C15. Hôn lên mắt người, che người nửa kiếp lênh đênh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thích Thiện đại sư vào tới chùa mới nhìn thấy Hàm Quang kiếm trên tay mình, chàng lại đi ra ngoài. Bậc thang đá trước cửa hun hút, bóng áo trắng ấy nằm trên đất, khiến chàng không dám tin vào mắt mình.

Y chết thật rồi sao?

Tốt quá rồi, cuối cùng y cũng chết, coi như không uổng phí máu của bao nhân sĩ võ lâm, không phải sao? Không sao, y vốn đáng chết, nợ máu y phải trả, dù có chết trăm ngàn lần cũng không bù lại được một phần, không phải sao? Sẽ không có ai thương hại y, người người đều vỗ tay vui mừng, không phải sao?

Nhưng Kim Thái Hanh, ngươi đang run?

Không, sao ta phải run? Ta vui còn chẳng kịp. Cả trung nguyên đều nên nâng chén chúc mừng, ừm, tối nay uống rượu gì chúc mừng đây? À, ta đã xuất gia rồi, không thể uống rượu, vậy dùng trà thay rượu đi, trà gì bây giờ?

"Thích Thiện đại sư, người không sao chứ?" Hòa thượng trông cửa khẽ hỏi. Thích Thiện đang cười, bình thường rất hiếm khi thấy chàng cười thoải mái như thế. Chàng cười, nói ra thì có thể có chuyện gì? Sau đó loạng choạng bước xuống dưới. Từ lúc nào thì những bậc đá này lại dài như vậy?

Chàng cố gắng nhớ lại những hiện trường gây án của Yến lâu, những cảnh máu me đầm đìa, những mẩu tay chân bị chặt đứt và ánh mắt căm tức của họ. Không sai, kẻ đầu sỏ này, ha ha, không phải ngươi vẫn luôn cao ngạo sao? Không phải ngươi là vô địch sao? Không phải ngươi luôn khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật sao?

Kim Thái Hanh, ngươi cười thật lạ, có phải ngươi đang buồn không?

Tại sao ta phải buồn? Ta đang vui, đúng, rất vui! Ngươi tưởng nam nhân nào được ngươi ân sủng đều vui mừng cảm tạ sao? Ngươi tưởng, ngươi hạ nhục một nam nhân còn có thể khiến hắn yêu ngươi cả đời sao? Không. Ta đã xuất gia, bây giờ ta là một hòa thượng, hòa thượng nên tứ đại giai không.

Đầu óc chàng hỗn loạn. Cuối cùng chàng cũng đến gần y, bàn tay vươn ra dừng lại giữa không trung. Điền Chính Quốc, thật sự ngươi chết nghìn lần cũng không đền hết tội. Ngươi chết hay lắm, ha ha, chết hay lắm... Nhưng sao ngươi có thể chết chứ?

Người lạnh lùng cao ngạo như ngươi, loại người không coi ai ra gì như ngươi, loại người xem kẻ địch vô hình như ngươi, sao có thể chết chứ?

Điền Chính Quốc, ngươi đang đùa ta phải không?

Ngươi đừng đùa nữa, ta sẽ không mắc mưu. Đừng tưởng ngươi chết ta sẽ đau lòng. Đào cái hố ngươi ta còn ngại mệt. Ngươi mau tỉnh lại, mau tỉnh lại cho ta!

Ngươi sẽ không chết đúng không? Nếu đây chỉ là vở kịch võ hiệp, chẳng phải cuối cùng diễn viên chính đều ôm mỹ nhân về sao? Còn nếu đây là một vở kịch tình cảm, chí ít ngươi cũng phải nằm trong lòng ta, trăn trối vài lời chứ?

Chàng nghiêng người, ôm thân xác đang dần lạnh vào lòng, cuối cùng gương mặt cương nghị kiêu ngạo của y cũng mất đi vẻ sắc sảo thường có. Có lẽ mất quá nhiều máu, gương mặt trở nên trắng bệch như một con búp bê giấy bị đá đè.

Xung quanh đã thu hút nhiều hòa thượng đến xem, nhưng không ai nói gì. Thích Thiện đại sư run rẩy vuốt mí mắt y. Đôi mắt trong trẻo bây giờ chỉ còn là một đường cong lạnh lẽo, đường cong ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ mở ra được nữa. Mọi người yên lặng mà nhìn vị cao tăng của Thiếu Lâm tự. Chàng từ từ vùi mặt vào lòng y, không lên tiếng, nhưng tất cả mọi người đều biết, chàng đang khóc.

Dưới lớp áo cà sa màu xám, hai vai chàng run lẩy bẩy. Được rồi Điền Chính Quốc, ta nhận thua rồi. Ta thừa nhận ta sẽ rất đau lòng, ta thừa nhận ta sẽ rất nhung nhớ, ta thừa nhận ta sẽ không nỡ rời xa. Đừng đùa nữa, Điền Chính Quốc, đệ mau tỉnh lại đi. Cùng lắm ta cho đệ gọi ta là con lừa ngốc, cùng lắm đêm đêm ta sẽ tụng kinh cho đệ nghe, cùng lắm ta cưới đệ làm thê tử, được không? Có được hay không?

Nhẹ nhàng mở bàn tay nắm chặt của y ra, bên trong là một mảnh Phi Yến khấu đã găm chặt vào da thịt. Chàng nhớ lại câu nói của y trước khi lâm địch: "Nếu chúng đuổi tới, huynh và Thần Phù chạy trước." Quốc Nhi, chẳng phải đệ rất thích bài hát đó sao, ta hát cho đệ nghe, nghe xong đệ mở mắt ra, được không?

Xung quanh im lặng như tờ, chàng khẽ gảy lên Hàm Quang kiếm, những tiếng leng keng trong trẻo vui tai vang lên:

"Người là tiên giáng trần

Rơi xuống lưng ngựa của ta... Dáng vóc như ngọc, ánh mắt tựa nước

Một nụ cười nhẹ khiến tim ta thẫn thờ...

Người không quay đầu lại

Dang rộng đôi cánh

Kiếm tìm phương hướng

Phương hướng ở phía trước

Một tiếng thở dài, đời ta cô quạnh...

Người ở giữa biển người

Cảm nhận vinh quang vạn trượng

Không thấy đôi mắt người

Có chăng giấu lệ quang

Ta không có năng lực ấy

Muốn quên chẳng thể quên

Chỉ đợi đêm tối mịt mù

Mơ về người thiếu niên ta từng yêu thương... "

Nhưng dù gọi thế nào, cơ thể chàng đang ôm cũng dần lạnh lẽo. Câu hát không thành điệu. Thích Thiện đại sư run run hôn lên mi mắt y, tất cả quy tắc giới nghiêm đều quăng lên tận chín tầng mây, trong đầu chỉ còn lại một câu:

"Hôn lên mắt người, che người nửa kiếp lênh đênh... "

"Hôn lên mắt người, che người nửa kiếp lênh đênh... "

"Hôn lên mắt người, che người nửa kiếp lênh đênh... "

* * *

Chạng vạng, ánh chiều tà len lỏi trong rừng. Chàng từ từ bế y lên, có lẽ máu đã chảy hết, y nhẹ vô cùng. Đôi tay tím ngắt ghê người, nhưng trông y rất thanh thản. Đúng vậy, đây chính là Điền Chính Quốc, sống chết đều nhẹ tựa lông hồng.

"Tộc Môn Ba chúng ta có tục thủy táng. Trong quan niệm của người Môn Ba, nước là cội nguồn của sự sống, là biểu tượng cho hạnh phúc tốt lành. Người chết rồi về với Nước Mẹ có thể tẩy sạch mọi tội nghiệt trên thế gian. Nhưng... người chết như ngọn đèn đã tắt, ta không tin chuyện quỷ thần!"

Thật lạ, bao nhiêu năm đã qua, tại sao từng câu nói của y vẫn khắc sâu trong tâm trí?

Thần Phù mơ màng đi theo chàng, thỉnh thoảng dùng mũi ngửi ngửi vết máu trên người chủ nhân mình, có lẽ nó chưa hiểu được thế nào là sống chết. Thích Thiện đại sư dừng lại bên bờ sông, ôm chặt thân xác đã lạnh ngắt trong lòng, như muốn hòa y vào cơ thể mình. Mùi đàn hương quen thuộc thoang thoảng trong gió, khiến người ta đau đớn, khiến người ta tái tê như cắt từng khúc ruột.

Gió thổi tung mái tóc dài xám bạc, chàng cẩn thận chải lại cho y. Trong ánh chiều tà, gương mặt y trắng đến trong suốt. Chàng đưa tay vuốt làn môi đã không còn chút máu. Từ nay về sau, không bao giờ được ôm, không bao giờ được chạm, cũng không bao giờ còn được gặp nhau...

Nhẹ nhàng thả y vào làn nước. Dòng nước trong veo gột rửa những vết máu trên người nàng. Mái tóc xám bạc giống như những sợi rong mềm mại nhất thế gian, khẽ khàng bập bềnh theo dòng nước. Màu nước trong xanh từ từ ôm lấy cơ thể y, kí ức dần trở nên hư ảo.

Chàng nắm chặt tay y. Trong làn nước, tóc dài như lụa, áo trắng hơn tuyết... Thích Thiện đại sư im lặng nhìn, trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng dưới trời xanh mây trắng nắng vàng nơi Phượng Hoàng cốc, chàng như gặp được tiên giới hạ phàm. Trong phút chốc, đời người chỉ như lần đầu gặp gỡ.

Những mảnh ghép ký ức vụt qua trước mắt, cuối cùng là lời thề hôn lên mắt y. Chính Quốc, nếu biết đó là lần cuối cùng, trên bậc đá dài ngoài cửa, sao ta nỡ nói lời tạm biệt...

Dù luyến tiếc thế nào, cuối cùng cũng phải buông tay. Nước sông không ngừng chảy, khi ngón tay lạnh giá của y dần dần rời khỏi bàn tay thô ráp của chàng, Thích Thiện đại sư cảm giác trái tim mình đang vỡ vụn.

Thần Phù phía sau hí vang. Chàng bỗng quay lại nắm lấy dây cương, không biết là hét lên với nó hay với chính mình: Y chết rồi, y chết rồi mi có biết không?

Thần Phù đau buồn hí lên, không biết có hiểu được lời chàng hay không, trong mắt cũng rưng rưng. Nó cất vó thoát khỏi tay chàng, chạy về phía dòng nước đang cuốn y đi, trong lúc đuổi theo tiếng hí dài ai oán.

Chàng lặng lẽ đứng bên bờ sông, mùi đàn hương cuối cùng cũng bị gió tán đi. Trời đất bao la, y dần dần biến mất giữa dòng sông cô độc, khiến người ta nhớ tới hình ảnh: Cô phàm viễn Ánh bích không tận (10) Dòng sông dài giữa trời chiều mênh mông nhuốm màu bi thương.

Tay chàng nắm chặt Phi Yến khấu, cảm giác sắc nhọn đâm vào da thịt. Điền Chính Quốc, nếu sớm biết đây là một hồi bi kịch, Kim Thái Hanh nguyện lấy tính mạng, đổi lấy y thoát khỏi nỗi đau này. Thích Thiện đại sư vẫn đi khắp nơi giảng kinh, lúc nhàn rỗi sẽ ở Tàng Kinh các soạn kinh thư. Người đời nhìn vẻ kính cẩn trang nghiêm đó, luôn nói rằng chàng chưa từng yêu Điền Chính Quốc. Một thánh tăng, sao lại yêu một yêu ma đầu cho được.

Các hòa thượng trong Thiếu lâm không bàn luận gì, chỉ có Tế Huyền phương trượng là khăng khăng nói chàng có yêu. Chỉ có yêu đến tận xương tủy, lúc dứt bỏ mới đớn đau đến vậy.

Thích Thiện đại sư viên tịch năm ba mươi chín tuổi. Lúc các hòa thượng khâm liệm thi thể, phát hiện trong lòng bàn tay nắm chặt một mảnh ám khí bằng vàng. Qua nghiên cứu, các trưởng lão nhất trí xác nhận chính là Phi Yến khấu chấn danh thiên hạ. Không ai biết tại sao trước khi lâm chung, vị thánh tăng này lại mang bên mình mảnh hung khí đó. Chỉ có hòa thượng trong Thiếu Lâm tự sau khi nghe, buồn bã niệm... A Di Đà Phật!

***
End 🤍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro