Chap 20: Ôm hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dần mở mắt, mọi thứ nhìn thấy bây giờ mờ nhòe đi như bị bao phủ 1 tầng sương.

__ Đây...là đâu vậy chứ?

Bây giờ mới truyền đến tai là âm thanh của các thiết bị theo dõi nhịp tim và huyết áp đều đặn vang vọng

__ Sao cả người không 1 chút sức lực thế này?

Anh cận vệ bước vào, vội chạy tới hô hoán bác sĩ.
Sau khi khám xong:

__ May mà có người đưa cô đến kịp lúc. Cô mất máu rất nhiều, hơn nữa nhóm máu lại thuộc nhóm hiếm nên chúng tôi đã rất chật vật để níu lại cô từ tay tử thần đấy. Cô gái nhỏ, dù có thế nào cũng đừng xem rẻ mạng sống đáng quý của mình.

Nói rồi bác sĩ quay đi. Anh cận vệ vẫn đứng đó vẻ mặt tức giận.

__ Người hay rồi. Nói với tôi sẽ 1 mình thử sống tự lập cố gắng. Rốt cuộc thì sao? Mới bên ngoài 2 ngày đã nằm viện 1 tuần.

__ Gì chứ? Ở đây 1 tuần rồi sao?

__ Người có biết cắt vào động mạch chủ sẽ chết vì mất máu không hả? Đơn thuần không phải chuyện đùa, lại đem bản thân mình ra xem rẻ như vậy. Người muốn đầu tôi lìa khỏi cổ trước Jeon gia hay sao?

__ Anh đừng nói ồn ào lên như thế, để tôi yên tĩnh 1 chút.

__ Tôi không thể tin tưởng người nữa, đợi người khỏi tôi lập tức đưa về Jeon gia.

Jungkook mở to mắt

__ Không, không được.  Là hôm đó tôi say quá nên không ý thức được, tôi sẽ không dại dột như vậy nữa, xin anh đừng...

Anh chen ngang khi thấy Jungkook vừa ra sức giải thích vừa mếu khóc tới nơi, thực sự anh thấy nước mắt không kiềm được lòng

__ Được rồi được rồi người đừng kích động, vừa mới tỉnh lại không nên như vậy.  Sau này tùy vào thái độ của người, nếu còn tự hành hạ bản thân tôi nhất định phải sẽ buộc phải thất lễ.

Jungkook mím môi đầu gật nhẹ 2 3 cái.

Nằm điều trị trong viện, vì anh cận vệ phải ở thành phố để tránh nghi ngờ của Jeon gia nên ít khi bên cạnh cô, chỉ có mẹ con nhà chị hàng xóm thi thoảng tới lui.
Lắm lúc nằm 1 mình Jungkook liền nghĩ tới Taehyung

__ "Taehyung, anh bây giờ chắc đang hạnh phúc với ai kia lắm nhỉ? Giá như anh bên cạnh tôi lúc này, giá như ngay bây giờ tôi nhận được sự ân cần ôn nhu từ anh thì chắc....chắc tôi sẽ vượt qua được mọi thứ. Tôi yêu anh nhiều đến vậy, tại sao cứ phải ép tôi hận anh? Nhưng kì thực nếu không hận anh, Jeon Jungkook tôi không phải con người nữa, tôi không thánh thiện mãi được".

Taehyung mỗi sáng không còn điểm tâm tận miệng,  lúc đi ngang bếp không còn thấy bóng lưng Jungkook ở đó, cơm ăn mỗi bữa đều mất dáng Jungkook ngồi đối diện thực sự có chút nhung nhớ, nhưng chẳng hiểu tại sao lại nhớ? Rõ ràng đã là cái kết hắn mong muốn nhưng sao thi thoảng lại muốn nhìn thấy Jungkook? Muốn thấy vẻ ngại ngùng lúng túc khi đứng trước mặt mình, muốn có lại cảm giác mỗi sáng cô chỉnh cà vạt lại nhón chân muốn hôn anh. Choi Anna đã thay thế Jungkook tất cả nhưng sao Hắn lại không thấy hài lòng?

Kim gia (ông bà Kim).
__ Ông này, Kim Thị lắm việc lắm hay sao 2 vợ chồng Taehyung không thấy sang thăm chúng ta thế chứ?

__ Tôi có còn ở công ty nữa đâu, mọi việc giao lại cho Taehyung thì chắc là nó bận tối mặt mày cả rồi.  Nó không sang thì bà sang bên đó, cứ ngồi đó mà than thở coi được à?

__ Phải nhỉ, chủ nhật  tôi sẽ cùng bà Jeon bí mật không báo trước sang bên đó xem chúng nó sống thế nào.

Chủ nhật đó Kim mẫu và bà Jeon sang thăm nhà TaeKook.  Bell ra mở cổng, thấy 2 người phụ nữ quý phái mặt sinh nghi là người thân của Kim tổng.

__ Ăn vận như này, là... Quản gia mới sao?

__ Dạ vâng cháu tên Bell, 2 người chắc là người thân của cậu chủ.

Kim mẫu trả lời

__ Phải, tinh mắt đấy, rất lanh miệng ta rất ưng kkk. Ta là mẹ của Taehyung, còn đây là mẹ vợ Taehyung - bà Jeon.

Tên Bell ngẫng người. Chết rồi mẹ của Jungkook tới nhưng Jungkook đã đi biệt tích gần 2 tuần nay.  Bell đang ấp úng không biết nên cản đường thế nào thì 2 bà đã vào tận phòng khách.

Anna khoác tay Taehyung đang bước xuống lầu thì gặp phải 2 bà mẹ.
Cô ả chỉ biết mặt của Kim mẫu, riêng người kia thì chưa bao giờ gặp qua. Cô ta thấy Kim mẫu đứng chần ngần dưới nhà liền sợ hãi lùi chân. Taehyung cũng khá bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh của mình và điều chỉnh Anna.

__ Em không phải sợ. Hôm nay hãy đối mặt 1 lần. Sớm muộn cũng phải nói, nói bây giờ chẳng phải càng tốt hay sao?

__ Em, em....

Kim mẫu thấy ả liền cau mày nhìn kĩ, đúng là con nhỏ đó rồi

__ CHOI ANNA..

Kim mẫu hét lớn làm bà Jeon giật mình nhìn bà.

__ Kim Taehyung chuyện này là thế nào. Tại sao ranh con đó lại ở đây.  Jeon Jungkook của chúng ta đâu rồi.

Trái với sự tức giận ồn ào của Kim mẫu, Taehyung cầm chắc tay Anna đi xuống đứng trực diện bà.

__ Con và cô ấy ly hôn rồi.  Anna sẽ chính thức là người của Kim gia.

__ Con mất não hay sao?  Chuyện xảy ra bao lâu rồi?

__ Thưa.... ngót nghét 2 tuần. Con, con mong người chấp nhận Anna, con yêu cô ấy.

Bà Jeon từ lúc bước vào đến giờ chưa nói câu nào đã hứng phải 1 cú sốc bật ngửa. Chỉ có thể há hốc miệng nghe, không thốt được lời nào.
Kim mẫu sắc mặt nổi lửa tát Taehyung 1 bạt tai thật mạnh.

__ Im miệng. Không có sự chấp thuận của ta mãi mãi con nhỏ đó không được Kim gia công nhận.  Con giám giấu ta việc ly hôn với Jungkook?   Con bé rốt cuộc bây giờ đang ở đâu?

Taehyung cứ tưởng Jeon Jungkook đã về Jeon gia. Bây giờ mẹ hắn đứng đây hỏi còn bà Jeon đứng kia, Jungkook rốt cuộc ở đâu? Hắn cau mày tò mò trả lời

__ Không phải đã về Jeon gia hay sao, còn có thể ở đâu được.

Bà Jeon rưng rưng nước mắt:

__ Không, tôi gọi thì con bé trả lời bảo bận bịu không thể sang thăm. Hoàn toàn không về nhà.

Mọi người ai cũng đặt dấu chấm hỏi lớn
"Jungkook ở đâu"???

__ Kim Taehyung, uổng công ta tin tưởng con sẽ đối tốt với con bé nên giao nó cho con. Không ngờ mọi việc đã đi đến bờ vực thế này. Nếu không yêu thương nó thì hãy trả nó về Jeon gia, cớ sao lại đối xử với nó tệ bạc thế nào mà con bé phải bỏ đi mất biệt tung tích như vậy?  Nếu đã đến nước đường này, 2 nhà Kim Jeon cũng nên cắt đứt luôn rồi.

Bà Jeon giận dữ đùng đùng bỏ về để lại Kim mẫu vô cùng hoảng. Không biết nên làm gì trong lúc này.

__ Kim Taehyung ngươi từ nay cấm bén mạng về Kim gia ta. Cấm mở miệng gọi ta là mẹ. Khi nào chưa tìm thấy Jungkook thì khi đó con trong mắt ta như vô hình mất dạng.

Nói rồi bà liếc mắt đầy lửa giận nhìn Choi Anna.

__ Lại là con rắn độc cô nhúng tay vào Kim gia. Để tôi xem cô sẽ làm ra những chuyện gì?

Bà vừa quay lưng đi cô ả đã thầm rủa trong bụng "Hơ, để tôi cho bà xem tôi có thể làm được gì nào. Kim gia của bà đang nằm trong tay tôi, xem đến lúc tôi hất đổ ván cờ này với vai trò thắng cuộc lúc đó bà sẽ quỳ gối van xin tôi thế nào?"

__ Em không sao chứ?

__ Em...em hơi sợ, liệu Kim mẫu có....

__ Mẹ sẽ không làm gì em đâu, ở đây còn có anh.

Ả ôm Taehyung nhướn mày cười nửa miệng khinh bỉ sự quan tâm của anh ta.

"Anh thật ngoan đó Kim Taehyung à! Cứ ngoan ngoãn yêu em ngu muội như vậy đi, đến khi Choi Anna này đạt được thứ mình muốn, nhất định sẽ chừa cho anh 1 con đường sống!"

______________________________________
Tui đẻ con Choi Anna trong truyện của tui, tui xây dựng hình ảnh của nó xong tui muốn xé xác nó ghê🙂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro