lên một câu làm hắn giật mình. Tưởng cậu bé ấy thức dậy hắn quay mặt chổ khác, sợ bị bất quả tang là ngắm nó ngủ.

- Đúng vậy, em rất là nhớ anh.

Phát hiện nó nói mớ hắn thở phào nhẹ nhõm.

- Em tò mò lắm nhau, không biết ở Hàn Quốc thay đổi những gì trong năm năm qua? Tò mò về anh sống như thế nào? Có tốt không?

- Có nhiều lần, em tò mò khi em về anh đã có người yêu mới, vậy khi đó em sẽ như thế nào? Em sẽ đưa một đứa khác về, cũng bảo là người yêu em. Nhưng anh biết không? Không ai thay thế được anh trong trái tim em.

- Anh biết tại sao em có màu tóc chứ? Vì em nghe ai nói có người nhuộm tóc màu này đẹp trai ơi là đẹp trai nên em làm luôn, bất chấp bị phạt. Em đã chạy khỏi đền để nhuộm một màu y như anh luôn. Thật ngốc nhỉ?!

Hắn bất giác cười, chính hắn đã chờ nó nói về mái tóc này lâu rồi. Nghe Jimin kể chẳng xúc động như nó kể.

- Em về đây vào sinh nhật em vì em biết anh chỉ về vào bữa đó thôi. Em không biết lịch trình cụ thể của anh, nếu không em đã tìm anh và cho anh bất ngờ rồi.

- Nhiều lần em nghĩ anh yêu em như ngày đầu tiên hay là như hai người bạn lâu năm chưa gặp? Em chưa nghe anh nói với em ba từ ấy, ba từ thiêng liêng ấy. Em rất muốn nghe.

Nó nói nhỏ dần rồi chìm vào giấc ngủ.

Ba từ thiêng liêng ấy ư?!

Đối với hắn, ba từ đó không chỉ đơn giản là bày tỏ tình cảm mà còn hứa hẹn, hứa hẹn cho tương lai.

- Nếu anh nói bây giờ sáng mai em sẽ quên ư?

Trả lời hắn chỉ là tiếng thở đều đều.

- Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em. Vậy anh trả đủ cho em bốn lần rồi nhé.

Hắn bế nó lên giường rồi đặt nó xuống. Khẽ hôn lên trán nó, hắn thì thầm bên tai nó:

- Còn năm nay lời hứa hẹn của anh là: " Anh sẽ mãi mãi yêu em. "

Lời hứa hẹn cho năm nay, cũng lời hứa hẹn bênnhau, bên nhau trọn đời.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro