Kiếp này, là em nợ anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo đó, hai đứa em đến thăm anh nhiều hơn, chăm sóc anh thường xuyên hơn, như... thay thế  sự hiện diện của JungKook...

"JungKook... không còn yêu anh nữa sao? Tại sao lại không đến? Anh nhớ em ấy, thật sự rất nhớ" Anh tuyệt vọng nhìn ra phía cửa phòng. Ngày qua ngày, câu hỏi anh đặt ra cho bản thân mình lại nhiều thêm, nỗi nhớ cũng theo đó tăng lên.

"Cậu ấy bận gì đó thôi, anh đừng nghĩ lung tung." TaeHa đau lòng nhìn anh trai mình, nhưng nếu nói ra sự thật chắc chắn sẽ khiến anh ấy kích động, bệnh tình lại trở nặng thì không tốt tí nào.

Lát sau, TaeJun bước vào, khuôn mặt bình tĩnh hết sức có thể, từ từ cất tiếng:

"Anh TaeHyung, em có chuyện muốn nói với anh."

"..."

"Có người... đồng ý hiến tim cho anh."

"Gì cơ??" Anh sửng sốt nhìn TaeJun. Có người đồng ý hiến tim cho anh? Là thật sao? Tức là anh có cơ hội sống?

"Người đó là ai? Anh có biết không?"

"Kh... không... anh không biết đâu, người đó muốn giấu tên."

"Mà đợi đã, người đó tại sao lại đồng ý hiến tim cho anh?"

"Cậu... cậu ấy không nói lí do, cậu ấy chỉ bảo muốn giao trái tim của mình cho anh." Giọng của TaeJun nhỏ dần, phần cuối câu nói gần như TaeHyung không nghe được

"Anh muốn gặp cậu ấy, anh phải cảm ơn cậu ấy thật tử tế mới được." Anh thật sự phấn khích. Anh có thể khỏe lại, anh đã ước mơ việc này bao lâu nay, anh quá vô dụng với tình hình sức khỏe hiện tại, giờ đây anh đã có thể có cơ hội được trở lại cuộc sống như bao người bình thường khác, quả thật quá tốt.

"Cậu ấy không muốn gặp anh đâu."

"Tại sao?"

"Em sẽ sắp xếp ngày phẫu thuật, anh cứ nghỉ ngơi đi." Nói rồi TeaJun nhanh chóng quay bước ra khỏi phòng, không đợi anh hỏi thêm tiếng nào

"Nhóc này, sao lại gấp như thế ?"

"Chắc anh ấy còn chuyện phải làm thôi ạ, em sẽ hỏi thử anh ấy xem sao." TaeHa cũng vội ra ngoài cùng anh mình, bỏ lại TaeHyung đang phấn khích

"Mấy đứa này hôm nay lạ thật, nhưng đã có người đồng ý hiến tim cho mình. JungKook, em có nghe thấy gì không? Anh được sống, có thể chăm sóc em cả đời rồi. JungKook, anh vui quá!"

----------------------------------------------------------------------------------------------

- Lúc đó anh đã vui mừng vì cái gì chứ?

----------------------------------------------------------------------------------------------

Mấy ngày sau, cuộc phẫu thuật bắt đầu, vẫn không có cậu, anh đã quyết định sau khi khỏe lại sẽ đi tìm cậu ngay lập tức, hỏi cậu tại sao lại ra đi không lí do, hay gì đi nữa anh vẫn muốn biết , kể cả cho dù khi gặp anh cậu sẽ lạnh lùng bảo "Đừng tìm tôi nữa" , anh vẫn rất muốn gặp cậu.

Ca phẫu thuật được tiến hành... Mọi chuyện thật sự là không ngờ đến... Tất cả mọi người đều biết... chỉ trừ một người...

Giờ đây, anh đã là một người đàn ông thật sự khỏe mạnh. Từ khi xuất viện, anh không ngừng tìm kiếm thông tin của cậu, nhưng vẫn là con số 0 tròn trĩnh, tựa như cậu đã biến mất khỏi thế giới.

Trong lúc tìm cậu, TaeHyung cũng không ngừng tìm kiếm người xem như đã cứu mình một mạng, mang lại cho anh mọi thứ, anh muốn biết vị ân nhân kia ai, rồi phải cảm ơn người đó thật nhiều, dù biết có lẽ người đó đã không còn trên đời nữa, nhưng anh vẫn muốn nói một tiếng "Cảm ơn". Hôm đó, sau khi từ công ty trở về, anh hỏi TaeJun, chắc chắn phải tra cho ra người đã hiến tim cho anh là ai, nếu không cả đời anh sẽ không sống yên được. Sau khi nói đầy đủ lý lẽ và cố gắng thuyết phục em trai, TaeJun cuối cùng đã đồng ý dẫn anh đi gặp người đó.

Nơi anh đến chính là nghĩa trang... không có gì là quá bất ngờ... đi sâu vào nơi đó chút nữa... Trước mặt anh... một ngôi mộ... tấm bia... in ba chữ "Jeon JungKook". Lần này anh mới thật sự bàng hoàng.

"Gì... gì đây TeaJun, em dẫn anh đến đây làm gì?"

"..." Cậu vẫn im lặng, sự im lặng đến đáng sợ.

"TaeJun! Anh đang hỏi em đó?!" Không, chỉ là tên giống nhau, cậu đang ở một nơi nào đó anh chưa tìm ra thôi. Điều anh đang nghĩ... chắc chắn không phải sự thật.

"Anh à, em có thứ này cho anh." TaeJun nói rồi đưa cho anh một lá thư đã cũ, thậm chí phần giấy đã có phần ngả sang màu vàng, anh vội vã mở ra, bên trong là dòng chữ hơi nghệch ngoặc có chút trẻ con, anh biết, đó là nét chữ của JungKook.

"Seoul 15/4

Em xin lỗi đã không ở bên anh trong những ngày qua. Anh buồn lắm đúng không? Em đã ở bệnh viện, em thấy tất cả, lúc ấy anh cứ như đồ ngốc cứ nhìn ra cửa mãi, trông buồn cười lắm, mà... cũng khiến em rất đau lòng.

TaeHyung, em biết anh vào một ngày tình cờ đến thăm người họ hàng của mình. Khi đó anh cũng chăm chăm nhìn ra cửa sổ. Biết gì không? Lúc đó anh thật sự rất đẹp trai. Em đã thích anh ngay giây phút đầu tiên trông thấy. Nhưng em chỉ dám đứng từ ngoài cửa lén lút ngắm nhìn anh thôi, vì lúc đó anh có vẻ rất đáng sợ. Được vài hôm thì em bị TeaHa phát hiện, nhớ lại mà em vẫn xấu hổ. Sau đó cô ấy đã bảo anh không có gì đáng sợ cả, và khi nghe tin anh tuyệt vọng vì căn bệnh, em đã không ngăn được bản thân mà chạy thẳng vào phòng nắm lấy tay anh. Em vẫn nhớ kĩ vẻ mặt kinh ngạc của anh khi đó.

Em cứ như đồ ngốc theo anh suốt ngày, bị anh mắng hết lần này đến lần khác mà vẫn cố bám lấy anh, em quả là mặt dày, anh nhỉ? Nhưng cũng nhờ vậy mà chỉ hơn 1 năm em đã nghe được câu nói "Anh yêu em" xuất phát từ bờ môi của anh. Khi đó em đã hạnh phúc biết nhường nào. Nhưng chẳng phải hạnh phúc thường ngắn ngủi lắm hay sao...

Em bị tai nạn... em mất đi đôi chân của mình mãi mãi. Khi đó em đã rất sốc, vậy thì làm sao em có thể chăm sóc cho anh được nữa? Một người tàn phế thì chỉ là đồ bỏ đi, nếu không cũng sẽ làm vướng chân vướng tay người khác. Em không muốn trở thành gánh nặng cho bất kì ai, đặc biệt là anh. Em xin lỗi nhưng em đã giấu anh một chuyện, gia đình không chấp nhận tình yêu của chúng ta, sớm muộn gì họ cũng ép em phải xa anh, nhưng điều đó đối với em quá tàn nhẫn. Nên lúc đó, em đã quyết định... sẽ giao trái tim cho anh, thật ra em đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, nhưng em vẫn ích kỉ muốn bên anh thêm một chút, vài ngày thôi cũng được.

Em đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện của TaeJun và bác sĩ, ông ấy nói tình trạng sức khỏe của anh đang ngày một kém đi, khi đó em đã vô cùng sợ hãi, em đã khóc, vì thời gian anh ở bên cạnh em không còn bao nhiêu. Thật không giống nam nhân chút nào.

Thế nhưng khi đó em lại bị tai nạn, chẳng phải rất tốt sao? Và thế là em quyết định, không thể ở bên anh cả đời thì em sẽ để trái tim được đập trong lồng ngực anh.

Điều cuối cùng em muốn bác sĩ thực hiện đó là tiêm thuốc gây mê cho anh trước, để anh tuyệt đối không thấy em. Nhìn anh nằm trên giường an tĩnh nhắm mắt, nhưng cứ ngỡ như là xa cách em vô cùng, em chỉ muốn ôm chặt lấy anh, hét thật lớn là "Em yêu anh". Nhưng xem ra không còn cơ hội.

Này nhé, em không ở bên cạnh anh nữa thì anh phải biết tự chăm sóc bản thân. Em vẫn không yên tâm đâu, để một mình thế nào anh cũng sẽ bỏ bữa. Nhớ uống thuốc đầy đủ, không em sẽ quay về ám anh. Còn nữa, phẫu thuật xong anh phải nghỉ ngơi cho thật tốt để còn ra ngoài xã hội mà gây dựng sự nghiệp, nuôi nấng TaeHa và TaeJun, em muốn anh có 1 công ty riêng, anh chắc chắn làm được, em chờ đấy nhé. Mùa lạnh anh nhớ là phải mặc ấm vào, không để bị cảm là khổ đấy. Một điều cuối là... hãy tìm một người khác, tốt hơn, thay thế vị trí của em. Được chứ?

Chúc anh và người đó hạnh phúc. Nhất định phải hạnh phúc, hứa nhé?

Em yêu anh, mãi mãi

Jeon JungKook"

Anh ôm lấy lá thư vào lòng, nước mắt đã rơi đầy khuôn mặt từ lúc nào, không còn động lại chút sức lực, anh quỳ thụp xuống trước ngôi mộ của cậu, không ngừng đưa tay xoa lên ngực trái.

"JungKook... JungKook... Tại sao?... Chẳng phải em đã nói sẽ mãi ở bên cạnh anh sao? Chẳng phải em đã hứa dù có chuyện gì xảy ra vẫn luôn chia sẻ cùng anh sao? Chính em là người nói thích anh, yêu anh cơ mà? Sao em lại chọn cách này mà rời xa anh? Chẳng phải em muốn tình yêu của anh sao? Anh đã cho em tất cả rồi. Vậy giờ em ở đâu? Anh đang rất cần em JungKook..." 

Anh nói trong nước mắt, tiếng nấc dường như đã chiếm lấy giọng nói của anh. Một buổi chiều tà, màu đỏ rực cả nghĩa trang, chàng trai với khuôn mặt tuấn tú đang khóc trước ngôi mộ đã phủ xanh bởi cỏ. Người anh yêu thương nhất đang im lặng nằm dưới lớp đất này, cậu đi rồi, thật sự đã đi rồi, không bao giờ có thể trở lại bên cạnh anh được nữa, anh cứ khóc, ôm lấy tấm bia dựng trước ngôi mộ, nước mắt không ngừng rơi, thật sự rất bi thương.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- JungKook, anh xin lỗi, ngay cả lễ tang của em anh cũng không đến, vậy mà còn lớn tiếng nói yêu em. Anh đúng là chẳng ra gì nhỉ?

Lại một lần nữa, ký ức ngày đó ùa về, anh không vẫn kìm được nước mắt.

- Em vẫn ngốc nghếch như vậy, tại sao khi đó không nói cho anh biết, anh sẽ nói "Anh yêu em" thật nhiều. Thậm chí anh còn chưa hôn lên môi em được, em đã bỏ anh đi. Nhóc, em nhẫn tâm thật đấy.

Anh ngước mắt lên bầu trời trong xanh. Cũng đã qua rất nhiều năm rồi. Anh hiện tại đã là một người đàn ông hơn sắp bước sang tuổi 50, nắm chắc sự nghiệp trong tay, nhưng trong suốt thời gian đó, anh chưa lần nào có ý định sẽ quên đi cậu và bắt đầu cuộc tình khác. Khi nào anh đến thăm cậu trời cũng trong như thế, có phải cậu đang ngắm nhìn anh không. Trái tim đang đập mạnh mẽ trong lòng ngực anh là của cậu, anh hạnh phúc vì điều đó, chí ít một phần nào đó của cậu cũng đang ở ngay bên cạnh anh.

- JungKook, anh đã có tập đoàn riêng của mình rồi. Giờ anh là Kim tổng rồi, em có vui không? TaeHa và TaeJun cũng đã tốt nghiệp, anh nghĩ nên giao lại tất cả cho 2 đứa, anh muốn đi du lịch, có lẽ điều đó sẽ giúp anh được phần nào. Có lẽ đời này anh chỉ có mỗi em thôi, nhưng chắc em cũng không muốn anh cứ dằn vặt mãi trong quá khứ, đúng không? Anh có nên bắt đầu lại không nhỉ? - Anh cười - Em xem, trước mặt em là một ông già đang muốn hồi xuân đấy.

Một làn gió nhẹ khẽ len qua tóc, trong gió thoang thoảng mùi hương đặc biệt của người anh thương. Luôn là vậy, anh thích đến đây, dù chỗ này chả hay ho gì, nhưng đây là nơi duy nhất anh cảm nhận được cậu.

- Vậy là em đã đồng ý? Thời gian tới có lẽ anh sẽ không đến thăm em thường xuyên, nhất định không được giận anh.

Dừng một chút, anh ngắm nhìn gương mặt cậu trên tấm bia bằng đá lạnh lùng, khẽ mỉm cười, có lẽ đến lúc anh nên quên cậu rồi. Hôn nhẹ lên tấm bia đá, anh thì thầm

- JungKookie, anh yêu em, kiếp này em nợ anh. Đợi đến khi anh gặp lại em rồi, nhất định đem em trói bên người, mãi mãi không buông.

Sẽ quên, nhưng có lẽ khó lắm, ai có thể khiến anh rung động như cậu đã từng làm. Anh vẫn đang đợi người đó xuất hiện, người có thể thay thế vị trí của cậu trong trái tim anh. Anh sẽ đợi.

Ngồi trên chuyến bay đến Nhật Bản, anh nhìn lên bầu trời, tự hỏi tại sao nó xanh và đẹp như vậy, lại nhẫn tâm chia cắt anh và cậu. Anh sinh ra đã là một người vô cùng bất hạnh, đôi lúc còn tự cho mình cái quyền được cười cợt về câu chuyện cuộc đời vừa bất hạnh vừa cẩu huyết này. May mắn sau đó được Thượng Đế tặng một thiên thần nhỏ tuyệt vời, và rồi có lẽ vì thiên thần nhỏ ấy quá đáng yêu nên Thượng Đế đã mang về và trao cho một người khác khỏe mạnh hơn chăm sóc. Cậu cứng đầu lắm, sẽ không để Thượng Đế sai bảo đâu. Đưa mắt nhìn bầu trời cao và rộng, anh khẽ mỉm cười.

"Em có đang nhìn anh không?"

------- Ba ngày sau -------

"Đây là bản tin nóng. Chúng tôi được biết chuyến bay KJ507 từ Hàn Quốc đến Nhật Bản đã gặp sự cố, hiện tại chưa xác định được vị trí của chiếc máy bay này cũng như hành khách..."

"Chúng tôi vẫn đang cố gắng hết sức tìm kiếm, nhưng dù vậy cũng mong thân nhân của hành khách trên chuyến bay đừng hy vọng quá nhiều..."

"Chúng tôi vừa nhận được thông tin trên chuyến bay này có nữ diễn viên nổi tiếng Han MinYoung, thượng nghị sĩ Ha JiWoo và tổng giám đốc tập đoàn KimSan Kim TaeHyung---"

- Thượng Đế đã nghe được lời cầu nguyện của anh rồi. - Anh nói rồi mỉm cười, từ từ nhắm mắt.

---------------------500 năm sau------------------------

Đường phố đông vui, người người qua lại tấp nập, có một cậu thanh niên đứng dựa lưng vào bức tường của tòa cao ốc, chăm chăm nhìn màn hình điện thoại, ánh nắng hắt vào khuôn mặt tuấn tú khiến người thanh niên phải đưa tay lên che mắt. Một bóng dáng vô tình lướt qua, nhưng người kia lập tức dừng lại, quay sang người thanh niên. Cả hai nhìn nhau hồi lâu, tựa như có gì vừa được kết nối lại.  Sau đó cậu bé nhỏ nở nụ cười đáng yêu quen thuộc. Người thanh niên chăm chú ngắm nhìn cậu trai trước mặt, cũng bất giác nở nụ cười...

"Cuối cùng anh cũng tìm thấy em. Trở về với anh nào, bảo bối."

"Kiếp trước, em không giữ lời mà bỏ anh đi, kiếp này em phải hoàn thành lời hứa. Đó là làm vợ anh, bên cạnh anh mãi mãi. Không chỉ kiếp này, kiếp sau, sau nữa, em luôn người anh yêu thương nhất "

"Em... lại một lần nữa trở thành ánh nắng chiếu rọi cuộc đời anh. Hãy bên anh... vì chính em là niềm tin cho cuộc đời anh, để anh thêm vững bước trên con đường anh đi."

" Dù mai sau... dù thế nào anh vẫn sẽ bên em trọn đời. Nguyện yêu em mãi không đổi thay"

"Anh yêu em, bảo bối"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro