chương 1 : Điền Điền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa
Vết rộp chân
Tiếng sấm dội

Hồi chưa vào cấp, mình chưa bao giờ nghĩ đến những cảnh này. Điền Chính Quốc nghĩ.

Vạt áo đồng phục ướt sũng vì mưa rỏ từ ô của người ta, mùi băng phiến toát ra từ bộ ấu phục của ai đó, thân nhiệt lạ dán lên lưng và luồng gió nằng nặng của máy điều hòa phả thẳng vào mặt.

Đã được hai tháng kể từ lần đầu leo lên chuyến tàu điện sáng chật cứng người để đến trường, cứ nghĩ sẽ phải tiếp tục chịu đựng cảnh này trong vòng ba năm tới là Điền Chính Quốc cảm thấy tuyệt vọng. Tạm thời, để tránh ép mình vào người khác, cậu cố hết sức đứng thật vững, tay siết vòng treo chặt đến nỗi tệ cả đi.

Đáng ra mình không nên ở đây.
Điền Điền nôn nóng nghĩ.

Giá được xả súng giết phăng người xung quanh, như cảnh một tên sát nhân mình mình từng thấy trong cuốn truyện tranh của Mẫn Doãn Kì thì khoan khoái biết bao nhiêu! Mới tưởng tượng đã thấy tự do rồi. Nhưng Điền Điền mau chóng nghĩ lại. Nếu gặp trường hợp ấy thật thì chắc mình chỉ được vào vai quần chúng bị tên sát nhân kia giết hại thôi. Mình là một thằng nhóc không có gì đặc biết mà. Chỉ được cái đẹp trai lai láng, gân tay chằn chịt, có vài cái răng thỏ, đôi mắt long lanh, cơ bắp, cơ bụng quá xá đã thôi.

Thân tàu bắt đầu uốn dần sang phải. Từ khoảng hở giữa các chung cư lần lượt hiện ra các tòa nhà cao tầng lừng lững. Như đã chờ đời sẵn, Điền Điền nhắm nghiền mắt. Một, hai, ba, bốn... Khi cậu nhẩm đếm đến tám thì mình âm thanh trầm trầm vang lên, đoàn tàu rung khẽ vì khí áp mạnh. Điền Điền mở mắt ra và thấy những ô cửa sổ toa tàu khác lướt qua ngay sát sường tàu.

Như mọi khi...

Còn những hai phút nữa mới thoát khỏi không gian địa ngục này. Điền Điền sốt ruột nghĩ.

Tiếng loa thông báo vang lên, cũng là lúc điền điền được thả xuống sân ga, cậu hít sâu một hơi như muốn đưa không khí lạnh của ngày mưa tháng 5 vào tận phổi. Trong khi cậu đang tận hưởng làn không khí ấy mặc cho don người thô bạo đẩy cậu về phía trước,  cậu vô tình va vào một chàng trai, vóc dáng cậu khá ốm với mái tóc đỏ ,sau khi va phải Điền Điền, cậu liền cúi mặt rời đi.

Ai mà biết được đây là cuộc gặp mặt định mệnh chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro