Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau Taehyung đến thăm Jung Kook. Cậu đang vui vẻ nằm đọc truyện thì anh từ đâu bước vào, khuôn mặt hậm hực đi đến rút quyển truyện ra đặt lên bàn. Thấy vậy, Jung Kook liền nói:

-Anh bị gì vậy? Sáng ra khó ở hay sao mà khuôn mặt thì hầm hầm đến lấy truyện của tôi ra. Ôi thôi rồi tôi không nhớ số trang tí sao tôi đọc lại được!!

-Chỉ có vậy thôi mà cậu phải chửi bới sao.

-Sao lại không chửi bới cho được? Anh đừng nghĩ tôi hiền lành mà bắt nạt.

-Cùng lắm là đọc lại thôi cậu cần làm quá vậy không?

-Làm quá sao? Ây nãy giờ anh đi vô nói chuyện hơi nhảm rồi đấy. Bị cô Kim chửi xong lên đây trút lên tôi à.

-Cậu nghĩ tôi rảnh hay sao mà trút giận lên cậu

-Ủa vậy anh đang bận à, tôi tưởng anh rảnh đấy chứ.

-Hết nói nổi với cậu.

-Sao, anh nói tôi nghe coi

-Không có gì đâu, chỉ là mọi chuyện đang không như ý muốn.

-Chuyện gì nói tôi nghe tôi giải quyết cho?

Anh cười cười đi đến chỗ cậu gõ vào đầu cậu một cái nhẹ và nói:

-Cho dù ốm hay không ốm thì cái tật tò mò của cậu vẫn không đổi nhỉ.

-Yah, cái tên Kim Tae Hyung chết tiệt, thần kinh, biến thái bây giờ còn tính đánh người bệnh nữa sao? Anh đợi đấy sau khi tôi hết bệnh tôi sẽ báo thù.-Cậu một tay xoa chỗ bị anh gõ, một tay chỉ trỏ về phía anh mà chửi.

-Báo thù tôi bằng cách nào với cái con người yếu ớt của cậu hả???-Anh cười cười nhìn cậu và nói

-Ấy báo thù có rất nhiều cách đâu cần phải dùng sức đầu, người ta là người ta cần cái này!-Cậu nói rồi tay chỉ lên đầu.

-Vậy hả, vậy để tôi chống mắt lên xem.-Anh cười khểnh nói, nhìn y như là anh bảo "cậu làm gì được tôi"

-Ukm anh cứ đợi đấy, tôi sẽ cho làm cho anh ghi nhớ cái tên JEON JUNG KOOK của tôi, cho dù là cả trong mơ ha!!!

-Được!!!

-Anh đến đây làm chi???

-Tôi đến thăm cậu.

-Thật hả???Tôi có phúc vậy sao???

-Có vẻ như cậu thích cãi nhau với tôi?

-Anh nghĩ tôi rảnh hả? À mà hình như tôi rảnh thiệt. Ây, tôi nói giỡn thui. Tất cả là tại anh thôi, cứ xuất hiện trước tôi, khiến tôi ngứa cả mắt. Mà mắt ngứa miệng cũng ngứa nên tôi phải cãi nhau với anh mới hết ngứa miệng được.

-Lý giải hay ghê!

-Định lí của Jung Kook luôn đúng! À tôi hết ốm rồi nên anh bận thì về đi, không lại ở đây trút giận lên tôi!

-Tôi không bận, chỉ là trong người không thoải mái thôi. Cậu cần gì không, hay muốn ăn gì tôi mua cho.

-Không cần đâu. Không thoải mái thì về đi.

-Không cần.

-Vậy anh không thoải mái ở đâu, nói đi tôi giúp cho.

-Cậu không giúp được đâu.

-Tôi tốt bụng muốn giúp đỡ anh, không thích thì thôi. Tôi đi ngủ, không nói chuyện với anh. Ngồi đấy thôi đó, cấm làm trò đồi bại không thì đừng trách tôi.-Cậu bực mình nói, sau khi nhắc đến "đừng trách tôi", cậu cười gian rồi đưa hai ngón tay lên làm thành cái kéo và động tác cắt, cười cười rồi cậu nằm xuống ngủ.

Anh ngồi đó nhìn cậu ngủ, lòng thầm nghĩ " Tôi biết em muốn giúp tôi nhưng lẽ nào tôi nói em là tôi nhớ em và tôi đang phải đau đầu tìm người hại em sao, lo nghỉ ngơi sau khi hết bệnh tôi sẽ bày tỏ lòng mình với em".

------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi bị cậu dốc hết sức mình đuổi về thì cuối cùng anh cũng đồng ý về nhà! Vừa bước vào nhà thì mẹ anh thấy anh và nói:

-Taehyung à, con vừa thăm Jung Kook về sao?

-Vâng.

-Con với nó tiến triển tới đâu rồi? Lẽ nào phát triển tới mức như hôm bữa mẹ thấy???( Là cái vụ cậu với anh trong bệnh viện á)

-Không như mẹ nghĩ đâu. Chả phát triển gì nhiều, cũng chỉ như trước thiếu gia và người đột nhiên thành thiếu gia thôi.

-Thật không?

-Thật.

-Vậy mà mẹ tưởng...

-Con lên phòng đây, mẹ tưởng tượng tiếp đi.

-Ây...

-----------------------------------------------------------------------------------

Sau khi được nghỉ ngơi tịnh dưỡng cộng với sự hết mực quan tâm chăm sóc của anh khiến cậu đã khỏi bệnh và về nhà. Vừa về tới nhà là cậu chạy ngay vào tìm cô Kim ngay. Thấy cô cậu liền nói:

-Con chào cô, mấy ngày rồi con không được thấy cô rồi!

-Haha Kookie của cô ngoan quá! Cô xin lỗi con nha, mấy ngày vì tập đoàn mà cô không đến được. Con đừng giận cô nha!

-Không sao đâu cô.

-Con ngồi xuống đi Kookie, à có Eun Woo đến thăm con kìa!

-Ủa sao cậu biết mình xuất viện mà đến thăm vậy?-Cậu ngạc nhiên khi thấy Eun Woo ở đây mà nói

-Buổi sáng cô Kim có gọi báo cho mình nên mình mới biết!-Eun Woo nói

-Eun Woo à, cám ơn cậu đã đến thăm mình nha!-Jung Kook quay qua Eun Woo liền nở một nụ cười tươi mà nói

-Cậu ta chỉ đến thăm cậu mà cậu cười tươi cám ơn cậu ta,còn tôi đến đưa cậu về tới nhà vậy mà không nghe thấy một lời cảm ơn nào!-Anh mặt lừ lừ nói

-Cám ơn anh nha thiếu gia Kim!-Cậu quay qua nói với anh, còn cố tình nhấn mạnh từ 'thiếu gia Kim'

Sau khi nói xong cậu lại quay qua nói chuyện với Eun Woo

-Mình chỉ tới thăm cậu thôi mà không cần cảm ơn mình. Mà cậu sao rồi? Còn mệt hay đau ở đâu không?-Eun Woo nở một nụ cười tươi mà nói

-Nhờ cô Kim...-Cậu nói

-Nhờ tôi nữa-Anh cắt ngang lời cậu mà nói

-Vâng, nhờ cô Kim và cả thiếu gia mà tôi đã khoẻ mạnh hơn nhiều rồi, không còn đau nhức ở đâu nữa. 

-Ukm.

Cuộc nói chuyện diễn ra rất vui vẻ. Anh vẫn bị cậu bơ, anh bực quá liền bỏ lên phòng. Cậu thì vẫn tươi cười ngồi tám với Eun Woo.

-------------------------------------------------------------------------------------

Tui đã trở lại rùi đây

Chap 29 đây, hình như lại dở rùi. Mong mọi người lun ủng hộ. Đừng bơ tui nhen!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro