C5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã lâu không nằm trên chiếc giường quen thuộc, Điền Chính Quốc nằm trằn trọc một hồi lâu cũng không ngủ được, cậu sờ tìm điện thoại trong bóng tối.

Chiều nay, đoạn phát sóng trực tiếp phỏng vấn ngắn đã sớm được các phóng viên truyền thông cắt nối đăng lên mạng.

Điền Chính Quốc đăng nhập vào tìm kiếm tên mình, những topic liên quan đã nhảy ra, cậu nhấn vào video đầu tiên.

Video rất dài, khoảng chừng 5 phút, mặt và giọng nói của cậu đều được xử lý làm mờ.

Còn chưa xem xong video, Điền Chính Quốc đã không chờ được mà nhìn khu bình luận.

Xem xong Điền Chính Quốc cảm thán, không ít cư dân mạng tỏ ý hiểu và ủng hộ.

Trong đó có một câu trả lời của cư dân mạng nhận được lượt thích cao nhất, ID là " trong bụng có chút Hưởng."

"Trong bụng có chút Hưởng: Nhận nuôi hợp pháp, Điền Chính Quốc ở lại nhà cha mẹ nuôi là hợp tình hợp lý. Ngược lại cậu ta thật sự về với cha mẹ ruột đột nhiên xuất hiện, mới là làm cho người ta không hiểu được."

Có không ít người tỏ vẻ tán đồng:

"Đúng, đảm nhận vai trò ba mẹ nuôi, nếu là con trai tôi vất vả nuôi dưỡng hơn mười mấy năm ba mẹ ruột đột nhiên tìm đến đưa về, tôi chắc chắn sẽ thổ huyết!"

"Đứng về phía ba mẹ nuôi."

"Tôi có chút không hiểu, không phải hai ngày trước còn nói Điền Chính Quốc chuẩn bị về với cha mẹ ruột sao? Sao hôm nay lại không về nữa?"

"Vừa nhìn là biết lầu trên chưa xem hết video. Sau đó đã phỏng vấn ba Điền rồi, Điền Chính Quốc mấy ngày trước không hề nói muốn cùng cha mẹ ruột về nhà, chỉ nói là về nhà cha mẹ ruột nhìn xem, nhưng cha mẹ ruột lại luôn ở trước mặt truyền thông nói Điền Chính Quốc về nhà họ Phương. Sau khi nói chuyện không có kết quả, Điền Chính Quốc quyết định không về đó nữa, mới có phát sóng trực tiếp chiều nay."

"Thì ra là như thế à!"

"Cha mẹ ruột làm như vậy có hơi quá đáng."

Nhưng cư dân mạng càng quan tâm đến vấn đề khác, Điền Chính Quốc ở phát sóng trực tiếp nói năm đó cậu bị bỏ rơi, chuyện này là thật hay giả?

Điền Bùi không hề nói thẳng trong phỏng vấn, chỉ kiến nghị phóng viên đi hỏi cảnh sát.

Hiệu suất của các phóng viên rất cao, lúc video được đăng lên, phía cảnh sát đã trả lời cuối cùng.

Cảnh sát thành phố Nam nói rằng, 16 năm trước bọn họ quả thật nhận được báo án về vụ việc này, trực tiếp chứng thực tính xác thực lời nói của Điền Chính Quốc.

Cư dân mạng lập tức phẫn nộ.

Hay cho một đôi vợ chồng không biết xấu hổ, năm đó là bọn họ bỏ rơi đứa con trước, bây giờ lại còn không biết xấu hổ mà tìm đến!

Đứa nhỏ đã không về với họ, quả nhiên là quyết định chính xác.

Dư luận trên mạng vốn dĩ đã nghiêng về phía cha mẹ nuôi, bây giờ tin tức này vừa ra, cư dân mạng càng ủng hộ Điền Chính Quốc một cách tuyệt đối.

Điền Chính Quốc đang muốn tiếp tục xem tiếp, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

"Chưa ngủ à?" Giọng Điền Bùi vang lên ngoài cửa.

Không biết vì sao, Điền Chính Quốc đột nhiên có hơi chột dạ, căng thẳng giống như nhiều năm trước cậu lén lút trốn trong chăn nghịch điện thoại bị phát hiện vậy. Cậu đang muốn giấu điện thoại đi giả vờ mình đã ngủ rồi, đã thấy Điền Bùi trực tiếp đẩy cửa ra, thuận tay bật đèn.

Ánh đèn có hơi chói mắt, điện thoại trong tay Điền Chính Quốc không có chỗ nào để giấu được nữa.

Điền Bùi nhướng mày, cười một tiếng, xoay người đóng cửa, đem gối ném sang bên cạnh Điền Chính Quốc cười nói: "Mẹ con chê ba phiền, đuổi ba sang ngủ với con, ba biết ngay là con chưa ngủ."

Điền Bùi và Tống Nhã kết hôn nhiều năm, hai người tình cảm rất tốt, cho dù là cãi nhau, Điền Bùi nhiều nhất cũng chỉ ngủ ở sô pha phòng ngủ, sao có thể bị Tống Nhã đuổi ra khỏi phòng.

Cho nên hôm nay ông sang đây, là cố ý sang ngủ với cậu.

Trái tim Điền Chính Quốc khẽ động, không có vạch trần lời nói của Điền Bùi: "Thế ba còn không dỗ mẹ đi?"

Điền Bùi vỗ vỗ Điền Chính Quốc, đẩy cậu vào bên trong, tự mình nằm bên ngoài, mới nói: "Dỗ chứ, ngày mai rồi dỗ, hôm nay hai người đàn ông chúng ta ngủ trước."

Nói xong, Điền Bùi tắt đèn, lại cố làm ra vẻ hung dữ nói: "Không được lén lút nghịch điện thoại nữa, cho dù con đứng đầu lớp cũng phải học tập thật tốt!"

Ngực Điền Chính Quốc sắp bị cảm xúc cảm động lấp đầy, cậu cười một tiếng, đặt điện thoại xuống, lại đỏ mắt.

"Ba," Điền Chính Quốc cố gắng để cho giọng nói của mình nghe bình thường, "Con có một vấn đề."

Điền Bùi: "Nói."

Trong phòng ngủ rất tối, chỉ có chiếc đèn ngủ tỏa ra ánh sáng mờ ảo, Điền Chính Quốc chỉ có thể nhìn thấy nhìn thấy chiếc mũi cao của Điền Bùi.

Cậu há miệng: "Nếu như, con nói là nếu như nhé, con thật sự về cùng với cha mẹ ruột, hai người..."

Điền Chính Quốc muốn hỏi bọn họ có tức giận, có buồn không.

Nhưng những lời này vừa đến bên miệng, Điền Chính Quốc lại bị nghẹn lại.

Tống Nhã và Điền Bùi thương mình như vậy, bọn họ sao có thể không buồn được?

Lồng ngực Điền Chính Quốc phập phồng kích liệt hai lần, hô hấp như có một bàn tay vô hình nắm chặt.

Lời Điền Chính Quốc còn chưa nói xong, Điền Bùi đã biết cậu muốn hỏi cái gì.

Tay người đàn ông to rộng, mang theo hơi ấm, không khách khí vỗ lên đầu Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nhất thời không chú ý, không né tránh, chỉ ngơ ngác nhận lấy, nhưng lại không hề đau đớn, chỉ cảm thấy ấm áp lại an tâm.

Điền Bùi cười nói: "Không phải con đã không về cùng bọn họ sao? Còn nữa, cho dù con thật sự về với họ, con còn có thể không phải là con trai của ba mẹ?"

Điên Bùi kéo chăn về phía Điền Chính Quốc, nói tiếp: "Nuôi con 16 năm, ba và mẹ con hiểu rõ con là người thế nào, cho nên cho dù sau này con có lý do bất đắc dĩ mà về nhà họ Phương, ba mẹ cũng không ngăn cản con. Chỉ cần con không quên hai người chúng ta, ngày lễ ngày tết gọi điện thoại về cho chúng ta, chúng ta sẽ rất vui vẻ."

Điền Bùi nói rất bình tĩnh, Điền Chính Quốc lại nghe đến hai mắt đẫm lệ.

Cậu vùi đầu vào gối, nước mắt rơi ào ào.

"Con sẽ không về với bọn họ." Điền Chính Quốc khàn giọng nói, "Cho dù là có bất cứ lý do gì, con cũng sẽ không rời xa ba mẹ."

Điền Bùi lại cười một tiếng.

Một lúc sau, ông mới nghẹn ra một câu: "Ngủ đi, tiểu tử thúi, đừng khóc nữa, nếu con khóc đến sưng mắt, ngày mai mẹ sẽ nghi ngờ ba nữa đêm đánh con đó."

Điền Bùi rút một tờ giấy đưa đến trước mặt Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nhận tờ giấy, không nhịn được mà khóc to.

Trong bóng tối Điền Bùi thở dài, sau đó nghiêng người vòng một tay qua dán lên lưng Điền Chính Quốc, mang theo tiết tấu quen thuộc vỗ vỗ nhẹ lưng cậu.

Dường như Điền Chính Quốc vẫn là đứa nhỏ không có cảm giác an toàn như năm đó, mỗi khi tối đến đi ngủ phải có ba mẹ vỗ lưng, hát ru mới có thể ngủ ngon.

Nước mắt Điền Chính Quốc chảy ra càng nhiều.

Vẫn may cậu trọng sinh rồi, lần này cậu sẽ không để cho ba mẹ phải vì cậu mà đau lòng.

Đêm càng khuya, bàn tay vỗ trên lưng cậu không hề dừng lại.

......

Ngày hôm sau tỉnh lại, hai mắt Điền Chính Quốc quả nhiên sưng lên như Điền Bùi nói.

Vẫn may Tống Nhã không hỏi nhiều, chỉ là lúc Điền Chính Quốc và Điền Bùi ra ngoài, đưa cho cậu một túi đá.

Điền Chính Quốc có hơi xấu hổ nói: "Cảm ơn mẹ."

Tống Nhã cười nói: "Nhanh đi đi, đừng đến muộn."

Sau khi đến trường học, Điền Bùi đi tìm cô Vương chủ nhiệm lớp Điền Chính Quốc trước.

Thành tích Điền Chính Quốc vẫn luôn rât ổn định đứng nhất khối, hạt gống tốt như vậy không chuyển trường, cô Vương so với ai càng vui vẻ.

Thủ tục không cần Điền Chính Quốc xử lý, cô Vương nói Điền Bùi đi theo cô là được rồi, Điền Chính Quốc có thể về lớp trước.

Nhìn Điền Chính Quốc rời đi, Điền Bùi mới mở miệng: "Cô Vương, tôi có một thỉnh cầu."

Cô Vương biết Điền Bùi muốn nói gì, tiếp lời nói: "Tôi biết phụ huynh hai người lo lắng cái gì, anh có thể yên tâm. Đầu tiên, bạn học Điền Chính Quốc có thành thích học rất ưu tú, bình thường ở lớp học nhân duyên cũng rất tốt. Thực ra, bạn học trong lớp đều rất hòa đồng, tối hôm qua tôi nhìn thấy trong nhóm lớp còn có bạn đứng ra nói mọi người hôm nay đừng có hỏi nhiều."

"Tôi hôm qua cũng đã nói với các thầy cô giáo lớp khác rồi, nhưng chuyện này đã truyền đi khắp nơi rồi, toàn trường ít nhiều cũng có chút bàn tán, có điều làm phụ huynh hai người có thế hoàn toàn yên tâm."

Điền Bùi nghe vậy lập tức thở phào, cảm ơn nói: "Cảm ơn cô, cô Vương."

Cô Vương cười: "Đây là điều tôi nên làm."

......

Sau khi với Điền Bùi tách ra, Điền Chính Quốc một mình đi về lớp.

Cậu và Điền Bùi đến trường cũng không tính là muộn, lúc này cách thời gian vào học chính thức còn mười mấy phút, nhưng con đường bóng râm của trường học lại không có mấy học sinh.

Lại một lần nữa bước vào sân trường cảm giác có hơi lạ lẫm, Điền Chính Quốc không nhịn được mà đi chậm một chút, vừa đi vừa ngắm nhìn, cảnh thật dần dần trùng khớp với ký ức của cậu.

Điền Chính Quốc đi rất chậm, đợi đến khi cậu đi đến cửa khối 11 lớp 1, chuông báo hiệu cũng vừa vang lên.

Hơi hít một hơi sâu, Điền Chính Quốc mới lấy hết can đảm bước vào lớp.

Điền Chính Quốc đột nhiên cảm thấy có hơi may mắn, vẫn may hôm qua lúc cậu trọng sinh đang ở trong lớp họ, cậu vẫn còn nhớ được vị trí của mình.

Không nhìn những ánh mắt xung quanh, Điền Chính Quốc đi thẳng đến chỗ Phác Chí Mẫn.

Nhưng chưa đợi cậu đi vào, Phác Chí Mẫn đã mở miệng gọi cậu lại: "Điền Chính Quốc, đi nhầm rồi!"

Điền Chính Quốc bước chân hơi dừng lại, khó hiểu nhìn cậu ta.

Phác Chí Mẫn chỉ một chỗ ngồi gần cửa sổ ở cuối lớp: "Chỗ ngồi của cậu ở bên đó."

Giống như biết được nghi hoặc của Điền Chính Quốc, Phác Chí Mẫn giải thích: "Hôm qua sau khi cậu đi lớp mình đã đổi vị trí ngồi, cô Vương chuyển vị trí ngồi của cậu xuống cuối lớp."

Vậy cũng không thể trực tiếp chuyển bàn cậu xuống cuối lớp như vậy?!

Điền Chính Quốc từ nhỏ chưa từng ngồi dưới cuối lớp!

Phác Chí Mẫn giống như biết được Điền Chính Quốc đang nghĩ gì, cười hề hề nói: "Hắc hắc, thành tích lần này của cậu không phải nhất từ dưới nhất lên sao? Ngồi cuối lớp cũng không có vần đề gì đúng không?"

Điền Chính Quốc: "......"

Cậu nhớ ra rồi.

Kiếp trước cậu nói muốn về nhà với Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa xong, Điền Bùi đã làm thủ tục thôi học cho cậu, vừa khéo hôm đó là ngày thi tháng của trường, Điền Chính Quốc căn bản không tham gia, tất cả các môn đều 0 điểm, cậu không phải đứng bét, thì ai đứng bét nữa?

Đứng đầu khối lập tức thành đứng bét khối, Điền Chính Quốc sửng sốt hồi lâu, cũng không phản ứng lại được.

Có lẽ là vẻ mặt của cậu quá buồn cười, có một bạn học nam không nhịn được mà lên tiếng: "Điền Chính Quốc, cái ghế vị trí đầu tiên ngồi lâu rồi, cậu cũng nên hạ phàm trải nghiệm phong cảnh cuối lớp chút đi!"

Không ít bạn học bị chọc cười, lập tức cười ra tiếng.

Trong lốp học vang lên tiếng cười, căng thẳng và bất an của Điền Chính Quốc, cũng theo trận cười này mà hoàn toàn tan biến.

Điền Chính Quốc thở dài, cạn lời nói: "Nói rất đúng, tớ cũng nên đi trải nghiệm một chút."

Nói xong cậu đi xuống cuối lớp.

Không sao cả, tháng sau cậu thi lại lấy hạng nhất về là được rồi.

Bạn cùng bàn của Điền Chính Quốc, cũng là đứng thứ 2 từ dưới lên lúc này đang bò lên bàn ngủ, nghe thấy tiếng bước chân, nam sinh mới lười biếng ngẩng đầu lên.

Điền Chính Quốc đối diện với gương mặt vô cùng đẹp trai của nam sinh, rất nhanh đã từ trong trí nhớ tìm được tên của nam sinh này...

Kim Tại Hưởng, là ban thảo lớp bọn họ.

Điền Chính Quốc đang chuẩn bị chào hỏi trước, đã nhìn thấy Kim Tại Hưởng ngáp một cái, ánh mắt mông lung buồn ngủ nhìn cậu: "Thiên tài bảo bối đi học rồi."

Điền Chính Quốc: "?"

...

Tác giả có điều muốn nói:

Điền Chính Quốc: Cậu đang nói linh tinh cái gì vậy?

Tịch Triều Nam Ca: Thiên tài bước đầu bỏ lớp tã lót (OvO)???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro