k

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáy huyệŧ nhỏ xinh bị đầu ƈôи ŧɦịŧ nhồi đầy, cổ đáy huyệŧ bị căng ra hoàn toàn, cơ hồ thông suốt với lỗ huyệŧ. Toàn bộ ƈôи ŧɦịŧ hắn thọc rút ra vào không hề trở ngại, còn dùng hai hòn trứng dái tròn trịa phía dưới đánh bộp bộp lên mép huyệŧ đến sưng phồng to lên.Bùi Tư Niên vừa khụt khịt vừa rêи ɾỉ, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên màu đỏ ửng không tự nhiên. Bụng nhỏ của cậu vốn cực kỳ bằng phẳng nhưng lúc này mỗi khi ƈôи ŧɦịŧ kia thọc tới chỗ sâu trong đáy huyệŧ liền có thể nhìn thấy ngoài bụng bị nổi lên.

"A ngươi, ngươi làm ta thấy thật kỳ quái" Tiểu gia hỏa nhăn đôi mày, ngây thơ nhìn đối phương, "Bướm dâm muốn căng hỏng mất rồi."

"Huyệŧ nứиɠ của ngươi quả thực giỏi ăn," Lý Cảnh cúi người nắc ƈôи ŧɦịŧ vào chỗ sâu, mạnh mẽ đâm lên thịt mềm ở trong, lại ngoáy cọ xát khắp bốn phía giống như muốn kéo đáy huyệŧ từ trong huyệŧ ra ngoài. "Lần đầu tiên Bổn vương thấy loại dâʍ đãиɠ như ngươi, chỉ mới khai bao thôi mà có thể phun trào ba lần."

Bùi Tư Niên bị hắn cắm đến run run bắp đùi, bên trong bướm nhỏ siết ƈôи ŧɦịŧ hắn gắt gao. Tầng tầng lớp lớp thịt non mềm mại bên trong mút vào thật chặt, đáy huyệŧ đều nhẹ nhàng run rẩy, lại mang đến cho nam nhân càng nhiều sướng khoái. Cậu chỉ cảm thấy bụng nhỏ vừa trướng vừa nhức, lại còn nổi lên cơn kɦoáı ƈảʍ khác thường liên tục, làm da đầu cậu cũng nảy lên. Tay lại vô lực không có sức để nhấc lên mà chỉ có thể đáp ở trên cổ đối phương, làm cho mình bị đâm không quá mức lay động. "Ta, ta cũng không biết" giọng cậu mang theo tiếng khóc hức hức, "Đều là do ngươi khi dễ ta sao lại nói ta dâm chứ"

"Ngươi còn không dâm sao?" Bỗng nhiên nam nhân dừng lại động tác, nhìn cậu cười như không cười.

Côи ŧɦịŧ vẫn đang thọc vào rút ra không ngừng trong huyệŧ đột nhiên chỉ để yên đầu khấc ở cổ đáy huyệŧ, thậm chí còn không thụt vào bên trong. Huyệŧ nhỏ còn chưa thỏa mãn hoàn toàn tức khắc sốt ruột, theo bản năng bắt đầu mấp máy muốn dụ dỗ ƈôи ŧɦịŧ kia tiếp tục thọc ŧɦασ mình. Khuôn mặt nhỏ của Bùi Tư Niên nhíu lại, nước mắt không cản được mà chảy đến dữ hơn. Cậu thật muốn dùng mặt tức giận mà nói với đối phương rằng mình không dâʍ đãиɠ chút nào, dù chút xíu cũng không muốn cây đồ tồi chọc tới chọc lui trong bụng. Nhưng trong bướm lại ngứa ngáy cùng với cảm giác hư không làm cậu khó chịu nóng nảy. Lý Cảnh lại rất bình tĩnh, ngay cả ƈôи ŧɦịŧ hắn bị bướm nhỏ mút chặt cũng không có tí động tác gì. Vật nhỏ tự mình khóc trong chốc lát, rốt cuộc chịu thua, bắt đầu dẩu mông lên chủ động ăn lấy ƈôи ŧɦịŧ hắn, miễn miễn cưỡng cưỡng để đầu khấc trong vách đáy huyệŧ mình chà xát một chút.

"Ta ta dâm" Bùi Tư Niên vừa khóc vừa ôm hắn, "Ta dâm, ngươi lại ŧɦασ ta tiếp được không? Đánh ta cũng được đánh bướm dâm của ta cũng được luôn không cần dừng lại như vậy, ta rất khó chịu"

Lý Cảnh vừa lòng mỉm cười, cúi xuống thơm nhẹ khóe mắt vật nhỏ, liếm đi vài giọt nước mắt : "Biết thì tốt, bé dâʍ đãиɠ của ta."

"Bây giờ Bổn vương muốn tiểu vào huyệŧ nứиɠ của ngươi, ngươi thấy sao?" Khóe môi hắn còn mang theo nụ cười, gương mặt anh tuấn dường như vẫn là Thái tử đương triều như trước, nhưng lời nói từ miệng hắn nói ra lại vô cùng khiến người xấu hổ, giống như lời nói của kẻ lãng tử hoang dã.

Bùi Tư Niên hoảng sợ, cậu còn không biết có thể có chuyện như vậy nữa. Cậu trước này đều không tè dính lên người khác, dĩ nhiên cũng không nghĩ tới thì ra còn có thể tiểu vào trong bụng người khác. Vật nhỏ ngây ngốc nhìn hắn, theo bản năng muốn nói không được, nhưng mà cảm giác ngứa ngáy trong bướm nổi lên quá mức nhiều ——

Cậu chỉ nghĩ muốn nghiện căn kia động một cái.

Oan ức trong lòng trong nháy mắt giống như đê nước vỡ, cậu khóc lớn lên giống như đứa bé, vừa tuôn nước mắt vừa đấm đánh kẻ trên người mình, nước mắt lưng tròng nghẹn ngào. Trong miệng còn lẩm bẩm lầm bầm nhỏ giọng mắng hắn, nhưng mà một lát sau cậu vẫn an phận xuống, hít mũi "Ưm" một tiếng.

"Ngươi là kẻ xấu" Bùi Tư Niên còn nấc cụt lên, "Ngươi là người hư nhất ta từng gặp còn xấu hơn cả cha ta"

"Thật sao?" Lý Cảnh k kiềm được cười nhẹ lên, rốt cuộc lại bắt đầu thọc ŧɦασ cái huyệŧ non kia lần nữa. Hắn vừa nắc hông dập huyệŧ ngập nước vừa ấp ủ cảm giác muốn tiểu của mình, chuẩn bị tiết nướƈ ŧıểυ bản thân vào chỗ sâu trong đáy huyệŧ non nớt mềm mại kia, làm cho vật nhỏ này hoàn toàn trở thành một con chó cái nhỏ ngoan ngoãn. Bùi Tư Niên dưới thân hắn sướng đến rên nhỏ không thôi, chân lắc qua lắc lại dưới không trung, dâʍ ŧɦủy̠ liều mạng tràn ra càng nhiều, khiến c̠úc̠ ɦσα cũng bị thấm ướt không ít. Cậu gật gật đầu, lại nhẹ nhàng "Ưm" một tiếng, còn bổ sung thêm một câu "Ngươi hư nhất". Quả nhiên nam nhân cười ha ha, ban thưởng cho cậu mấy chục phát nhấp ŧɦασ thật nhanh, ŧɦασ vật nhỏ đến không nói nên lời.

"Ư a a" Thân thể cậu lắc lư trên dưới, hai núʍ ѵú hồng nhạt cũng đong đưa theo không ngừng.

Chim nhỏ đằng trước bị trâm ngọc chặn đã sớm đứng thẳng tắp, thâm chí còn trướng to hơn một chút. Đáng tếc là thật sự không có chỗ để tiết ra, chỉ có thể tiếp tục dựng, nếu không thì có thể cậu đã sớm bắn tới mấy lần. Nhưng lúc này huyệŧ cậu được sướng khoái nên cũng không có tâm đi quản chỗ này của mình, chỉ biết muốn bị ŧɦασ ác thêm một chút mới được. Lý Cảnh dường như thọc cái đáy huyệŧ kia như muốn nó thông suốt với huyệŧ từ trong ra ngoài. Rốt cuộc hắn cũng ấp ủ được cơn muốn tiểu, ngay khi đầu ƈôи ŧɦịŧ thọc mở cổ đáy huyệŧ chưa vào tiếp bên trong đáy huyệŧ thì lỗ tiểu mở ra, trực tiếp chống ngay khối thịt non mềm trong chỗ sâu nhất bắt đầu bài xuất ra nướƈ đáı vàng đậm đã tích tụ suốt đêm.

"Dâʍ đãиɠ." Nướƈ đáı nóng hổi theo niệu đạo xuất ra từ lỗ sáo, ƈôи ŧɦịŧ hắn lại bị huyệŧ nhỏ ướt mềm bọc lấy khít khao. Nam nhân thở dài một hơi, tiện đà cười nhẹ lên, "Ngươi nói xem ngươi có phải đĩ dâm hay không?"

"Đĩ ở chiến trường còn không dâm bằng ngươi."

"Hức ta ta không phải" Nướƈ ŧıểυ kia quá nóng rẫy, nóng đến khiến đáy huyệŧ có chút đau, nhưng sau khi đau đớn rất nhỏ qua đi lại nổi lên một trận sướng khoái rất kỳ lạ, giống như được sinh ra bởi vì bị nướƈ đáı bắn ra kịch liệt lên vách thịt ở trong. Chỉ mới trong nháy mắt mà đáy huyệŧ nho nhỏ kia đã bị nướƈ đáı bắn đến căng trướng lên, rồi lại bị đầu khấc và ƈôи ŧɦịŧ lớn ngăn chặn lại cổ đáy huyệŧ nên chỉ có thể tiếp tục để đáy huyệŧ phồng lớn. Bùi Tư Niên cứng tại chỗ không dám lộn xộn, chỉ có thể khóc thêm mấy cái, "Sao nướƈ ŧıểυ ngươi lại nhiều như vậy chứ, ta, ta đều phải bị ngươi làm căng hỏng rồi"

"Sao nào, bé dâm không thích?" Hắn tiếp tục bài xuất nướƈ ŧıểυ vào cái huyệŧ non kia, không hề có ý muốn rút ƈôи ŧɦịŧ ra khỏi đáy huyệŧ dù chỉ một chút, ngay cả khi bên trong đã sinh ra lực cản hơi lớn nhưng hắn vẫn không dừng lại. "Đáy huyệŧ của ngươi đã ngậm đầy nướƈ ŧıểυ Bổn vương, về sau ngươi chính là hồ nướƈ ŧıểυ chuyên dụng của Bổn vương, có biết chưa?"

Bùi Tư Niên khóc càng dữ.

Nhưng cậu lại không thể không gật gật đầu, vừa hít hít mũi vừa để nướƈ ŧıểυ tất cả bắn vừa đáy huyệŧ càng nhiều hơn. Cung khang non nớt còn chưa từng mang thai dĩ nhiên sẽ rất hẹp và nhỏ bé, rất nhanh ngay cả cổ đáy huyệŧ cũng bị căng ra đến cực hạn. Miệng đáy huyệŧ mút lấy ƈôи ŧɦịŧ gắt gao cũng không thể không mở ra một khe hở nhỏ làm nướƈ đáı nóng rực bắt đầu rỉ ra ngoài huyệŧ cậu. Cậu thậm chí có thể cảm giác được có chất lỏng theo mông chảy xuống tới khăn trải giường, tiểu gia hỏa lại nấc lên, chờ đối phương đái xong rồi mới vùi khuôn mặt nhỏ vào lồng ngực nam nhân.

"Ta, ta là đĩ dâm," Giọng cậu rất nhỏ, "Ta làm nướƈ ŧıểυ hồ cho ngươi mỗi ngày đều làm, ngươi lại ŧɦασ ŧɦασ huyệŧ nứиɠ của ta được không nha?"

Lý Cảnh rất thỏa mãn đối với việc cậu nghe lời thuận theo, lập tức nhập hông tiếp tục xâm phạm đáy huyệŧ đã tràn đầy nướƈ đáı.

Côи ŧɦịŧ nam nhân vừa to khủng vừa cứng ngắc, giống như một cây cột sắt mà ngoáy thọc thịt huyệŧ mềm non. Bướm nhỏ bị dập mạnh bạo như vậy thực mau ngay cả bên trong cũng bị cọ xát đến sưng to lên. Bùi Tư Niên vừa đau vừa sướng, cũng không biết chính mình rốt cuộc là như thế nào, chỉ có thể tiếp tục rêи ɾỉ banh hai chân ra bị ŧɦασ. Cái huyệŧ cuối cùng cũng được thỏa mãn, rất nhanh run run rẩy rẩy rồi lại thêm một lần ồ ạt phún ra đống lớn nước nhờn xối lên trên đầu ƈôи ŧɦịŧ. Lý Cảnh nheo mắt nghĩ vật nhỏ này quả thật là có thiên phú bẩm sinh, đồng thời cũng sinh ra chút ý muốn đùa bỡn, hắn đè người ŧɦασ tới lúc mặt trời lên cao mới nghỉ.

Khi tϊиɦ ɖϊƈh͙ phun ra từ lỗ ƈôи ŧɦịŧ, bắn tất cả vào đáy huyệŧ cậu thì Bùi Tư Niên đã triều xuy đến hoàn toàn không còn sức lực.

Chim nhỏ đằng trước lúc này mới được cho phép rút ra trâm ngọc, tinh trắng và nướƈ ŧıểυ cơ hồ lập từ chảy ra từ bên trong, nhưng lại không phải là bắn ra mà là rỉ ra giống như đã bị mất khống chế. Lý Cảnh cười nhẹ vài tiếng, chậm rãi rút ƈôи ŧɦịŧ ra khỏi cái huyệŧ bị ŧɦασ tàn nhẫn ra ngoài. Bướm nhỏ quả nhiên đã không thể khép lại được, không ngừng chảy ra nướƈ ŧıểυ, nước triều xuy và tinh trùng tràn từ bên trong ra. Bùi Tư Niên choáng váng nằm trên giường, cậu không còn chút sức lực nào, miệng bướm co rụt lại từng cái từng cái qua gần mười lăm phút mới có thể khép lại. Vật nhỏ tuy đã đói bụng lợi hại nhưng lại không còn hơi sức kiếm ăn, đành phải tùy tiện nắm lấy hai lớp chăn, vừa khóc vừa ngủ khò.

Lý Cảnh lại sửa sang trang phục, từ trên giường đứng lên.

Hắn nhìn thoáng qua Bùi Tư Niên, sau khi mỉm cười liền đi ra ngoài, lại kêu một tiếng "Ảnh vệ". Mấy người áo đen lập tức quỳ gối trước mắt hắn, cung kính hô "Chủ tử".

"Đi chuẩn bị cho ta vài thứ." Hắn cười cười, đơn giản đọc mấy thứ, "Nếu là con trai của lão tặc Bùi Hữu Nhân, lại là thư đồng Phụ hoàng đặc biệt ban thưởng cho ta thì đương nhiên phải chơi thật tốt một chút mới không làm bọn họ thất vọng."

"Dạ!" Người áo đen nghiêm túc hô lên rồi lại biến mất trong sân.

Bùi Tư Niên nằm trên giường còn không biết mình phải bị bắt nạt tiếp.

Cậu thật sự cực kỳ đói, chỉ ngủ được một lát rồi gian nan ngồi dậy xoa bụng, duỗi tay nhặt trang phục của mình. Áo trên còn đỡ, mà đầṳ ѵú chưa từng bị đùa bỡn quá mức như vậy, mà quần cậu lại không có cách nào mặc vào được – toàn bộ mông thịt và cái bướm đều bị đánh đến vừa sưng vừa đỏ, dù vải dệt chỉ nhẹ nhàng cọ xát một chút cũng làm cậu đau đến nước mắt không ngừng. Cậu chỉ có thể để mông trần ra cửa, cũng may còn có áo trên vẫn có thể che đậy ít nhiều.

"Lý Cảnh" cậu ghé vào cạnh cửa, giống như cún con lấp ló mà hô lên một tiếng, "Có người tới đưa cơm ăn không?"

"Có lẽ là có." Nam nhân đang đứng trong sân, hắn nheo mắt nhìn thoáng qua phía dưới cửa lớn. Quả nhiên nơi đó đặt một hộp thức ăn, có thể là đồ ăn sáng. Hắn biết chắc chắn sẽ không có thứ gì tốt cho nên cũng lười đến lấy mở ra. Nhưng Bùi Tư Niên lại vui mừng gấp gáp lập tức chạy lịch bịch đến, "Ta cực đói bụng luôn, ngươi có đói bụng không? Chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé ——"

"A?"

Cậu mở hộp ra.

Bên trong chỉ có hai cái chén, một chén là cải xanh, một chén là cơm vừa khô vừa cứng, còn dính vỏ trấu bên ngoài, vốn không giống như để người ăn, còn không bằng thức ăn cho heo. Mặt Bùi Tư Niên tức khắc hiện lên vẻ ngạc nhiên, cậu vô thố cứng lại trong chốc lát rồi quay đầu nhìn đối phương. Cậu hé miệng thở dốc, phát ra một tiếng khóc kêu còn thê lương hơn lúc bị khi dễ hồi nãy ——

"Sao lại đưa thức ăn như thế này chứ? Chúng ta, chúng ta phải chết đói mất"

"Ngươi nghĩ sao? Bổn vương hiện giờ là phế Thái tử, dĩ nhiên sẽ không có đồ ăn tốt gì được đưa lại đây." Lý Cảnh trông cũng không sốt ruột, hắn chậm rãi kéo ghế dựa ngồi xuống. Nhưng Bùi Tư Niên vẫn không thể chấp nhận chuyện này, cậu ngồi xổm trên mặt đất khóc một lúc lâu mới đi tới chỗ hắn. Có lẽ là tiểu gia hỏa cảm thấy hai người cùng chung hoạn nạn nên cũng không mang thù việc mới vừa rồi, trực tiếp ngồi trên ghế cùng hắn, ánh mắt ngập nước thò lại gần hỏi hắn, "Vậy vậy phải làm sao bây giờ? Hai ta không thể đói chết được."

"Bổn vương cũng không biết." Lý Cảnh mỉm cười đáp cậu.

"Ngươi ngươi sao lại như vậy" Bùi Tư Niên không hiểu sao hắn còn cười ra nổi, tức giận trừng mắt nhìn hắn. Nhưng nghĩ lại loại Thái tử Vương gia thế này ngày thường chắc chắn cũng không bị bỏ đói bao giờ, cậu liền thoáng hiểu ra một chút, cũng không lại trông cậy đối phương sẽ làm gì đó. Cậu là con trai thứ ba của nhà ngự sử, là hài từ được một thị nữ sinh ra, đương nhiên bình thường không được yêu thương chiều chuộng. Khi còn nhỏ, có lẽ vào những lúc mẫu thân bị đại phu nhân trừng phạt cũng cũng sẽ có mấy ngày không được ăn gì cả. Cho nên cậu và mẫu thân sẽ thường xuyên tích trữ trong viện chút khoai tây khoai lang bí đỏ các thứ để chuẩn bị cho bất kì tình huống nào.

Cậu quen thuộc nhất với cái loại cây cối nông sản.

Đôi mắt đen lúng liếng nhìn một vòng mọi nơi, tới lúc nhìn thấy một cái cây với hàng lá xanh mượt, tiểu gia hỏa lập tức đứng lên, không màng eo bủn rủn mà chạy nhanh qua làm Lý Cảnh cũng nhịn không đuọc mà nhìn hắn thêm vài lần. Bùi Tư Niên trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu dùng tay đào đất. Tay cậu non thật sự, nhưng lúc này vì cái ăn nên cũng không có khả năng đi nghĩ xem có bẩn hay không, khe hở ngón tay rất nhanh bị dính đầy bùn đất, nhưng cậu lại lộ ra nụ cười, lại vui mừng quay đầu khoe với đối phương ----

"Lý Cảnh! Có khoai tây nè!"

"Hửm?"

"Chúng ta có thể ăn khoai tây đó!"

Cây khoai này hiển nhiên không chỉ có một củ, Bùi Tư Niên đào một hồi lâu mới có thể đào lên được nguyên cây hoàn chỉnh ra, phía dưới quả nhiên có bốn năm củ khoai cực bự. Cậu nhìn mấy củ khoai tròn xoe kia muốn lệ nóng doanh tròng. Mà lúc này nam nhân cũng đã đi tới, hắn cùng ngồi xổm xuống cạnh cậu.

"Cây này có rất nhiều củ khoai luôn" Bùi Tư Niên bứt một củ ra đặt vào tay hắn, "Ta cảm thấy có thể sẽ tìm được củ cải gì gì đó. Chúng ta có thể đào nhiều hố trong sân, gieo nhiều nhiều khoai tây, như vậy về sau chắc chắn sẽ không đói bụng."

"Ngươi biết trồng?" Nam nhân nhướng mày.

"Biết" Bùi Tư Niên đắc ý cực kỳ, đôi mắt chớp mấy cái. Cậu giống như chú thỏ con nhảy tới nhảy lui quanh đống cỏ dại, đặc biệt vui vẻ chỉ vào một cái cây mình có thể nhận ra khoe với nam nhân. Quả nhiên cậu cũng tìm thấy được củ cải, đào thêm lại thấy cà rốt nhỏ. Cậu thích ăn cái này nhất, lập tức nhổ mấy củ vùi vào tay Lý Cảnh.

"Ngươi đói bụng không? Chúng ta cùng nhau ăn nhé?" Cậu lại muốn đến bên giếng múc nước lên. "Nương ta dạy, chúng ta có thể chôn mấy thứ này đưới đất, sau đó đốt lửa ở trên. Lát sau dập lửa đi rồi đào khoai tây và củ cải ra rửa rửa, ngươi chắc chắn chưa được ăn đâu, cực thơm."

"Được." Lý Cảnh cong cong môi, cùng cậu bắt đầu đào hố nhóm lửa trong sân.

Ám vệ đang núp nơi khác cầm hộp thức ăn tinh xảo cơ hồ đã nguội lạnh trong tay. Nhưng không có mệnh lệnh của chủ tử bọn họ cũng không dám xuất hiện nên chỉ có thể tiếp tục ẩn tránh. Bùi Tư Niên không chút để ý mà cùng Lý Cảnh bên nhau, tay cũng đã bẩn nhem nhem nhuốc nhuốc, nhưng đôi mắt lại sáng rỡ cực kỳ. Đến khi khoai tây và củ cải đã được nướng chín, cậu lập tức lột vỏ ngoạm một miếng làm răng cũng bị nóng rụt trở về.

"Ưm ưm ngon quá, ngươi từ từ ăn, nóng đó"

Bỗng nhiên Lý Cảnh vươn tay sờ sờ đầu nhỏ của cậu, đồng thời cắn một miếng củ cải còn dính đất trên tay.

Hai người cùng nhau dùng bữa cơm trưa như thế, cuối cùng Bùi Tư Niên cũng no rồi, liền uể oải muốn lên giường nghỉ ngơi. Trong lòng cậu nghĩ mình đã cùng ăn cơm với nam nhân, về sau có lẽ đối phương sẽ đối với cậu tốt một chút. Ai ngờ kết quả Lý Cảnh cũng trực tiếp lên giường, xốc lên áo trên của cậu rồi ấn cậu xuống.

Không biết từ chỗ nào mà nam nhân cầm ra một hộp thuốc mỡ cực mát lạnh.

Hắn dính lên tay một chút rồi chậm rãi bôi lên trên mông nhỏ lúc nãy bị đánh của Bùi Tư Niên, khiến những vệt đỏ bị che lấp đi. Sau đó lại lấy một ít trên đầu ngón tay rồi cũng bôi lên bướm nhỏ đáng thương. Cảm giác lạnh lẽo quá mức làm mũi chân Bùi Tư Niên cũng duỗi thẳng ra, dùng vẻ mặt ngu ngốc nhìn hắn. Cậu tưởng rằng mình sắp bị khi dễ nữa, nhưng mà Lý Cảnh lại ấn đầu cậu nhét vào trong chăn, hắn cũng cùng nằm xuống theo.

"Bổn vương cũng mệt rồi." Hắn trầm thấp nói, "Làm thư đồng, ngươi cần phải bồi Bổn vương cùng nhau nghỉ ngơi."

"A? Ưm" Bùi Tư Niên rụt rụt, thật cẩn thận mà dựa vào trong lòng hắn.

Hai người ngủ suốt một giấc, tùy cũng chỉ hơn một canh giờ nghỉ ngơi nhưng trong tình huống đã được ăn uống no đủ thì cũng được coi như một việc rất thoải mái. Lý Cảnh tỉnh sớm hơn chút, hắn nhìn thoáng qua vật nhỏ trong lòng đang ôm hắn như con bạch tuộc, sau đó lại nhìn thoáng qua nóc nhà, gọi ám vệ xuống. Ám vệ đặt tất cả đồ vật hắn đã dặn dò xuống mép giường không chút tiếng động, còn để lại một hộp thức ăn xuống đất. Nam nhân im lặng cong môi, duỗi tay xuống sờ sờ mông Bùi Tư Niên. Những vệt đỏ vốn dĩ lộ trên mặt quả nhiên đã biến mất tất cả, lần nữa trở lại thành cặp mông trắng nõn bóng loáng ngọc ngà.

Bùi Tư Niên ngủ đến mơ mơ màng màng, hai chân bị banh ra cũng không biết.

Trên mình không có chăn, người bên cạnh cũng không có, cậu nằm ở trên giường, hai chân còn bị banh rộng, ngay cả bướm nhỏ cũng mở rộng, mép bướm đều không thể khép lại. Lý Cảnh cầm trên tay cái vợt ----- trông giống như cái đập muỗi ngày hè, nhưng lại mềm hơn một ít, trên mặt còn mang theo nhiều chấm nổi.

Dùng cái vợt xinh đẹp thế này đi đánh cặp mông kia, thật sự là quá thích hợp.

Nam nhân cong cong môi, nhìn đứa ngốc nhỏ vẫn còn ngủ, hiếm thấy lộ ra chút biểu tình ác liệt, hắn giơ tay liền đánh một cái lên trên cái huyệŧ kia. Bướm đột nhiên bị đánh, đau đớn kịch liệt làm Bùi Tư Niên tỉnh dậy trong nháy mắt. Cậu hoảng sợ mở to hai mát, theo bản năng muốn khép lại hai chân bỏ chạy, kết quả lại phát hiện mắt cá chân mình bị xích sắc buộc lại, căn bản không thể làm ra bất kì tư thế khép lại nào. Đôi tay cậu cũng bị trói lại, toàn thân giang rộng nằm trên giường, hoàn toàn là tư thế mặc người xâu xé. Cậu mờ mịt chớp chớp mắn, đột nhiên cái bướm nhỏ lại bị đánh một chút, đau đến mông cũng rụt lại.

"Ngươi tỉnh?" Lý Cảnh thong thả ung dung dùng vợt trong tay cọ xạt mấy cái lên chim nhỏ của cậu, "Ngươi nói xem Bổn vương đánh chỗ này của ngươi thì thế nào?"

"Ô! Không muốn" Bùi Tư Niên gấp gáp, cậu nỗ lực vặn mông nhưng bướm nhỏ lại bị đánh một cái, trong nháy mắt làm cho mép bướm đỏ lên. Nam nhân lấy vợt vỗ chim nhỏ của cậu mấy lần, chỉ như vậy cũng khiến Bùi Tư Niên khụt khịt không ngừng. Cậu đong đầy nước mắt lắc đầu nguầy nguậy, nhưng lại càng bị vỗ đánh tàn nhẫn hơn. Chốc lát đã đánh cái huyệŧ mới bớt sưng trở thành bộ dáng y như cũ.

Nhưng cũng chỉ mới là đánh bên ngoài, còn không đủ làm Lý Cảnh cảm thấy hài lòng.

Hắn buông cây vợt trong tay xuống, sau đó cầm một cái bàn chải trong tay, mỉm cười vươn đến hôn cái bướm đỏ hồng toàn bộ của Bùi Tư Niên. Đồng thời, bàn tay kia cầm bàn chải giống như vô tình mà trượt vài cái lên bắp đùi cậu. Lông bàn chải thô trong nháy mắt làm Bùi Tư Niên khẩn trương, chỉ là đùi bị cọ mà cậu lại thấy vừa đau vừa khổ sở, căn bản không dám tưởng tượng bướm bị đồ vật như vậy chà lên sẽ là cảm giác gì, "Không không muốn" Cậu lắc đầu liên tục, muốn cự tuyệt.

Nhưng có cự tuyệt thế nào thì cũng vậy.

Lý Cảnh cười khẽ, hắn dùng bàn chải làm từ lông tơ heo để trên bướm cậu. Hắn cũng biết thứ này không thể dùng quá mạnh tay, tránh cho chà hỏng cái bướm nhỏ non mềm này, nên hắn cũng chỉ nhấn nhẹ nhàng, chậm rãi quét chậm lên trên. Nhưng mép huyệŧ vẫn chà đến đau rát khiến cho Bùi Tư Niên lập tức khóc lên. Thịt mềm bị lôi kéo hướng lên trên theo bàn chải, ngay khi chà đến hộŧ ɭε cả người cậu đều run run lên giống như bị điện giật.

"Hu hu! Không thể chà bướm dâm không thể chà!" Cậu vừa khóc lóc cầu xin lại bị chà thêm mấy cái, toàn bộ cái huyệŧ đểu đỏ sưng phồng lên thật to. "Đừng như vậy mà cầu ngươi, đừng chà bướm của ta"

"Đĩ dâm nhỏ, rõ ràng sướng đến chảy đầy nước." Lý Cảnh duỗi tay vào trong miệng huyệŧ móc vài cái, nước nhờn lập tức dính đầy một tay hắn. Hắn cười cười trực tiếp đặt bàn chải lông lên bắt đầu cọ xát qua lại tiếp thịt mềm trên bướm nộn. Cùng lúc đó, một tay khác của hắn cũng cầm lấy ƈôи ŧɦịŧ giả thô to. Côи ŧɦịŧ giả kia được làm từ ngọc thạch, nhưng bên ngoài được bao bọc lại bởi một lớp đầy lông dựng.

Bất quá đám lông này cũng tương đối mềm mại hơn, không cứng như lông bàn chải.

Ngay khi Bùi Tư Niên nhìn thấy cả người đều cứng lại, căn bản không dám khóc tiếp. Cậu không tưởng tượng ra mình lại bị khi dễ như vậy, lại trực tiếp triều xuy một lần, toàn bộ đều phun lên mặt Lý Cảnh. Lý Cảnh không

chút để ý liếm chất lỏng ngọt ngào trên khóe miệng vài cái, rồi lại chậm rãi lộ ra nụ cười mỉm, cầm ƈôи ŧɦịŧ giả để ngay miệng huyệŧ.

----------oOo----------
« Chương Trước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vkook