Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước hết , mình xin lỗi vì sự chậm trễ này , mình cũng muốn đăng chap mới lắm nhưng vì bận học thêm nên mới lâu như vầy .Chắc phải hơn 2 tháng rồi. Xin lỗi nha .* Cúi đầu *
~~ Vì cũng sắp vào năm học rồi nên mình sẽ ra 2 chap\1 tuần .
~~ Nhưng có tuần sẽ ko ra đc nên m.n thông cản nha .
••••• Tem cho bạn nè vkookvan .Xin lỗi đã để bạn đợi thế nỳ .
🐻🐻 Ủng hộ Au nha .
_____________ Truyện__________
* Lớp học *
Sau những tiết học dài hàng thế kỉ , Jungkook với Bambambthất thiểu ra về định ngủ một giấc nhưng ông trời không hề thương hai thằng tẹo nào. Vừa bước vào nhà là một đống rác bày bừa bẩn hết chỗ nói. Nào là quần áo vứt ngổn ngang, giấy tờ vương vãi trên sàn, bụi bẩn dính đầy trên cửa kinh. Cộng thêm bãi chiến trường mà lúc sáng Jungkook bày ra trong bếp .Thật không thể tưởng tượng nổi!!
- Bèm ơi! Tao đi chết đây, nhà như thế này làm sao mà sống nổi! -
Đầu Jungkook quay quay, khóe miệng khẽ giật giật đứng bất động ngoài cửa. Hắn nghe thấy tiếng nói quay đầu, gương mặt không cảm xúc khẽ nhắc nhở .
- Các cậu nhìn thấy cái đống này không?
Hai thằng ngu ngơ gật đầu.
- Nó bẩn không?
Lại gật đầu.
- Vậy thì dọn đi!
Lại gật đầu...
Nhưng khoan... có gì đó không đúng ở đây, lúc này các dây thần kinh mới bắt đầu làm việc, Bambam trợn mắt.
- Cái gì?? Hai bọn tôi phải dọn cái đống này?? - Bambam hét toáng lên .
Hai cái đầu cùng gật như là một điều hiển nhiên.
- Mơ đi, còn lâu bọn tôi phải dọn cái đống cho heo ở này. Giỏi thì mấy anh tự đi mà giọn!- Jungkook chỉ tay vào đống bừa bộn trên bàn.
Hắn khẽ nhếch môi, đôi mắt dài lóe sáng.
- Tùy cậu! Nếu không dọn thì sáng có thể làm cơm cho tôi! - Taehyung nhếch miệng cười .
- Never!- Cậu nghe thấy ba từ "làm - cơm - sáng" thì chối đây đẩy. Ngẫm nghĩ một lúc, xoa cằm như cụ non.
- Ok! Dọn thì dọn! - Cậu nói với mặt bí hiểm .
- Kook, mày điên à?!- Bambam chống nạnh, hét lên.
Jungkook  ra vẻ bí mật, chỉ tay vào nhà bếp: - Đi thôi!
Bambam không hiểu gì chỉ biết lẽo đẽo đi theo Jungkook vào phòng bếp. Bọn hắn đứng ngoài đắc chí nhưng họ không biết rằng cho bọn nó dọn chỉ có nước ra đường mà ở. Một người là con một, đại công tử của tập đoàn đá quý luôn được bố mẹ cưng chiều không phải động chân động tay vào việc gì. Một người lười bẩm sinh, sống tự lập từ nhỏ nhưng chả bao giờ vào bếp chuyên gia đi ăn bụi ,không những vậy hai người này là bạn thân của nhau, cùng làm đôi bạn cùng lười. ( Au: lười ai thèm cưới •﹏• . BamKook : con kia mầy tin tao băm cắt mầy ra ko *1 đứa cầm dao , 1 đứa cầm kéo* .Au : bleh ... Đồ chằn lửa * Chạy cong mông *)

Jungkook đứng trong phòng bếp bắt đầu khởi động, bẻ khấc chân tay đôm đốp, khóe môi khẽ nhếch lên.( dọn nhà mà cứ như đi đánh nhau không bằng.)
-Lâu lắm không được khởi động chân tay!- Jungkook cười nửa miệng.
- Mày định rửa bát thật à? - Bambam đứng cạnh thắc mắc, nhưng chỉ nhận được cái gật đầu của Jungkook. Sắn tay áo lên, hai đứa bắt đầu vào công việc....
Nhưng chỉ 2s sau, những tiếng vỡ chói tay vang lên trong bếp. Bọn hắn ngồi ngoài nghe tiếng vỡ vội đi vào, hiện trường bây giờ là: đống bát đĩa ở trên bàn rơi ngổn ngang, những mảnh vỡ nhọn hoắt, nồi xoong vứt đầy trong bồn rửa không khác gì bãi chiến trường.
- Hai cậu...- Yugyeom tức nổ mắt, chỉ tay vào mặt hại đứa.
- Hạ hỏa... hạ hỏa...!-Jungkook lấy cái bát quạt cho anh, miệng nói không ngừng.
- Dừng lại!- hắn đứng cạnh đôi mắt thoáng tối khi nhìn thấy chiếc bát trên tay Jungkook .

- Đưa cái bát cho tôi! - Hắn gằn giọng .
Jungkook giả vờ không nghe thấy, ngoáy ngoáy tai quạt mạnh hơn nhưng do tay trơn chiếc bát rơi khỏi tay cậu ..chuyện gì đến rồi sẽ đến. Mọi người ai cũng trơn tròn mắt nhìn chiếc bát đó rơi xuống...
*Choang....*
Cậu liếc mắt sang bên hắn ,chỉ thấy khuôn mặt đẹp trai đen như cái đít nồi. Cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ của chiếc bát ,đôi mắt hắn lạnh hơn bình thường.
- Anh...
- Cút ra ngoài cho tôi!
Giọng điệu lạnh lẽo như thần chết, hắn liếc đôi mắt dài đầy u buồn không tìm được lối thoát về phía Jungkook . Rùng mình trước ánh mắt đấy, lần đầu cậu cảm thấy sợ một ai đó ,mọi cảm xúc của cậu dường như muốn bừng tỉnh nhưng với cái tính "không được bộc lộ cảm xúc" đã không cho phép.
Đi ra ngoài mà lòng nặng trĩu, Jungkook cũng không hiểu sao lại cảm thấy như vậy. Lấy tay đập nhẹ vào đầu, cậu lảm nhảm.
- Bỏ đi, sao mình lại thấy buồn vì một đứa con trai chứ. Tên đó đúng là ki bo, làm vỡ mỗi cái bát chứ có gì quý đâu. Đồ ki bo, mặt lạnh,... - Cậu chửi rủa ,giậm chân qua lại .
- Đối với cậu, đấy là chiếc bát bình thường nhưng đối với tên đó, chiếc bát đó chính là kỷ vật cuối cùng!- Yugyeom đi sau cậu lên tiếng, Bambam cũng đi theo sau nhìn hai người họ không khác gì đôi tình nhân.
- Kỷ vật cuối cùng?- Jungkook nheo đôi mắt u buồn sau lớp mắt kính.
- Ừm! - Yugyeom nhìn cậu ,khẽ ừ một tiếng thay cho câu trả lời.

- Cái bát đó là món quà cuối cùng của người mà tên đó yêu quý nhất!- Yugyeom kể mà ánh mắt thoáng buồn, không còn bộ dạng nhởn nhơ thường ngày.
- Người yêu quý nhất?- Jungkook ngồi xuống ghế, nhấm nháp cốc capuchino nóng hổi.(ở đâu ra thế ??)
- Tên cô ấy là Im Minhyun( Au bịa đó ≧﹏≦), hai người họ là bạn với nhau từ bé. Tuy cô ấy lớn tuổi hơn tên đấy nhưng mọi người luôn nghĩ bọn họ chính là một cặp trời sinh. Lâu dần thì Taehyung cũng có tình cảm với cô ấy nhưng Minhyun lại từ chối và nói với hắn là cô ấy chỉ coi nó là em trai không hơn không kém.
- Vậy còn cái bát?!- Bambam ngồi cạnh thắc mắc.
- Cái bát đó là món quà cuối cùng mà cô ấy tặng cho hắn nhân ngày hắn tròn 15 tuổi. Từ sau bữa tiệc đó, Minhyun liền ra nước ngoài cùng với người đàn ông khác và không liên lạc gì với hắn. Từ lúc đó, hắn bắt đầu chơi bời, rượu bia, tập tành hút thuốc, đua xe.- Yugyeom nói tiếp, sâu trong đôi mắt lộ rõ vẻ đau khổ thay cho hắn.
Jungkook ngồi cạnh nghe không bỏ sót từ nào. "Thì ra hắn phải chịu nỗi đau mất mát như vậy. Mình có nên xin lỗi hắn ta không?"
Suy nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu cậu suốt buổi chiều, khiến cho làm việc gì cũng không xong, Bambam đứng cạnh mà thở dài ngao ngán ,vội đuổi Jungkook  vào phòng không cho làm việc gì để cho cậu làm tất. Sau cả buổi chiều hồn ngao du ở trên mây cuối cùng Jungkook cũng quyết định ...xin lỗi hắn.
Đứng trước cửa phòng hắn, cậu phân vân không biết có nên gõ cửa hay không. Đúng lúc đó, tiếng mở cửa vang lên, hắn bất ngờ khi thấy Jungkook đứng trước cửa phòng tay cầm ly nước cam. Cậu giật mình khi thấy hắn tý nữa là làm rơi cốc nước.
- Có chuyện?- hắn lạnh lùng lên tiếng đôi lông mày thanh tú khẽ nhếch lên.
- Ừ... thì...- Jungkook  ấp úng, mặt cúi xuống từng giọt mồ hôi khẽ rơi. Bao nhiêu dũng khí của cậu  khi nhìn thấy hắn liền như quả bóng xì hơi.
- Không có... - Taehyung hỏi lại.
- Tôi...tôi...xin lỗi...- Cậu lí nhí, khuôn mặt đỏ bừng. Từ bé đến giờ có bao giờ đi xin lỗi ai đâu.
Đưa cốc nước cam trước mặt hắn.
- Quà tạ tội!
Hắn chẳng nói chẳng rằng, khuôn mặt không tí cảm xúc nào. Jungkook tưởng hắn vẫn còn giận chuyện hồi chiều, hít một hơi thật sâu nói một mạch.

- Buổi chiều, tôi lỡ tay làm vỡ cái bát mà anh yêu quý nhất tôi thành thật xin lỗi. Nhưng mà... mấy đồ quý như thế sao không cất chỗ nào kín kín tẹo, anh để ngoài đấy tôi tưởng bát ăn... - Mặt Jungkook cúi gằm xuống , vì mặt đã đỏ hết lên rồi.
Hắn phì cười nhìn những biểu hiện dễ thương của cậu, vội ngẩng lên dây thần kinh liền bị tê liệt. "Tên này cười đẹp thật, cười hình hộp kìa."
Cậu nghĩ thế thôi chứ đâu dám nói ra, vội xua tan cái ý nghĩ điên rồ trong đầu,Jungkook đập vào người hắn.
- Có gì đâu mà cười, tên điên!
- Cậu làm vỡ chiếc bát đó chính ra cũng tốt!
- Tốt? Não anh toàn nước à?
- Nếu cậu không làm vỡ thì tôi cũng phải vứt bỏ nó nhưng tôi không đủ dũng cảm để làm chuyện đó. Nếu những chuyện làm cho chúng ta đau khổ chi bằng vứt nó đi để khỏi nhớ nhung, những thứ gì không thuộc về mình nếu có níu kéo thì vẫn là con số không.Tôi không thể nào xóa bỏ được cô ấy trong tâm trí tôi. Cô ấy đâu biết rằng tôi yêu cô ấy rất nhiều. -Hắn buồn bã kể ra những nỗi lòng của mình, khiến cho Jungkook đứng cạnh ngáp ngắn ngáp dài. Vốn không có hứng thú với tình yêu, cậu nghe hắn nói mà cứ như vịt nghe sấm. Hắn ngán ngẩm nhìn Jungkook , tốn bao nhiêu nước bọt để tâm sự mà cậu tỏ vẻ không hợp tác.
- Tại sao cậu lại ghét tôi?- hắn đột nhiên hỏi.
Jungkook trả lời như phản xạ tự nhiên.- Đơn giản vì không thích thôi!
Phủi mông , đưa cho hắn cốc nước cam trước khi đi câu nói của cậu khiến cho hắn đần người.
- Những thứ không thuộc về mình chưa chắc đã là của người khác. Anh không giành lại làm sao biết được nó có phải của mình hay không. Đối với cô gái đó, chưa chắc đó là tình yêu mà là sự sùng bái, tôn trọng như một người chị hay gì đó.
Hắn ngồi đó, tóc mái rủ xuống che đi đôi mắt tuyệt đẹp nhưng đầy sự kiêu hãnh, lạnh lùng. Khuôn mặt nam tính góc cạnh chứa đầy nỗi buồn, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng phớt đầy quyến rũ, khẽ nhếch môi, sự lạnh lùng tăng lên.
"Nực cười! Cậu ta dám bảo mình không biết thế nào là tình yêu. Hừ, toàn giả tạo!."
Hắn đâu biết rằng những lời tâm sự đó của hắn ,cậu nghe không sót một từ nào, nhưng Jungkook  không biết bộc lộ sao cho phù hợp cho dù rất muốn.

-----------------------------------------------
Dừng đây thôi nha 1916 từ ..hí hí nhiều lắm .
╯﹏╰ Ủng hộ Au na  ̄﹏ ̄
~ M.n vote ,cmt nhìu nha nha (*¯︶¯*)
~ 5 bé sao cho chap kế nha .@^_^@

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro