Chap 17: Dầu bôi trơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe tên thế thôi chứ không phải "dầu bôi trơn" đâu nhaaaa :vv
--------------------------
Namjoon trầm mặc, cậu ấy nên hôn mê lâu hơn, một khi ý thức trở lại thì đau đớn cũng sẽ đến. Mặc dù Taehuyng cũng giống như cậu, khi bị thương nặng cũng tỉnh lại rất nhanh, nhưng cơ thể của Taehyung có khả năng phục hồi mạnh hơn người khác rất nhiều, cho nên cũng không đến mức khổ sở.

"Đi đây, đi đây." Đột nhiên Hoseok nâng cao âm lượng nói, rồi đi xuống lầu dưới.

"Đi đâu?" Namjoon cảm thấy lạ hỏi.

"Tìm Jimin, bàn bạc với hắn tìm cách đánh hạ người trong Nhan gia." Giọng Hoseok vang lên nhẹ nhàng, giống như muốn nói, hôm nay thời tiết rất tốt.

". . . . . ." Namjoon nhìn cánh cửa phòng y tế đóng chặt, lại thấy tâm tình Hoseok rất tốt, thì im lặng hoàn toàn.

Bên trong phòng y tế.

Dường như Taehyung đã quên mất Jungkook vẫn còn là một bệnh nhân. Anh lạnh lùng hỏi như thẩm vấn phạm nhân:

"Sao em lại trêu chọc vào Nhan Hạo?"

Vừa nhắc tới người kia, Jungkook liền không thể hiểu nổi, cộng thêm lửa giận tràn ngập, cậu cắn răng nghiến lợi nói:

"Tối hôm đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn!"

Taehyung mày khẽ cau, trầm mặc hồi lâu, giọng ôn hòa hơn hỏi:

"Hắn đã nói gì với em?" Ngàn vạn lần đừng giống như anh suy đoán. Anh thà rằng Nhan Hạo bắt cậu là vì muốn uy hiếp anh.

Jungkook nghĩ đến câu tuyên ngôn của Nhan Hạo, không nhịn được trợn trắng mắt lên, nói không chút giấu diếm:

"Hắn nói, muốn tôi làm tiểu thụ của hắn." Giong cậu vô cùng bực dọc.

Quả nhiên là như vậy sao? Tên Nhan Hạo đáng chết! Lại dám mơ tưởng đến tiểu thụ của anh! Taehyung cúi người, đưa tay phải ra dán chặt vào bên má trái của Jungkook, trước ánh mắt dò hỏi của cậu, anh nói từng chữ, từng chữ một, không cho phép kháng cự:

"Anh đã nói rồi, em là của anh."

Jungkook liếc nhìn anh lần nữa, Taehyung và Nhan Hạo giống hệt nhau, đều bá đạo, cuồng vọng như vậy, thích thì sẽ mạnh mẽ chiếm đoạt. Nhưng mà, rút cuộc cậu có gì để hấp dẫn cả hai vị bá chủ trong giới hắc đạo đây? Cậu đổi nghề được không?

Dễ dàng nhận thấy, Taehyung rất không hài lòng với phản ứng của Jungkook, lại bắt đầu "vù vù vù", khí lạnh được phóng thích ra ngoài. Bàn tay anh đang dán trên má cậu, trực tiếp chuyển thành nắm cằm cậu, giọng anh rét lạnh giống như truyền tới từ địa ngục:

"Em không tán thành?"

Hỏi thừa! Tại sao cậu lại là của anh ta?! Jungkook chán chẳng muốn tranh luận cùng anh, nhắm mắt lại, hạ lệnh đuổi khách:

"Tôi mệt rồi."

Mặt Taehyung đen xì chẳng khác gì đáy nồi. Anh kiềm chế cơn kích động muốn xé rách người kia ra, đứng bật dậy, tức giận hằm hằm đi ra.

Namjoon đang dựa người vào tường, cúi đầu trầm tư, đột nhiên cảm thấy có một trận gió xoáy mang theo khí lạnh ập đến, không cần ngẩng đầu hắn cũng biết người nào vừa đi qua.

Namjoon vuốt vuốt lông mày, hai người đều kiên cường khí khái như thế, muốn ở chung mà không có xung đột là điều không thể. Để tránh cho việc núi lửa đụng độ địa cầu xuất hiện, hắn sẽ giúp bọn họ thêm dầu bôi trơn vậy.

"Tae rất lo lắng cho cậu." Namjoon vừa nói, vừa quan sát "tốc độ dòng chảy".

Namjoon vừa vào cửa, trong nháy mắt Jungkook đã mở mắt ra. Cậu thấy người vào là người ở cùng trên máy bay với Taehyung, mới buông lỏng phòng bị xuống, để mặc hắn đến gần mình.

Namjoon thấy cậu không nói gì, liền tự tiện ngồi trên một chiếc ghế cạnh mép giường. Hắn chỉ vào một chiếc giường lớn khác trong phòng nói:

"Đây là chỗ ngủ của Tae từ sau khi cậu bị thương."

Jungkook hơi bất ngờ, lẩm bẩm:

"Không phải là vì chăm sóc tôi chứ?"

Namjoon nhếch nhếch môi, nói:

"Thật không may là để thuận tiện cho việc chăm sóc cậu."

Jungkook không thể tin được, nâng cao âm lượng hỏi:

"Cho nên, hai ngày nay đều là anh ta tự tay chăm sóc tôi?"

Namjoon rất hài lòng đối với phản ứng của cậu. Hắn ngồi dựa lưng vào ghế, nói không nhanh không chậm:

"Ừ, Taehyung thay quần áo cho cậu, lau người cho cậu, bôi thuốc cho cậu, băng bó cho cậu."

Jungkook rất bình tĩnh với việc Taehyung đã nhìn thấy hết cơ thể mình. Dù sao thì trước đó cũng chẳng khác gì đã thấy. Điều cậu không hiểu được là, một người như Taehyung sao lại có thể hạ thấp bản thân để đi chăm sóc cho cậu? Hơn nữa, việc anh ta đi cứu cậu cũng đã là điều nằm ngoài dự đoán của cậu rồi.

"Tại sao?" Đối với anh ta, không phải cậu chỉ là một người đầy tớ thôi sao? Chẳng lẽ đó là vì dục vọng thích được độc chiếm không giải thích được của anh ta? Giống như Nhan Hạo, không muốn người khác đụng vào đồ của mình?

Namjoon không trả lời vấn đề của Jungkook, mà ném một tảng đá lớn vào giữa mặt hồ đang lăn tăn gợn sóng:

"Vì Nhan Hạo làm cô bị thương tổn, Tae đã ra tay với Nhan gia."

Hắn nói xong, trước ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của Jungkook, nhàn nhạt nói tiếp:

"Cậu nghỉ ngơi cho tốt để sớm bình phục lại, nếu không, không biết Tae sẽ làm ra những chuyện gì nữa đâu."

Đối với hành vi của Taehyung, Jungkook nghĩ mãi không ra, cuối cùng cũng chẳng thèm tìm ra đáp án nữa, từ từ đi vào giấc ngủ.

Italy, phòng nghị sự, trụ sở Nhan gia.

"Tra ra được là ai làm chưa?"

Nhan Hạo ngồi ở vị trí chủ trì, hai tay đặt lên đùi, nhìn đám người đen kịt phía dưới chậm rãi hỏi. Thật ra trong lòng hắn đã khẳng định tám phần là do người của bang Tại Hưởng làm, nhưng những loại chuyện như thế này không thể chỉ dựa vào phán đoán, mà phải đưa ra được bằng chứng, nếu không sẽ không tốt nếu hiểu lầm đối phương.

Nhan Dịch cười lạnh nói:

"Dám đối nghịch với chúng ta, trừ người của bang Tại Hưởng còn có ai được chứ?"

Hắn nói như thế, nhưng hàm ý trong mắt đầy khó hiểu, nhìn chằm chằm Nhan Hạo, giống như đã biết được điều gì đó.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, nhất thời phòng nghị sự như bị nổ tung, cực kỳ ồn ào.

"Có thể nói, chúng ta và bang Tại Hưởng đã chung sống hòa bình trong một thời gian rất dài, tại sao đột nhiên lần này họ lại ra tay với chúng ta?"

"Tôi thấy bang Tại Hưởng không có khả năng làm chuyện này, mà giống như có một thế lực đen tối muốn Tại Hưởng và Nhan gia chúng ta tranh đấu, để hắn làm ngư ông đắc lợi.

"Chẳng lẽ đã có ai động chạm vào điều cấm kỵ của Tại Hưởng sao?"

. . . . . .

Nhan Hạo khẽ nâng chiếc nhẫn màu đen trên tay phải lên, phòng nghị sự lập tức trở nên yên lặng, ngay cả một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy rõ. Hắn lạnh nhạt nói:

"Chứng cứ." Giống như hắn không có một chút tức giận nào với việc Trung tâm số ba bị phá hủy vậy.

Người ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay trái Nhan Hạo - Nhan Dịch nhún nhún vai, lơ đễnh nói:

"Không có chứng cứ, nhưng mà, cũng bởi vì đối phương không để lại bất kỳ chứng cứ nào, mới chứng tỏ là do bọn họ gây ra. Chỉ có bọn họ mới có trang bị hùng mạnh, kỹ thuật cao siêu đến như vậy. Hệ thống phòng ngự của Trung tâm số ba có thể nói là không thể phá vỡ, nhưng mà tối hôm qua, ở Trung tâm số ba, ngay cả chuông báo động cũng không kêu."

"Suy đoán của nhị đương gia dường như rất có lý, chỉ có điều, tại sao bang Tại Hưởng lại đột nhiên phát động công kích chúng ta? Gần đây giữa chúng ta và họ cũng đâu có xung đột lợi ích gì." Một người hỏi.

Nhan Dịch gợn lên nụ cười châm chọc, nói việc không liên quan đến mình:

"Vậy thì phải hỏi đương gia của chúng ta có làm gì không rồi."

Nhan Hạo tuyệt nhiên không bất ngờ với chuyện Nhan Dịch biết được hành trình của mình, dù sao hắn cũng không cố tình giấu diếm. Chỉ có điều, hắn cũng không định giải thích với những người khác, chỉ nói:

"Nếu mọi người đều cho là người của bang Tại Hưởng gây ra, vậy tại sao chúng ta không cho bọn họ biết tay? Chuyện này cứ giao cho Nhan Dịch phụ trách đi. Đồng thời, các bộ phận khác của Nhan gia cũng phải chuẩn bị sẵn sàng tác chiến, không được buông lỏng một chút nào."

"Rõ!" Trăm miệng một lời đều lên tiếng, âm thanh vang dội ngừng.

Nhan Hạo gật đầu một cái, dẫn đầu đi ra khỏi phòng nghị sự. Bè cánh của Nhan Hạo thấy thế, cũng rối rít rời đi, nhất thời trong phòng nghị sự chỉ còn lại Nhan Dịch và những người ủng hộ hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro