Chap 36: Người yêu của chủ tịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về sau chuyến công tác dài, Jungkook mệt mỏi kéo hành lí vào nhà, bỏ quên người yêu đang hoang mang trên xe. Cứ vậy mà về sao, ít ra phải hôn tạm biệt chứ, bỏ đi không ngoảnh mặt thế này là sao.

Như nhớ ra điều gì đó, cậu quay người nhìn về phía sau, lon ton chạy đến bên xe hắn, người kia biết ý hạ cửa kính xuống, đưa mặt sát đến mặt cậu. Thư ký Jeon nghiêng đầu nhìn chủ tịch Kim, bóp bóp làm môi hắn chu ra, cậu cười khúc khích, cúi đầu hôn môi tạm biệt người yêu.

"Lát nữa gặp lại anh ở công ty nhé."

"Vậy anh về trước đây, người yêu anh nhớ đi làm đúng giờ."

"Tuân lệnh sếp."

Đúng là nhân viên gương mẫu, vừa từ nước ngoài về vẫn đến làm đúng giờ. Cả phòng kế hoạch vây quanh cậu hỏi đủ thứ chuyện, đa số là chuyện của cậu và hắn, cậu chỉ nói không có gì rồi chuồn về bàn làm việc, nếu để bọn họ biết hai người đang hẹn hò chắc cả công ty loạn mất.

Mang quà mình đã mua tặng cho tất cả mọi người. Kang Jia phấn khích với lọ nước hoa đắt tiền trên tay. Yoo Yoona mân mê hộp chocolate, không biết thư ký Woo có thích ăn loại này không, nếu được hai người có thể ăn cùng nhau.

Vô tình bắt gặp khuôn mặt rầu rĩ của Ahn Jisung, đây là lần thứ bao nhiêu cậu nhìn thấy nó bày ra vẻ mặt này. Bước đến ngồi xuống bên cạnh, cậu bắt đầu hỏi về công việc ở công ty, đợi Jisung thoải mái một chút mới đi thẳng vào vấn đề.

"Cậu có chuyện gì giấu mình đúng không Jisung?"

Bị nói trúng tim đen, nó nhìn cậu bằng ánh mắt lo sợ, tay chân luống cuống làm rơi cuốn sách trên bàn. Dù rất muốn tâm sự chuyện này với ai đó nhưng nó lại không thể, để Jackson biết chuyện thì cuộc sống yên bình vốn có sẽ bị đảo lộn, chọn cách im lặng như trước giờ vẫn làm thì hơn.

"Mình có chuyện gì đâu chứ, cậu đừng lo lắng quá, mình vẫn ổn."

Cậu không muốn ép buộc nên im lặng cho qua, nếu để cậu biết là ai khiến nó buồn thì tên đó chết chắc, mặt trời nhỏ của phòng kế hoạch là để yêu thương chứ không phải để người khác làm tổn thương. Có lẽ đến một thời điểm thích hợp nào đó, Ahn Jisung sẽ tự khắc nói ra.

Thư ký Woo gõ cửa nhằm cắt ngang không khí nhộn nhịp bên trong, đi đến nói nhỏ vào tai cậu như mọi lần, rồi cậu thư ký họ Jeon lại bước ra khỏi phòng trước bao nhiêu ánh nhìn. Bọn họ càng ngày càng tin vào trực giác của bản thân, hai người chắc chắn có gì đó với nhau, sếp và nhân viên bình thường chẳng ai làm vậy cả.

Trước khi về nước hắn và cậu đã thống nhất với nhau một chuyện, mối quan hệ giữa cả hai tạm thời không công khai cho bất kỳ ai biết. Kim Taehyung có hơi buồn vì cậu không muốn ai biết chuyện này, dù vậy hắn vẫn vui vẻ chấp nhận, chỉ cần cậu thấy thoải mái khi hẹn hò cùng hắn là được.

Vẫn như mọi lần, cậu gõ cửa rồi bước vào phòng hắn, lớn tiếng chào hỏi để cậu thư ký kia nghe thấy, như này chắc là không có gì đáng ngờ đâu nhỉ. Ngài chủ tịch mắt nhìn chăm chăm vào hồ sơ trên bàn, tay chỉ về sofa ý bảo cậu ngồi xuống, đợi khi cửa phòng hoàn toàn đóng lại mới bước đến ôm cậu vào lòng, đặt cậu ngồi lên đùi để dễ dàng cưng nựng.

"Cục cưng của anh ơi, cục cưng của anh à, anh nhớ em chết đi được."

"Chúng ta mới tách nhau ra vài tiếng trước thôi, anh có làm quá không vậy?"

"Không quá đâu, xa em một giây thôi anh đã không chịu nổi rồi."

Hắn dính chặt lấy cậu, tựa cằm lên bờ vai nhỏ, hít lấy mùi hương trên cổ cậu. Như này cũng nhanh quá rồi, Jungkook thật sự chưa thích ứng kịp, cậu vẫn chưa quen với cách xưng hô và hành động thân mật này, hôm trước còn cãi nhau như chó với mèo, hôm sau ôm ấp thế này hỏi có ai chấp nhận ngay được.

Nhìn sang đống tài liệu dày cộm trên bàn, khi nãy thư ký Woo bảo mang hết công việc mà cậu cần làm trong ngày hôm nay đến phòng chủ tịch, nhưng để làm gì thì cậu ta không nói. Cậu chọt chọt vào má hắn, chỉ tay sang đống tài liệu kia, dù không nói nhưng hắn hiểu cậu muốn nói gì.

"Em ngủ một lát đi, tài liệu này để anh xử lí cho."

Vì công ty có việc đột xuất buộc hắn về sớm hơn dự định, Jungkook cũng vì vậy mà không có thời gian nghỉ ngơi, sợ người yêu mệt mỏi nên hắn quyết định nhận hết công việc của cậu về làm. Mệt mỏi chút chẳng vấn đề gì, để người yêu ngủ đủ giấc mới quan trọng.

Thư ký Jeon đương nhiên không đồng ý, công việc của ai thì người đấy làm, để chủ tịch giải quyết giúp, cuối tháng cậu làm sao thoải mái nhận lương. Vẫn là tự mình giải quyết hết thì hơn. Cậu lắc đầu từ chối ý tốt của người yêu, nhưng đến cuối cùng vẫn là bị hắn bắt ngủ cho bằng được.

Trong phòng làm việc còn có một căn phòng khác, nó nằm sau tủ sách, là một phòng ngủ tương đối rộng rãi, được bố trí đầy đủ tiện nghi để khi hắn làm việc muộn có thể ở lại. Đặt cậu nằm lên giường, đắp chăn cẩn thận, hắn hôn nhẹ lên trán chúc người yêu ngủ ngon. Ban nãy có người nói là không mệt vậy mà vừa nằm xuống giường đã ngáy khò rồi.

Hắn quay lại bàn làm việc bên ngoài, bắt đầu một ngày làm việc bằng đống tài liệu dày như cuốn tiểu thuyết, say mê đến quên mất bữa trưa, từ sáng đến giờ chỉ có mỗi tách cà phê trong bụng. Hai mắt điều tiết liên tục nên có dấu hiệu mờ đi, hắn ngã người ra ghế nghỉ ngơi, cảm thấy đỡ hơn một chút lại đâm đầu vào công việc.

Jungkook cuộn tròn trong chăn bông mềm mại, cả căn phòng thoang thoảng mùi hương của hắn khiến cậu thoải mái vô cùng. Lúc thức dậy mới hoảng loạn chạy ra khỏi phòng ngủ, trách hắn vì sao không gọi mình dậy, cũng trách hắn vì sao bỏ đói bản thân cả ngày hôm nay, sớm muộn gì cũng bị bệnh dạ dày cho xem.

"Hay em mua gì cho anh ăn nhé?"

"Không cần đâu, anh quen rồi."

"Không được, em không cho anh bỏ đói bản thân như vậy, hay là vậy được không, mỗi ngày em sẽ làm bữa trưa mang đến cho anh, không cần xuống nhà ăn hay mua bên ngoài nữa."

"Cục cưng làm cơm trưa cho anh thật sao, anh thích lắm đó, kiểu này làm sao anh bỏ cơm trưa được."

Lại nhìn sang cánh tay được treo trước ngực, bác sĩ bảo hồi phục tốt nhưng chưa thể tháo bột được, vậy mà cậu còn để hắn giải quyết công việc giúp mình. Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng, hai mắt cậu cay cay, hít hít mũi mấy cái.

"Sao lại khóc?"

"Em xin lỗi, vì em nên anh mới bị thương, vì em nên anh vất vả, tất cả là do em."

"Ngốc quá, anh là đang bảo vệ và chăm sóc người mình yêu, em không sai gì cả, chỉ cần vui vẻ thôi biết chưa."

Thấy người nhỏ vẫn chưa vui lên được, hắn nảy ra một suy nghĩ, tạm thời để cậu đến giúp mình xử lí công việc, hiện tại hắn khá bất tiện trong việc ký hợp đồng và lật từng trang tài liệu, vì tất cả đều thực hiện bằng tay trái nên rất khó khăn. Jungkook đến đây có thể giúp hắn rất nhiều việc, như vậy vừa giải quyết được công việc vừa ở gần người yêu. Jungkook gật đầu đồng ý ngay khi hắn đưa ra đề nghị.

"Vậy em về phòng làm việc đây."

"Ở lại với anh chút đi."

"Em sẽ bị đuổi việc đó."

"Ai dám đuổi em, người yêu em là chủ tịch em còn sợ ai, em nói xem trong công ty có ai hay kiếm chuyện ức hiếp em không, nói đi để anh đuổi việc người đó."

"Không được nhé, anh là đang lấy việc công trả thù việc tư, anh từng nói với em việc nào ra việc nấy không phải sao."

"Trường hợp này thì khác, ai bảo em là người yêu anh, mọi quy tắc không còn quan trọng nữa."

Nở nụ cười bất lực vì người yêu mình quá trẻ con. Cậu quay về phòng làm việc trước ánh mắt hóng hớt của mấy nhân viên ở phòng ban khác. Bọn họ nhìn là có lí do cả đấy. Thư ký Jeon ở trong phòng chủ tịch từ chín giờ sáng đến bốn giờ chiều mới bước ra, đầu tóc bù xù, quần áo nhăn nhúm, đây là sao đây, làm việc gì mà lâu lắc như vậy?








End chap 36

Đi làm gì sướng vậy bé 🙂






mith💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro